Gái hư, cô muốn bao nhiêu cho đêm nay?
Hắn đã từng bị gái hư phản bội, từng cay cú vì một ả đàn bà xinh đẹp đến hận thù nhưng bây giờ, chính hắn lại một lần nữa xiêu lòng trước một gái hư…
Hắn trốn. Đúng, hắn là kẻ bị lừa, nhưng sao hắn lại cứ muốn mình bị cô ta lừa? Cái sự mâu thuẫn ấy khiến hắn nghĩ mình điên thật rồi!
Cùng đám bạn tối nay đi nhậu về, hắn vừa xuống xe lảo đảo suýt nữa thì đâm vào bức tường trước mặt. Choáng quá nên anh hắn đành đứng tựa vào đó một lát cho đỡ choáng. Thất tình. Khốn nạn! Ai nghĩ được một thằng đàn ông như hắn lại có thể thất tình được chứ? Tuấn đột nhiên cười khùng khục trong cổ họng.
Đột nhiên một chiếc xe Lexus màu đen sang trọng đậu ngay trước mắt hắn. Khi cửa mở, một đôi chân dài miên man bước ra, tiếp theo là cả một thân hình mỹ miều xinh đẹp ở trên đôi chân ấy ra theo. Bộ ngực đầy và khuôn mặt gợi tình, đôi mắt xanh xanh tím tím đong đưa cùng với nụ cười mà hai từ “đĩ thõa” không thể nào tả hết được. Hắn cười nhạt: Chắc lại một cave cao cấp nào đó ‘đi khách’ về. Vừa mới nghĩ tới đó thì một bàn tay mập mạp với chiếc nhẫn vàng to đùng ở ngón giữa thò ra véo véo vào eo cô ả khiến cô ta bật cười khúc khích. Miệng lẩm bẩm trách yêu: Còn chỗ nào mà anh chưa sờ nữa mà còn tiếc!
Cô ả sải bước đi mà không để ý tới thằng đàn ông đang đứng dựa vào tường vẫn dán mắt vào mình. Hắn cười chua chát: Gái xấu thì ngoan còn gái đẹp thì hư! Đời mà! Hắn phồng hai má thở một hơi rồi bước đi. Lạ thật, cơn say biến mất tự khi nào? Đêm, những ánh đèn pha vàng vọt cứ lao xuống mặt đường vỡ vụn. Nhưng cớ sao, hắn lại cứ thấy nó vàng vàng hồng hồng nhễ nhãi, loang lổ như trong những cửa hàng bán thịt rẻ tiền ở ven đường. Đời là một cuộc buôn bán kéo dài…
Cô ả vừa gặp đi cùng đường với hắn, vào cùng khu nhà với hắn, lên cũng chiếc cầu thang với hắn. Hắn lại cười: Không lẽ đời mình có duyên với đĩ??
Tôi thà làm đĩ mà có tiền còn hơn làm người yêu một thằng rách nát! Đấy, gái đẹp, người yêu hắn vừa mới cười vào mặt hắn đấy! Và ngay ngày đầu tiên thất tình, hắn gặp một con đĩ khác. Đời mà, đời là một vòng tròn..
Đúng là chim nhỏ sợ cành cong. Mày bị gái đẹp lừa tình một cú không có nghĩa là sẽ cay cả đời đâu mày. Gái nào cũng có loại ngoan và hư hết. (ảnh minh họa)
Hắn quang mình xuống chiếc giường rộng mà khi xưa có người con gái vẫn ôm ấp hắn hàng đêm. Người ta nói đàn bà dễ dãi khiến đàn ông khinh. Nhưng ngược lại, đàn bà dễ dãi lại rất khinh những thằng nghèo như hắn. Tự dưng, cái trần nhà hôm nay lại cứ khiến hắn cảm thấy rõ ràng là mắt mình đang cay…
***
Sáng, hắn tới công ty muộn vì dư âm của rượu và cái gì đó nữa khiến hắn đau đớn. Nhưng vừa bước vào cái phòng kỹ thuật vốn toàn đực rựa buồn tẻ thì hẳn thấy cái không khí hôm nay khác lắm. Khác kinh khủng. Mắt thằng nào cũng sáng như sao, miệng cười nham hiểm, mắt hau háu như con thú vừa nhìn thấy chú mồi ngon trong tầm ngắm. Hắn quẳng chiếc cặp vào bàn, cơn đau đầu còn chưa thôi hành hạ hắn. Giọng một thằng trong phòng cất lên:
Mày có biết phòng PR có một em trên cả từ “ngon” vừa mới được nhận vào không?
