Gái hiền ngoan lại yêu trai nghiệ.n hút
Em thực sự cảm thấy bàng hoàng khi phát hiện ra anh nghiệ.n hút. Em có nên yêu anh tiếp hay không?
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang vướng vào một chuyện tình cảm rất khổ tâm. Bạn trai nghiệ.n ma túy, đó là một chuyện kinh khủng mà em chưa từng nghĩ đến. Vậy mà giờ em đang phải trải qua. Em không biết phải ứng xử thế nào. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên.
Em và anh ấy học cùng lớp cấp 3. Thi đại học xong, chúng em học ở hai thành phố khác nhau vì không đỗ cùng một trường đại học. Chúng em vẫn duy trì tình yêudù xa cách. Hàng tuần anh đều đến chỗ em chơi, mặc cho đường cách xa khoảng vài chục cây số. Có thể nói yêu xa nhưng em cảm thấy không có gì đau khổ cả bởi vì anh luôn quan tâm, chăm sóc cho em mỗi khi em cần.
Học tới năm thứ 3, gia đình hai bên đều biết chuyện tình cảm của chúng em và không có gì phản đối. Bố mẹ đều nói chúng em cố gắng giữ gìn, đợi ra trường, tìm được công việc ổn định rồi sẽ làm đám cưới. Chúng em hạnh phúc vô cùng, tự nhủ với nhau rằng sẽ cố gắng hoàn thành tốt năm cuối cùng đại học để rồi tính chuyện tương lai.
Vậy mà cuối cùng anh ấy lại sa ngã. Năm cuối cùng đại học, anh ấy dính vào nghiệ.n hút m.a tú.y. Em không thể nào tin được cho tới khi người bạn thân nhất của anh ấy phát hiện ra sự thật và đưa em lên tận nơi để bắt quả tang. Khi nhìn thấy anh ấy hút m.a tú.y, em cảm thấy trời đất quanh em như sụp đổ. Em không còn biết làm gì nữa cả.
Em cảm thấy lo sợ khi yêu một người đàn ông nghiệ.n hút (Ảnh minh họa)
Anh ấy vẫn rất yêu em. Anh cầu xin em tha thứ. Anh nói anh bị như vậy là do đám bạn xấu ở gần lôi kéo. Giờ anh ấy muốn cai nghiệ.n, và hứa chắc chắn sẽ làm được, chỉ cần em đừng bỏ rơi anh ấy. Em không biết phải làm thế nào nữa. Em còn yêu nhưng em thấy sợ. Em lớn lên trong một gia đình gia giáo nên em không thể nào quen được với chuyện mình yêu một người nghiệ.n ma túy. Em không biết có nên tin anh ấy hay không. Nghe nói, những người nghiệ.n ma túy rất khó bỏ. Em không dám chắc là anh ấy có làm được chuyện đó không mặc dù anh ấy cũng chỉ mới nghiệ.n thôi.
Rồi đây em sẽ phải đối diện với mọi người như thế nào khi mà mọi người biết một cô gái ngoan hiền như em lại đi yêu một người nghiệ.n ma túy. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Thực lòng thì em yêu anh ấy nhiều lắm. Em cũng không muốn bỏ anh ấy trong hoàn cảnh này. (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang rơi vào một hoàn cảnh vô cùng khổ tâm khi bạn trai nghiệ.n ngập. Em còn yêu nhưng em lại sợ những điều tiếng, sợ bạn trai không thể cai nghiệ.n được và tương lai không biết về đâu.
Trước tiên, chị xin chia sẻ cùng em cảm giác buồn chán lúc này. Đúng là khi người ta đang tràn trề hi vọng vào ngày mai mà gặp phải rào cản lớn đến như vậy thì thật là chuyện buồn. Tuy nhiên, nếu nghĩ sâu hơn một chút, em sẽ hiểu rằng, ai trong chúng ta đều cũng có thể phạm sai lầm, chỉ là sai lầm lớn hay nhỏ, vào thời điểm nào mà thôi.
