Gái ế sốc nặng sau khi cưới
“Cứ nghĩ tới việc cả đời phải chết dí với một người đàn ông tính cách vô tâm thế này, thà ở vậy còn hơn”, chị ngao ngán thở dài.
“Biết thế thà ở vậy còn hơn”
29 tuổi, dù còn rất muốn thong dong đi chơi đây đó, cuối tuần tụ tập cà phê nhưng nhìn cảnh bạn bè tay bồng tay bế, cha mẹ mặt mũi buồn xo mỗi khi nhẹ nhàng hỏi chuyện chồng con đã thấy con gái cắn cảu “chưa chưa, đừng hỏi con nữa”, chị quyết định lấy Tuyên.
Chị quen anh trong một cuộc họp báo, hôm ấy anh ngồi ngay cạnh chị. Ấn tượng đầu tiên chị thấy anh là người đàn ông khá ga lăng. Hôm đó, chị tới muộn và anh đã sẵn sàng nhường chỗ cho chị. Sau vài lần tình cờ gặp nhau, chị dần cảm mến anh. Thế rồi qua một thời gian ngắn, anh chị nên duyên vợ chồng. Ai ai cũng mừng cho chị, nhất là bố mẹ chị như trút được gánh nặng về “quả bom ế”.
Từ lúc yêu tới lúc cưới vỏn vẹn có 7 tháng, có lẽ vì điều này khiến bây giờ chị hối hận. Càng ngày, chị càng chán ngán anh chồng ga lăng dạo nọ. Nếu như trước đây, mọi nguyện vọng, nhu cầu của chị dù nhỏ thế nào, dù lớn đến đâu, anh đều cố chiều lòng người yêu thì sau cưới, chị thấy mình như bị lừa.
Càng ngày, chị càng chán ngán anh chồng ga lăng dạo nọ (Ảnh minh họa).
Một lần, chị háo hức nhắn nhủ muốn cùng anh lên vườn đào để chụp ảnh, anh “tương” ngay một câu: “Già khú đế đại vương còn xì tin thế! Ở nhà cho ấm em nhé”.
Thế rồi, trước đây, anh còn hoan hỉ mong cưới thật nhanh để sau được vợ chăm sóc, nấu món này món nọ ăn cho cải thiện vóc dáng, giờ thì anh đi ngút ngàn từ hết Cần Thơ tới Hàn Quốc, kể cả anh có ở công ty thì muộn mới ló mặt về, việc chờ cơm trong đêm tối là điều chị thường xuyên phải làm.
Rồi thì trước đây cứ khi nào chị giận dỗi là anh xuống nước, cuống cuồng dỗ dành, giờ thì anh mặc kệ luôn, bỏ ra phòng khác chơi game, thậm chí có lúc chị bắt quả tang anh xem phim sex rồi ngủ quên từ lúc nào không hay.
“Cứ nghĩ tới việc cả đời phải chết dí với một người đàn ông tính cách vô tâm thế này, thà ở vậy còn hơn”, chị ngao ngán thở dài.
Tưởng “thơm tho” hóa ra “siêu bẩn”
Video đang HOT
Cùng cảnh cưới khẩn trương, chị Hoa cũng rơi vào tình thế dở khóc dở cười sau khi kết hôn. Ngót nghét 30 cái xuân xanh, chị Hoa vẫn rất trẻ trung, phơi phới cười đùa.
Đám bạn phát ghen lên vì nếu như cuối tuần ai cũng phải bận rộn trông con thì Hoa tung tẩy vác máy ảnh khắp các phố phường, ngõ ngách để thỏa mãn sở thích của mình. Không những thế, chị còn là một “tay bếp” cừ khôi. Ngoài công việc, chị dành thời gian làm bánh, nấu những món cầu kì và trang trí nhà cửa tươm tất. Tóm lại, chị là một cô gái vừa hiện đại, lại vừa truyền thống.