Hắn cười nhạt:
Gái đẹp là gái hư?
Thằng bạn cười:
Đúng là chim nhỏ sợ cành cong. Mày bị gái đẹp lừa tình một cú không có nghĩa là sẽ cay cả đời đâu mày. Gái nào cũng có loại ngoan và hư hết. Không biết từ lúc nào, hắn lại hay nghĩ về cô ta đến thế?
Hắn thờ ơ với những hoan hỉ của đám đàn ông độc thân vì một đứa con gái đẹp.
Buổi trưa, canteen của công ty lác đác người. Dân văn phòng có tiền ít khi xuống đây. Họ tìm những quán ăn bên ngoài, và họ làm những gì nữa có Chúa mới biết. Hắn cũng thế, lâu lắm rồi hôm nay hắn mới lại xuống cái canteen theo hắn là nhớp nhúa này. Hắn không đói. Nhưng vẫn cần phải ăn cơm. Hắn biết thế.
Vừa đưa được thìa cơm đầu tiên vào mồm thì có một giọng nói con gái cất lên:
Em có thể ngồi cùng anh không? Canteen vắng, ăn một mình hẳn sẽ rất buồn.
Hắn không ngước lên mà chỉ lạnh lùng đáp:
Ngồi một mình còn hay ho hơn là ngồi với tôi đấy!
Cô gái bướng bỉnh:
Em có thể ngồi không?
Hắn nhếch mép:
Mời cô.
Nhưng khi cái vòng eo ấy vừa tầm ngang mắt hắn, một bàn tay mập mạp với chiếc nhẫn vàng to đùng hiện ra sờ mó… Đột nhiên, hắn cảm thấy như cái buổi trưa chết tiệt hôm ấy sao nóng bức và khó chịu vô cùng. Cơm bỏ vào miệng như nhai sỏi. Hắn khó chịu, bức bối, bứt rứt chỉ muốn hét lên. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn ngồi đó cho tới hết bữa ăn. Hắn cười: Cô ta mang cơm ở nhà đi ăn?
Video đang HOT
Có vẻ bộ mặt hắn rất khó coi nên cô gái cứ thắc thỏm muốn bắt chuyện rồi lại thôi. Hắn cười thầm: Bắt chuyện với giai hẳn phải là sở trường của cô chứ? Rồi hắn lại cười: Ờ, không, phải là giai giàu cơ…
***
Ăn mặc giản dị nhưng xinh đẹp, mái tóc dài màu đen, không trang điểm ngoài một chút son hồng trên môi, đôi mắt to màu nâu rộng và sáng, hàm răng trắng và nụ cười hiền nhưng vô cùng duyên dáng, phom người thì hẳn phải sánh ngang người mẫu… nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy cô ta thật gần gũi, thân thiện và ngọt ngào. Cái thứ ngọt ngào ấy dù biết là giả tạo, nhưng hắn vẫn cứ không thể nào khiến lòng mình thôi nghĩ: Quả thật là nó rất ngọt ngào. Nhưng cái thứ ngọt ngào giả tạo ấy cô nàng sẽ ngọt được tới bao lâu? Tài thật, chỉ với một khuôn miệng mà có thể cười ngọt ngào đến thế sao?
Không biết từ lúc nào, hắn lại hay nghĩ về cô ta đến thế?