Bạn trai em là một người sống xa gia đình, xa người yêu, xung quanh lại có đám bạn xấu nên chuyện sa ngã là điều rất dễ xảy ra. Tất nhiên, nói như vậy không có nghĩa là đổ hết cho hoàn cảnh. Rõ ràng anh ấy là người có lỗi nhưng tuổ.i trẻ thường khiến người ta va vấp như vậy. Vì thế, trước khi nghĩ đến chuyện dừng lại, hãy cho anh ấy một cơ hội sửa sai.
Video đang HOT
Rõ ràng anh ấy là người có lỗi nhưng tuổ.i trẻ thường khiến người ta va vấp như vậy. Vì thế, trước khi nghĩ đến chuyện dừng lại, hãy cho anh ấy một cơ hội sửa sai. (Ảnh minh họa)
Các em yêu thương nhau, bản thân anh ấy cũng tốt với em, giờ anh ấy cũng nhận thức được sai lầm của mình thì hãy cho anh ấy thêm chút thời gian để sửa sai. Anh ấy mới nghiệ.n, em hãy ở bên anh ấy, cùng với gia đình đưa anh ấy đi cai nghiệ.n. Chuyện đó cũng không có gì ồn ào nếu như mọi người giải quyết nó nhẹ nhàng, êm đẹp.
Trước tiên, em hãy cùng với anh ấy về nhà, trình bày mọi chuyện với gia đình. Việc học của anh ấy có thể xin dừng lại một năm. Sau đó em và gia đình hãy ở bên anh ấy, giúp anh ấy hoàn thành tốt quá trình cai nghiệ.n. Chỉ cần mọi người động viên, không bỏ rơi anh ấy thì chị tin là anh ấy có đủ quyết tâm để vượt qua. Sau những vấp ngã, vẫn được đón nhận, dám chắc sau này anh ấy sẽ sống tốt hơn, trân trọng những gì mình có hơn và tương lai của các em sẽ vững vàng hơn sau biến cố này.
Còn nếu như em cho anh ấy thời gian, cơ hội để sửa chữa mà anh ấy vẫn không vượt qua được thì lúc đó em có thể tìm cho mình một hướng đi khác. Bởi lẽ lúc đó không phải là em tuyệt tình mà vì anh ấy không đủ bản lĩnh của một người đàn ông.
Chúc em và bạn trai sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Theo Khampha
Yêu người vô tâm như dao đâ.m vào ngực
Ngọc đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ là lúc cô nên học cách yêu mình. Cô khẽ cất tiếng hát vu vơ...
Mặc cho mọi người đậ.p cửa phòng, tiếng mẹ khóc như mưa bên ngoài, Ngọc vẫn ngồi im lặng, bất thần trong phòng. Cô không thể khóc, nhưng đôi mắt nhìn vào không trung như một kẻ không còn hồn xác... Ngọc đã ngồi như thế cả vài giờ đồng hồ, kể từ khi, Khánh bỏ đi ngay trong đám cưới. Ngọc vẫn không cởi chiếc áo váy cưới ra mà ngồi yên như thế... Sự im lặng trong căn phòng của cô khiến nhiều người sợ hãi.
Vài giờ sau, Ngọc cởi bỏ chiếc váy cưới và mặc một chiếc váy xòe màu hồng mở cách cửa bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy Ngọc, mẹ cô lao vào ôm lấy con bật khóc. Cô vỗ nhẹ lên người mẹ mình:
- "Con không sao đâu mà mẹ, con phải đi có chút việc, đừng ai đi theo con nếu không muốn con làm điều dại dột. Hãy coi như chưa từng có điều gì xảy ra, đó mới là giúp con".
Cả gia đình nhìn Ngọc trong lo lắng nhưng không ai dám làm trái lời Ngọc nói. Ngọc bước ra khỏi nhà, dắt chiếc xe máy quen thuộc và vút đi. Cô đi tới một nơi mà cô nghĩ rằng cô cần phải đến.