Thế nhưng, khi được cô bạn thân giới thiệu với Quyết, Hoa vui lắm và chắc mẩm đây chính là ý trung nhân của chị, không muốn để tuột khỏi tay. Tiêu chuẩn chọn chồng của chị khá “sang”: Đẹp trai, cao hơn chị 1 cái đầu, trí thức, thông minh, có tiền, và đặc biệt luôn phải “thơm tho”. Gặp bao chàng, chẳng ai đáp ứng được đầy đủ các điều kiện này và đương nhiên chị lắc đầu quầy quậy. Thế nhưng anh Quyết lại có vẻ hội tụ đầy đủ mấy cái “món” đó.
Sau một thời gian tiếp xúc, Hoa cứ ngỡ: “Hiểu anh tới tận lòng bàn tay”, cưới nhau về chỉ 2 tháng, Hoa khóc nỉ non, trách bạn thân “chơi đểu”.
Trước anh Quyết “thơm tho”, chỉn chu là thế nhưng sau cưới anh “hiện nguyên hình” là một gã “siêu bẩn”. Chị vỡ lẽ khi biết anh có một tuyên ngôn mặc định làm chân lý: 1 tuần – 1 lần tắm. Cứ tưởng hè mới đáng sợ nhưng mùa đông anh còn khiến chị khiếp hãi hơn, chị ngửi rõ mồn một “hách từ trong nôi” của anh.
Khi đi làm về, anh tót luôn cả đôi bít tất “truyền kỳ tháng”của mình chui thẳng vào chăn.
Chị góp ý, hôm sau anh hoan hỉ vác về mấy chai lọ nào là lăn nách, xịt thơm cho đúng “phẩm chất quý ông”. Cứ khi nào gần vợ là anh phi ngay ra đứng nghiêm trang trước gương xịt lấy xịt để. Anh coi đó là xong nhiệm vụ.
Góp ý chân thành để xây dựng hạnh phúc
Ai cũng có thể vấp phải hội chứng “sốc sau cưới”, gái ế không phải là trường hợp ngoại lệ. Tức là trong một khoảng thời gian ngắn, họ khó có thể phát hiện ra được tật xấu của một nửa mình chọn. Nhưng khi phát hiện ra xong thì sự đã rồi.
Trong hoàn cảnh này, chuyên gia tư vấn tâm lý Đoàn Thúy Hương (Trung tâm tư vấn Tình yêu – Tình dục TP Hà Nội) cho rằng, tình yêu trong mỗi giai đoạn sẽ có những điểm khác nhau. Khi yêu, người ta thường xây dựng hình ảnh đẹp long lanh về bản thân trong mắt “nửa kia”. Hơn nữa, cơ chế tâm lý khi đó sẽ khiến cả hai dễ dàng bỏ qua, tha thứ những điều không ổn về nhau.
Nhưng khi chung sống, con người thật, thói quen tốt xấu thật của hai bên đều dần hiện ra rõ mồn một. Những thói quen sống khác biệt, sự vô tâm cũng dễ khiến gia đình nhỏ bị lung lay, hai người va chạm.
Tóm lại, người trong cuộc thay vì buông xuôi, muốn ra sao thì ra, nên góp ý chân thành, trao đổi thẳng thắn, nghiêm túc với nửa bên kia ngay từ đầu để cuộc sống gia đình được êm ấm và hai người cũng bớt chán nản nhau hơn.
Theo Ngoisao
Những con hạc giấy và điều ước
Tôi không khỏi buâng khuâng mỗi lần nghe câu hát "Tình đẹp muôn thuở là tình trong trắng tuổi học trò...."
Ai trên đời chẳng có cho mình một mối tình đầu, dù là ngọt ngào hay cay đắng, tôi cũng thế cũng yêu như bao người cũng có một mối tình đầu thơ mộng thời áo trắng.
Ngày ấy tôi chỉ là một cậu học sinh lớp 11 đầy vẻ ngây thơ và vẫn còn đôi chút trẻ con, và rồi em đã xuất hiện - một cô nữ sinh, xinh xắn đã làm thay đổi trong tôi nhiều thứ, chững chạc hơn, suy tư hơn, biết suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, biết quan tâm và chia sẻ và điều quan trọng hơn là biết làm sao để yêu em trong từng cảm giác.
Em như một thiên thần nhỏ dẫn lối tôi vào ước mơ, em giúp tôi tiến bộ nhiều trong học tập, em làm thay đổi tính ham chơi hơn ham học của tôi,câu nói của em giống như một kịch bản mà tuần nào tôi cũng được nghe "Tuần này anh không đạt vài điểm tốt thì thứ bảy đừng hòng rủ em đi chơi hay em với anh cùng cố gắng nhe phải đậu tốt nghiệp rồi đại học nữa..."