Sáng nay hắn lại dậy muộn. Lí do? Vì hắn chờ xem hôm nay gái hư sẽ trông như thế nào? Và xem sáng mai, gái ngoan sẽ ngoan như thế nào? Cuộc đời hắn lại đi rình rập một ả đàn bà từ khi nào hắn cũng không biết nữa.
Hắn đần mặt. Đứng nhìn cái tờ thông báo dính trên thang máy: Thang máy dừng hoạt động để sửa chữa, vui lòng dùng cầu thang bộ. Hắn chửi nhưng không hề biết cô ta đứng ngay phía sau và đang cười hắn:
Em thấy đi cầu thang bộ cũng có cái hay mà!
Hắn nhìn cô ta không nói gì, đút tay túi quần rồi uể oải đi lên. Óc thầm cười: Gái ngoan, gái ngoan chết tiệt! Lên tầng hai hắn thấy, những rặng dâu da xoan phía sau tòa nhà công ty đã mọc lá xanh non mơn mởn. Thay vì những cành khẳng khiu trụi lá ngày nào? Mùa hè lẽ nào tới rồi sao?
Lên tầng ba, xa một chút, hắn thấy ban công nhà đối diện, những bông hoa loa kèn nở trắng trong chiếc chậu màu xanh nước biển. Hắn bần thần: Tháng tư thật rồi sao?
Lên tầng bốn hắn thấy mặt trời đã rạng rỡ bên ngoài, những đám mây trắng pha màu của bình minh lững thững như những chú cừu hiền ngoan… Trời có thể đã sáng thế sao? Một buổi sáng tháng tư? Hắn thấy cô gái khẽ cười. Ồ, hôm nay là tháng tư, ngày đầu tiên của tháng tư. Và hắn vừa mới ăn cá tháng tư xong. Chết tiệt.
Mà sao cô ta biết mà không nói với hắn? Để hắn phải trèo năm tầng cầu thang chết tiệt này? Hắn nhìn cô gái, những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cao, trắng và bướng bỉnh… Không ngăn nổi, hắn gõ lên đó bằng những ngón tay của mình: Lừa anh! Cái câu ấy vọt ra khỏi miệng hắn đến chính hắn cũng không nghĩ nó dịu dàng đến thế! Tháng tư cũng có thể dễ chịu đến thế sao? Không, không, hôm nay là ngày cá tháng tư. Là hắn cũng đang lừa người và lừa mình mà thôi.
***
Hắn trốn. Đúng, hắn là kẻ bị lừa, nhưng sao hắn lại cứ muốn mình bị cô ta lừa? Cái sự mâu thuẫn ấy khiến hắn nghĩ mình điên thật rồi! Hắn lại quăng mình vào những cơn say, những tiếng nhạc ồn ã, những ánh đèn nhập nhoạng, chao đảo. Hắn cần quên, và cần nhớ rõ ràng một lí do để đừng thôi ru mình vào những cơn mộng ảo vì một con đàn bà hư hỏng và giả tạo.
Những buổi tối, hắn vẫn lang thang chờ cho tới khi cô ta trở về trong những chiếc xe hơi sang trọng của hết ngã đàn ông này tới ngã đàn ông khác. Rồi sáng ra, hắn lại nhìn cô ta cười cười nói nói dịu dàng ngọt ngào với hết người nọ người kia trong công ty, nhìn hắn với con mắt dịu dàng khi đêm qua mới liếc giai xong, cười với hắn ngọt ngào khi đêm qua mới đi khách xong… Hắn tưởng mình cũng là một kẻ đa nhân cách như cô ta?
Nhưng lạ là hắn vừa thấy tim mình xôn xao nhưng lại vừa thấy trong cổ họng mình dâng lên một niềm khinh bỉ lợm giọng. Hắn phát điên lên mất. Không, không phỉa là hắn tự phát điên mà là vì ả đàn bà đó, ả đàn bà giả tạo đó khiến hắn phát điên.