Ngọc đứng bên ngoài căn phòng, cô nhìn thấy Khánh đang đứng im lặng và bật khóc bên người con gái nằm bất động trên giường. Khánh vẫn mặc bộ vest lịch lãm bởi vì lẽ ra, giờ này anh đang phải hạnh phúc tiến vào lễ đường cùng với Ngọc để làm đám cưới. Nhưng anh đã bỏ để đến đây... Vì cô gái đang nằm trên giường này.
Ngọc bước vào thật khẽ khàng:
- "Cô ấy không sao chứ?"
- "Ngọc, em tới rồi à? Sao em không ở nhà, anh xin lỗi ngàn lần xin lỗi em..."
Nhìn thấy Ngọc, đôi mắt Khánh đỏ hoe lên. Anh bước tới ôm chầm lấy Ngọc nhưng cô cố né tránh anh.
- "Phương sao rồi?"
- "Cô ấy được cứu rồi nhưng bác sĩ vẫn bảo cần phải theo dõi vì chưa biến có biến chứng gì không? Em sao rồi, em ổn chứ?"
- "Anh thấy em có điều gì đó không ổn sao? Chí ít thì em cũng không nằm bẹp trên giường như Phương vì thế mà anh không phải lo đâu".
Ngọc đặt lên bàn một bó hoa thật đẹp: "Cho em gửi lời chúc mong Phương mau khỏe". Thế rồi Ngọc bước đi, Khánh không dám níu kéo cô lại. Có một người con gái khác cần sự hiện diện của anh ở đây.
Ngọc đã ngồi như thế cả vài giờ đồng hồ, kể từ khi, Khánh bỏ đi ngay trong đám cưới. Ngọc vẫn không cởi chiếc áo váy cưới ra mà ngồi yên như thế... (Ảnh minh họa)
Một tuần sau, Ngọc bắt đầu đi làm trở lại. Cô vẫn giữ gương mặt bình thản không cười, không nói. Mỗi khi Ngọc bước ra khỏi nhà, cô lại phải nhắc nhở với mọi người một điều để không ai phải bật khóc vì lo lắng: "Con đi làm, con ổn! Mọi người đừng có lo".
Ngọc tới chỗ làm, những ánh mắt nhìn cô ái ngại. Hoặc là họ thương hại cô, hoặc là họ lo cho cô. Không một ai dám đề cập đến chuyện đám cưới vì họ sợ Ngọc sẽ không chịu nổi nỗi đau này. Còn Ngọc, cô trơ ra với mọi ánh mắt đó, mọi lời xầm xì phía sau lưng... Dù sao, họ cũng chỉ muốn Ngọc bớt khổ mà thôi.
Ngọc nhìn thấy tin nhắn điện thoại. Cô mở ra và thấy Khánh nhắn tin: "Em ổn chứ. Phương đã khỏe lại rồi em ạ. Cô ấy đã ra viện và về nhà. Thật may đúng không em...? Mai anh sẽ gặp em, gặp cả bố mẹ để cầu xin sự tha thứ cho thiếu sót của anh". Ngọc đọc tin nhắn rồi tiện tay ấn nút xóa. Cô tiếp tục làm việc, trong đầu lởn vởn về những con số - công việc mà cô làm mỗi ngày.
Ngọc về tới nhà và thấy Khánh ở đó. Anh đang khóc mếu giải thích với bố mẹ Ngọc về lí do đột nhiên mất tích trong đám cưới. Thương con gái, bố mẹ Ngọc dù rất giận và đau khổ nhưng cũng đành bỏ qua:
- "Chuyện đã vậy rồi, để bố mẹ tìm ngày khác hợp lí rồi tổ chức lại cho các con. Nhưng lần này có lẽ phải làm nhỏ thôi vì chuyện cũng đã không hay ho gì rồi. Dù sao, điều quan trọng nhất vẫn là các con hạnh phúc".
Ngọc đi thẳng lên phòng, cô cứ lặng lẽ như vậy cả từ cái ngày đám cưới bị hủy bỏ. Lát sau, Ngọc bước xuống nhà với chiếc váy trắng tinh khôi. Cô ngồi xuống bàn, nhìn bố mẹ:
- "Chúng con không thể cưới được nữa... vì... con không muốn".