Thế đấy, tình yêu đầu ngọt ngào và nên thơ với những giờ học nhóm tôi thường dùng viết vẽ lên mặt em những cọng râu mèo để rồi nhìn thấy vẻ giận dỗi đến dễ thương hoặc những lúc tôi trễ hẹn, để em ngồi một mình trong quán kem để rồi bị em phạt chép bài giúp em cả tuần lễ hay những lúc tôi lén hôn em, làm đôi má kia ửng đỏ vì ngượng ngùng....và như thế thời gian trôi nhanh, kì thi tốt nghiệp cũng qua với biết bao nhiêu cố gắng, để rồi hai đứa cùng mừng rỡ bước vào giảng đường đại học nhưng thật chớ trêu, hai đứa phải học ở hai ngôi trường cách nhau hàng trăm cây số.
Nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì trong tim hai đứa luôn có nhau,bởi vì tôi tin vào tình yêu của tôi, cũng như tin vào lời tình em đã hứa sẽ suốt kiếp trọn đời yêu chỉ mình tôi.
Cứ đến mỗi lần sinh nhật em là tôi tự tay xếp lấy những con hạc giấy để tặng em, mỗi lần như thế em rất vui và chạy đến ôm chầm lấy tôi, em nói rằng em rất hạnh phúc rồi em nhìn lên những vì sao và ước hai đứa được mãi mãi bên nhau. Nhưng ở đời có ai học được chữ ngờ, tôi cũng thế cứ ngu ngơ yêu đương, mộng mị một ngày cùng em bước vào thánh đường, trao nhau vòng nhẫn cưới, để rồi khi là chàng sinh viên năm ba mơ ước ấy càng cháy bỏng hơn.
Sắp đến ngày sinh nhật của em, từng đêm thâu tôi lại lặng lẽ ngồi xếp những con hạc giấy để tặng em vì tôi đã từng hứa nếu một ngày nào đó em nhận được con hạc giấy thứ 1000 thì cũng là lúc tôi ngỏ lời cầu hôn với em niềm rạo rực trong lòng đang tràn đầy, thì vào một chiều thu nắng nhạt, tôi sững sờ khi nhận được lá thư em nói chia tay, đọc những dòng chữ tím ngắt mà tim tôi như ai khứa từng nhát đau đến nghèn nghẹn không thở được:
"Anh à những tháng ngày qua được ở bên anh được anh yêu thương là những ngày mà em cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời nhưng giờ đây em chợt nhận ra một điều,có lẽ em sẽ không thể mang đến cho anh hạnh phúc,có lẽ tình cảm mà em dành cho anh lâu nay chỉ là ngộ nhận và rất nhều cái có lẽ khác mà em cảm thấy mình không hợp với anh,em biết là anh sẽ rất buồn nhưng em cũng đành phải cắn môi để nói rằng chúng ta chia tay đi anh và đừng hỏi em tại sao và cũng đừng liên lạc với em nữa......".
Tôi đã cố gắng để đứng vững, những ngày sau đó dù tôi có gọi hay nhắn tin thì em vẫn không trả lời, những suy nghĩ cứ chồng chéo làm cho tôi muốn điên lên, tôi muốn chạy đến để hỏi em tại sao lại như thế? nhưng đang phải đối mặt với kì thi nên đành gấp lại những trăn trở vào tim.
Những con hạc giấy còn xanh màu tình yêu, những điều ước còn đang ươm mầm thế mà em lại nói những lời phũ phàng như thế. Sau kì thi tôi mang theo những con hạc giấy với hy vọng lại được cùng em như xưa, với hy vọng những lời trong thư chỉ là những ý nghĩ nhất thời hay chỉ vì một điều gì đó..!