Điếu thuốc cháy vào tận tay khiến hắn giật mình. Thằng bạn đi cùng cười đập vào vai hắn:
Mày là thằng điên, đến bar để suy nghĩ hả mày?
Hắn cười nhạt. Đổ nốt ly rượu nặng vào họng. Bỏng rát. Khô khan!
Đột nhiên thằng bạn hất cằm với hắn. Phía cửa, một ả bước vào. Có vẻ không chuyên lắm khi đến quán Bar. Cô nàng nhớn nhác, và có vẻ không tự nhiên lắm với chiếc váy ngắn trên người. Mắt hắn nóng. Hắn biết rõ cái cảm giác đang đốt cháy con ngươi mình. Mắt hắn cháy. Đúng thế. Hắn chưa khi nào nghĩ, hắn lại có thể giáp mặt cô ả trong hoàn cảnh này. Cô ta, giả nai để câu sói sao?
Thằng bạn hắn nhanh hơn, đi ra chỗ cô ả, luồn tay ngang eo cô ả khẽ kéo vào mình:
Uống với anh đêm nay nha cưng?
Cô ả chống cự nhưng không được. Còn hắn lặng nhìn theo từng chuyển động của cơ thể ấy.
Vừa chạm mặt hắn, cô ta thảng thốt vô cùng. Hắn nhếch mép cười. Cô ả toan bỏ đi thì hắn nắm tay giữ lại:
Em đi đâu?
Tôi! Tôi…
Cô ả ấp úng. Không giống dáng vẻ của mấy ả cave cao cấp lắm. Hay là hắn không đủ cao cấp để làm khách? Hắn chợt nghĩ đến điều đó và bật cười. Hắn ghé tai cô ả nói:
Nói cho anh biết. Em muốn bao nhiêu cho đêm nay?
Cô ta quay nhìn hắn. Đôi mắt đỏ dưới ánh đèn xanh xao. Một giây, hai giây… năm giây…
Bốp!
Bạn hắn tròn mắt nhìn hắn. Còn hắn thấy lòng mình chua chát, rộn ràng, thấy tim hắn vui vui, lại thấy nực cười… Hắn không biết nữa. Hắn điên rồi. Hắn điên thật rồi…
***
Hắn say, hay hắn tỉnh? Không biết, chỉ biết khi hắn càng uống, thì hình ảnh của con đàn bà đó càng hiện rõ ràng hơn. Một nửa hư, một nửa ngoan. Rồi thì nó không rõ ràng được nữa. Lẫn lộn, chen nhau, nhập nhoạng… Hắn muốn bổ đầu hắn ra…
Bước chân hắn đưa hắn đến căn phòng tận phía bên kia cầu thang. Hắn cần phải hỏi: Tại sao? Tại sao?… Tại sao cái gì? Hắn cũng không biết, nhưng nhất định phải hỏi. Hắn vừa định gõ cửa thì: Bốp… Một tiếng Bốp chát chúa vang lên. Hắn thấy như tỉnh lại. Bên trong, những giọng nói giống nhau đang cãi nhau:
Tại sao? Nói cho chị biết, tại sao em làm thế?
Em thích thế!
Em thích hư hỏng, thích tiền, thích rượu, thích làm gái đến thế sao?
Vì tất cả những thứ đó chị mới có thể đi học, mới có thể đi làm, mới có thể làm gái ngoan của cha mẹ…
Vy, em! Vy… Vy à…
Nức nở… Ai nức nở? Là gái ngoan đang nức nở. Hắn nghĩ thế.
Vy, vậy bây giờ từ bỏ được không? Chị sẽ làm tất cả vì em?
Cười! chắc hẳn gái hư cười:
Bỏ ư? Em còn gì nữa để mà bỏ!…
Hắn hiểu rồi. Tim hắn thấy đau. Nhưng, đau vì ai?
Hắn quay trở về, không phải về phòng, mà là về chỗ hắn vẫn đứng chờ gái hư mỗi đêm về…
Theo Eva
Em không thể chịu đựng được anh nữa!