- "Thôi dù sao Khánh cũng có lí do của riêng Khánh. Con hãy gác lại chuyện buồn vì tương lai lâu dài con ạ" - Mẹ Khánh cầm lấy tay con khuyên nhủ.
- "Con đã suy nghĩ kĩ rồi, mẹ đừng khuyên nhủ con nữa. Giờ con có việc phải đi".
Ngọc đi khỏi nhà ngay sau câu nói ấy mà không để cho Khánh hay bố mẹ có cơ hội mà níu giữ. Khánh lúc nào cũng vậy, quyết đoán và kiên cường.
Trên con đường đi, Ngọc nhớ về những tháng ngày yêu Khánh. Cô là người đến sau vì trước đó Khánh yêu Phương. Cô không biết tình cảm họ sâu đậm tới đâu, chỉ biết rằng khi chia tay Phương hơn một năm rồi, gặp Ngọc, Phương vẫn duy trì mối quan hệ anh em, bạn bè với Phương.
Những ngày còn yêu, Ngọc đã cảm thấy thật khó chịu và thấy bị tổn thương khi yêu mà cứ phải san sẻ người mình yêu với một cô gái đã là tình cũ. Nhưng Ngọc không muốn ngăn cản bởi lẽ cô tôn trọng quá khứ ấy. Cô chỉ mong rằng, Khánh đủ tỉnh táo để phân biệt được đâu là tình cũ và là thứ tình hiện tại mà anh cần trân trọng.
Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ là lúc cô nên học cách yêu mình. Ngọc vút xe trên đoạn đường quen thuộc mà Khánh đã từng đèo cô đi dạo... Ngọc khẽ cất tiếng hát vu vơ... (Ảnh minh họa)
Đã không biết bao lần, Ngọc cảm thấy bị tổn thương khi giữa cuộc vui của hai người, Khánh lại phải tới giúp Phương với lí do: "Phương chỉ có một thân một mình ở thành phố này và cô ấy cần anh giúp đỡ. Vì thế anh không thể bỏ rơi cô ấy được". Ngọc đã im lặng thật lâu, nhưng giới hạn ấy cũng có ngưỡng của riêng nó.
Ngọc ghé vào địa điểm mà Phương hẹn. Cô gái trẻ trung nhìn thấy Ngọc liền vẫy tay...
- "Em xin lỗi chị vì chuyện của em và anh ấy. Thực tình, em không biết dựa vào ai, chỉ có anh ấy giúp đỡ em trong những lúc khó khăn thôi. Nhưng em biết anh ấy yêu chị và xin chị hãy bỏ qua cho anh ấy vì hôm đó anh ấy đã đến khi em phải cấp cứu. Anh ấy thực lòng cần chị"
Ngọc nhìn Phương trìu mến:
- "Chị coi chuyện đó qua rồi, em đừng nghĩ ngợi nữa. Vấn đề không phải lỗi tại em. Chị không trách em và cũng không có ý định quay lại với anh Khánh. Đơn giản là vì chị thấy, mình không tồn tại trong tim anh ấy. Vậy thôi..."
Ngọc bước ra khỏi điểm hẹn mà thấy lòng nhẹ bẫng. Bao năm qua, người ta nghĩ cô hạnh phúc và cao thượng... nhưng thực ra cô chỉ là một người con gái khao khát tình yêu thực sự. Cô đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ là lúc cô nên học cách yêu mình. Ngọc vút xe trên đoạn đường quen thuộc mà Khánh đã từng đèo cô đi dạo... Ngọc khẽ cất tiếng hát vu vơ...
Theo Khampha
Tôi yêu em ả đàn bà hư hỏng (phần 6) Ôi Chúa ơi! Cái chế.t tiệt gì thế này? "bạn quen trong tù?" vậy là cô đã từng là tội phạm sao? Đông vẫn nhợt nhạt như người vô hồn, người mềm nhũn, run rẩy, cô ta nhìn tôi nhưng ánh mắt như đang nhìn vào khoảng không vô định. Tôi ôm chặt cô ta vào lòng một lúc lâu thật lâu tôi...