Một buổi tối chủ nhật tôi đứng dưới kí túc xá để chờ em 1 giờ, 2 giờ rồi 3 giờ đồng hồ trôi qua nhưng chẳng thấy em xuống gió bắt đầu nổi lên có thể trời sẽ mưa, tôi không thể ngờ rằng tình yêu của tôi giống như trong phim, tôi đang làm gì đây khi những ánh mắt mọi người đâu đó nhìn tôi trầm trồ bàn tán..., tôi đang làm những gì có thể, để níu kéo một tình yêu, dù kết quả có thế nào đi nữa thì cũng không phải hối tiếc, tôi khẽ cười trong vô vọng, đã mấy lần chú bảo vệ đến nói với tôi cháu thật là si tình, trời sắp mưa rồi cháu về đi có lẽ người con gái cháu chờ sẽ không đến đâu, tôi chỉ cười.. và cứ tin rằng ở trên tầng 3 kí túc xá cô ấy sẽ thấy được tấm lòng của tôi.
Một giờ nữa lại trôi qua, em đang làm gì đây? có thật sự dứt tình như thế không? tôi lấy điện thoại ra và gọi cho em từng hồi chuông ngân vang như đang xé tan lòng tôi, lần này thì em đã bắt máy, tôi nói cho em hết tất cả những gì mà tôi nghĩ những mong muốn những cố gắng cho một tình yêu và cả những con hạc giấy nhưng rồi được gì khi em một lần nữa đặt dấu chấm hết cho một tình yêu đầu nhiều ước vọng.
Em đã quyết định chia tay, quyết định rời xa tôi bằng những câu nói vô tình đến đau lòng, phải chăng vì em không còn yêu tôi nữa? phải chăng...? tôi không thể hiểu!.Tôi muốn bật khóc, nhưng đã cố để nén lại bởi gì tôi biết rằng những giọt nước mắt của tôi không đủ chảy thành những dòng sông để tình yêu và những kỉ niệm ngọt ngào cùng em quay ngược về nguồn.
Tôi lặng lẽ bước từng bước ra về trong niềm thất vọng, cầm những con hạc giấy trên tay tôi đã tung nó lên trời và giờ chỉ cầu một điều ước" chúc em hạnh phúc" dù biết rằng khó có ai cao thượng để thứ tha khi người ta phụ phàng nhưng tôi tin rằng thời gian sẽ nhấn chìm em vào kỉ niệm nơi còn là ký ức của trái tim.
Vậy là hơn một năm trôi qua, tôi phải sống với vết thương lòng không mấy gì là dễ chịu, rồi bỗng dưng có một hôm người bạn thân của em đã đến gặp và cho tôi biết, ngày đó sau một ca phẫu thuật do tai nạn giao thông, bác sĩ đã nói rằng em vĩnh viễn sẽ không thể mang thai, thế là em đã chọn cách lặng lẽ rời xa tôi để nhường hạnh phúc cho một người khác, em không muốn tôi sẽ phải buồn nhiều hơn trong cuộc sống sau này. Cầm sấp hồ sơ bệnh án tôi như muốn thét lên!
Tại sao ông trời lại trêu đùa chúng tôi như thế? Vậy mà tôi nào biết nào hay, có lẽ nỗi đau mà những tháng ngày qua em phải chịu còn lớn gấp trăm ngàn lần tôi. Em khờ thế! em biết không? Và giờ đây tôi sẽ lại bắt đầu như những ngày trước, những ngày đầu biết rung cảm trước nụ cười màu hồng, tôi sẽ lại chờ em sau những buổi tan trường trao cho em từng cánh thư hồng, sẽ làm mọi thứ để có em một lần nữa dù cho em có thế nào đi chăng nữa...
Tại sao tôi không thể cho em cuộc đời và sinh mạng chứ? khi em đã dành cho tôi cả một vùng trời tươi đẹp. Những con hạc giấy giờ đây sẽ sống lại để mang những điều tốt đẹp nhất cho em và cho cả tình yêu mới của chúng tôi. Chờ anh nhé cô gái ngốc!!!
Theo Eva
Anh đã quên lời thề cũ... Lại một mùa Giáng sinh nữa trôi qua mà không có anh bên cạnh. Anh đã xa em thật sao em không muốn tin điều đó là sự thật nhưng sự thật không cho phép em được nghĩ khác. Nhìn thấy người người tay trong tay em cũng khao khát được như họ nhưng giờ chỉ mình em đón Giáng Sinh một mình...