Anh rất ít khi về nhà. Suốt bao nhiêu năm sống trong xa cách, nhớ nhung. Cả tháng mới được gặp vợ con một vài ngày cuối tuần ngắn ngủi. Con chưa kịp quen cha, vợ chưa kịp bén hơi chồng là lại ngậm ngùi ra đi.
Nhiều lúc mệt mỏi vì công việc, vì những chuyện xô bồ, bon chen của cuộc sống.... Anh thấy thèm biết bao nhiêu cái không khí gia đình ấm áp, ăn bữa cơm nóng vợ nấu, nghe tiếng con cười hồn nhiên... Nhưng không hề có. Lại một mình đối diện với bốn bức tường lặng thinh lạnh lẽo.
Cô đơn và anh cũng hiều hơn ai hết cái cảm giác đó một người phụ nữ phải chịu thì nó còn đáng sợ như thế nào? Nên mỗi khi được về nhà, anh đều chăm chỉ, không nề hà việc gì để giúp chị. Và với chị, những ngày có anh chỉ để khiến chị hiểu hơn những ngày vắng anh nó thiếu thổn buồn tủi như thế nào?
Rồi sau bao nhiêu năm xa cách, với bao nhiêu nỗ lực anh chị cũng được ở gần nhau. Vợ chồng được ở gần nhau mà tự dưng lại cứ ngỡ như là vợ chồng mới cưới. Cái gì cũng cảm thấy lạ lạ buồn cười. Cái cảm giác đêm đêm có người ngủ cùng lại khiến cả anh chị thao thức mất ngủ. Ờ, thì bình thường chị ngủ có hai mẹ con, anh thì một mình, giờ ba người nhét vào một cái giường lại cứ thấy nó chật chội, bức bối nên cứ trằn trọc mãi mà không ngủ được. Nhiều khi chị khẽ cười mà đùa anh: Hóa ra ngủ chung nhiều khi cũng không vui lắm anh nhỉ?
Anh cũng chỉ biết cười theo. Anh ôm chị vào lòng, khẽ hôn lại tóc chị mà nói:
Em không biết đấy thôi, nhiều đêm anh mất ngủ, chỉ có một mình, thấy đêm dài dễ sợ. Giờ có em thức cùng, thì dù sao cũng vui hơn.
Nhưng người ta vẫn nói: Xa thương gần thường. Ở gần nhau dần dần chị phát hiện ra những cuộc điện thoại với anh chỉ là: Anh về chưa? Có ăn cơm không? Đến đâu rồi? Anh đón con đi. Em hôm nay về muộn.... Chỉ toàn là câu ngắn. Ừ, tiền điện thoại ít tốn hơn xưa. Càng tốt. Cũng chẳng có đêm nào thức để nấu cháo điện thoại cùng anh, cũng chẳng mấy khi phải nói: Em nhớ anh, con nhớ anh hay anh nhớ em và con lắm... Hay mấy tin nhắn chúc nhau ngủ ngon nữa. Gần ngay bên cạnh nói thế có mà người ta bảo điên. Chị tặc lưỡi: Ở gần nó thế. Buồn chi?
Ở cơ quan, có người nấu ăn cho nên có khi nào anh phải nấu đâu mà biết. Chị lại tặc lưỡi. Có ai hoàn hảo bao giờ. (ảnh minh họa)
Rồi thì chị phát hiện ra, anh nấu ăn dở tệ. Nấu canh thì mặn, nấu cơm thì nhão, luộc rau thì hôm nát hôm sống... Nói chung là anh vô cùng vụng về trong khoản nấu nướng. Ngày trước khi xa, mỗi khi anh về là chị sẵn sàng vào bếp nấu cho anh những món ngon nhất chứ làm gì bắt anh nấu nướng đâu? Giờ ở gần, chia sẻ cùng nhau mới biết anh vụng. Ừ, thôi thì vụng nấu nướng nhưng biết làm những thứ khác thì cũng tạm. Ít ra nah cũng biết lau nhà và giặt quần áo, chăm con... Ở cơ quan, có người nấu ăn cho nên có khi nào anh phải nấu đâu mà biết. Chị lại tặc lưỡi. Có ai hoàn hảo bao giờ.
Nhưng không chỉ có thế, chị cũng nhận ra hai vợ chồng bắt đầu có những va chạm nhiều hơn. Tính anh thì xuề xòa, qua loa, tính chị thì kỹ càng cẩn thận... Nên anh làm gì cũng không còn vừa mắt chị nữa. Hồi đầu vì còn giữ ý hàng xóm mới nên chị gắng nhịn. Nhưng giờ không nhịn được nữa. Chị càu nhàu chuyện anh ăn mặc như ông cụ, chuyện anh bừa bộn quần áo, chuyện anh không biết lấy gì cho con mặc mỗi khi tắm giặt xong, chuyện anh không khéo léo nhiều khi làm mất lòng người khác, chuyện bảo anh phun thuốc muỗi thì anh cứ thế mà phịt tất lên mọi thứ trong nhà. Bảo anh thì anh cười: Anh có biết là phải dọn nhà trước đâu... Cái gì anh cứ làm trước là chị lại đi dọn sau... Nhiều khi bực mình, chị cáu lên:
- Em không thể chịu đựng anh thêm được nữa.
Dạo này mỗi khi có chuyện gì anh khiến chị bực mình chị rất hay nói ra câu ấy. Không biết chị nói quen miệng hay là như thế thật. Nhưng những khi nghe chị nói vậy anh đều yên lặng. Không biết anh nghĩ gì, nhưng mỗi lần chị nói câu ấy là anh lại yên lặng.
Anh là mẫu người đàn ông trầm tính, ôn hòa. Chỉ vì chị kỹ tính và cầu toàn đòi hỏi quá nên chị chỉ nhìn thấy những nhược điểm của anh. Còn anh thì nghĩ, bao nhiêu năm sống xa cách, giờ mới được gần nhau, anh nhường chị, nhịn chị cho yên cửa yên nhà.
Nhưng anh cũng biết tính chị phổi bò, tức lên là rủa xả cho hết. Xong thì lại cặm cụi làm mọi thứ cho anh chứ cũng không phải dạng để bụng lâu ngày. Vì thế cho nên nhiều khi vừa mới va chạm xong tí lại thấy anh chị cười hì hì với nhau được. Người ngoài nhìn vào không hiểu lại bảo là: Vợ chồng phường chèo. Chỉ có anh chị mới hiểu. Anh thì anh hiểu hơn ai hết.
Ngày nghỉ, chị dặn hai cha con ở nhà chăm nhau, chị đi ăn cười một cô bạn ở cơ quan. Dặn anh ở nhà nấu cháo cho con ăn, và dọn dẹp nhà cửa giúp chị. Vậy mà khi về, con thì ngồi trong tủ lạnh bọc hết mọi thứ có ở trong đó quang vứt lung tung, phô mai trát quanh mặt và bốn xung quanh tủ, ở trong nhà bếp. Bố thì đang hỉ hả với mấy ông bạn hàng xóm quanh bàn nhậu mà chắc là mỗi ông góp một ít vẫn đang say sưa bàn chuyện quốc gia đại sự, khua chân múa tay hoành tráng lắm. Chị thấy máu trong người mình như được đun lên vậy.
Mặc dù vẫn cười với mọi người nhưng chị nghĩ thầm: Không thể nào chịu đựng anh được nữa. Giá mà làm việc gì cũng ghi nhớ như chuyện đi nhậu thì tốt biết mấy?
Chị lôi con ra, đi tắm, rửa mặt mũi dọn đống đồ đạc bày ra của con và bố trong nửa ngày chị vắng nhà. Vừa dọn, cục tức lại càng như ghẹn ứ trong cổ họng. Không nói ra là không chịu được.
Lâu lâu mấy ông mới có dịp ngồi với nhau, nên anh bị chúc cho say khướt. Mấy ông bạn cũng không khá hơn. Đồng hồ điểm một giờ chiều các ông mới chịu rã đám.
Anh nằm vật xuống giường, rồi thiếp đi. Cho tận khi cơn buồn nôn dâng lên mới chạy xuống bếp nôn thốc nôn tháo ở đó. Chị lấy nước cho anh, miệng lẩm bẩm: Em không chịu đựng nổi anh nữa rồi. Nhưng vẫn đi nấu cháo trắng đợi khi anh tỉnh dậy ăn.
Anh nhớ những ngày xa nhà, mỗi khi say xong tỉnh dậy, đầu óc như bị vỡ tung ra, thèm cốc nước cũng chả có chứ nói gì tới cháo? (Ảnh minh họa)
Anh nằm tới muộn. Thế là đi toi ngày nghỉ cuối tuần. Đầu óc váng vất, nhưng anh vẫn lơ mơ nghe thấy tiếng chị càu nhàu suốt trong giấc ngủ của mình. Mà câu rõ nhất anh nghe được là: Em không thể chịu đựng được anh nữa rồi.
Anh ngồi đần mặt trên giường, cho tới khi chị cầm chiếc khăn mát đưa cho anh lau mặt và bát cháo trắng để bên cạnh. Anh có thói quen chỉ ăn cháo trắng sau khi say rượu.
Anh nhớ những ngày xa nhà, mỗi khi say xong tỉnh dậy, đầu óc như bị vỡ tung ra, thèm cốc nước cũng chả có chứ nói gì tới cháo? Có khi chán lại nằm co ro ở đó cho tới tận hôm sau. Bây giờ lần nào say cũng có cháo trắng thơm nồng của vợ. Anh khẽ cười nhìn chị. Chị lườm với tất cả cơn giận chưa xả được:
- Em không chịu được anh nữa rồi.
Chị toan bước đi thì anh nắm tay chị giữ lại. Anh khẽ nói:
- Anh cũng không thể chịu đựng được em nữa rồi.
Nghe câu nói của anh chị như vừa bước hẫng một bước vậy. Chị nhìn anh đôi mắt dần chuyển thành màu đỏ ngân ngấn. Cơn nóng giận hồi nào bỗng biến đi đâu mất sạch. Chị hỏi anh:
- Anh vừa nói cái gì?
Anh nhắc lại:
- Anh cũng không thể chịu đựng được em nữa rồi.
Chị nghẹn giọng:
- Anh!
- Hai mươi năm nữa, anh nghĩ anh sẽ nói với em như thế. Anh không thể chịu đựng được em nữa. Nhưng anh lại nghĩ, anh có thể cố được thêm hai mươi năm tiếp theo. Vì sức chịu đựng của anh rất tốt. Vậy là còn bốn mươi năm nữa, chắc chắn là anh sẽ không thể chịu đựng được em nữa đâu. Khi ấy anh sẽ suy nghĩ nên làm gì tiếp theo... Còn bây giờ: Anh nghĩ kỹ rồi, anh vẫn chịu đựng được em mà!
- Anh!
Chị lại nghẹn ngào hơn. Còn anh mỉm cười:
- Có em ở bên để chịu đựng vẫn tốt hơn là không có ai ở bên cạnh!
Nước mắt bỗng lăn trên má chị. Đúng thế, đáng nhẽ chị cũng phải hiểu điều đó chứ?
Theo Eva
Trái cây và rau, bao nhiêu là đủ ? Chế độ dinh dưỡng tập trung nhiều vào các loại trái cây và rau quả giúp giảm nguy cơ phát triển các vấn đề về tim hoặc chết sớm. Chế độ dinh dưỡng tập trung nhiều vào các loại trái cây và rau quả giúp giảm nguy cơ phát triển các vấn đề về tim hoặc chết sớm - Ảnh: Shutterstock Một nghiên...