Gái ế hoang mang mùa cưới
Gái ế đã hết mong chờ, háo hức khi nhận được những mảnh giấy màu đỏ báo tin hỷ.
Khi còn đương thì, con gái hay mơ về mùa thu với những điều lãng mạn, ngọt ngào và luôn mong đến mùa xuân dạt dào sức sống với những chồi non biêng biếc, với khí trời lúc nào cũng nồng đượm men say. Niềm khát khao, mong ngóng những khoảnh khắc đẹp nhất của thời gian phôi pha dần khi người ta mãi vẫn không tìm thấy bến đỗ bình yên của đời mình.
Giờ đây đừng hỏi gái ế có mong đến mùa thu hay mùa xuân không, chắc chắn bạn sẽ chỉ nhận lại cái lắc đầu hay cau mày. Bởi trong tiềm thức của tất cả mọi người hai mùa đẹp đẽ ấy gắn liền với mùa cưới, mùa của những cặp đôi dọn về ở cùng một nhà.
Những tấm thiệp hồng cài nơ, rắc đầy kim tuyến lóng lánh có khi còn đượm mùi hương thơm nồng luôn khiến đám thanh niên xuýt xoa khen ngợi. Cầm tấm thiệp cưới trên tay, người trẻ mơ về ngày nào đó mình cũng sẽ được cầm thiệp mời đi phát tận tay mọi người, bao nhiêu mơ ước xa xôi và đẹp đẽ… Gái ế không thế, gái ế không có nhiều cảm xúc sôi nổi lắm khi nhận được mảnh giấy màu đỏ báo tin hỷ ấy. Sẽ chỉ là một nụ cười xã giao và đôi ba lời hỏi thăm qua loa về cô dâu, chú rể… Gái ế chẳng ghen tị, chẳng háo hức chỉ thấy cảm cảnh cho mình.
Dù cuộc đời có vần xoay ra sao thì phụ nữ vẫn luôn là phái yếu (Ảnh minh họa)
Hồi còn trẻ, tức là khi vẫn được vênh mặt nói câu “ế là xu thế” mà chẳng hề biết chữ ế nó đáng sợ thế nào, phụ nữ mặc dù cảm thấy đôi chút xót xa vì tiền mừng cưới sắp sửa bay ra khỏi túi thì vẫn thừa háo hức để rủ nhau đi chọn cho mình những bộ đồ bắt mắt nhất diện đến nơi đông người. Còn giờ đây, cầm thiệp hồng trên tay gái ế không sợ sẽ lại tốn tiền mừng, không lo tốn thời giờ trang điểm váy vóc đi ăn tiệc cưới mà bắt đầu thấy có chút hoang mang len lỏi trong tâm trí.
Nỗi hoang mang khiến gái ế cảm giác như đang đứng trên một chân ở mấp mé mép nước luôn chơi vơi và chới với, nhiều đêm bất giác tỉnh giấc giữa đêm khuya suy nghĩ vu vơ về những người đàn ông đã đi qua đời mình cả những người sẽ gặp rồi sau đó không tài nào chợp mắt, cũng vì hoang mang mà đôi khi trở nên lẩn thẩn đến nỗi cái vẻ ngoài mạnh mẽ không thể che giấu nổi…
Video đang HOT
Dù cuộc đời có vần xoay ra sao thì phụ nữ vẫn luôn là phái yếu, dù chọn cho mình cuộc sống độc thân vì lý do này hay lý do khác thì cảnh sống độc thân vẫn luôn làm hao mòn tâm trí đàn bà. Mùa cưới trở thành nỗi ám ảnh trong tâm trí những người đàn bà không chồng hay chưa chồng, bởi vì:
“Nhận thêm một thiệp cưới
Thấy mình lẻ loi hơn.”
Theo VNE
Trả thù tình
Thì ra, gã Sở Khanh "quất ngựa truy phong" sau khi đã chiếm được thân xác người đẹp và biết Hằng mang thai.
Minh hôn mê đã 3 ngày nay. Bác sỹ nói cơ hội sống của Minh rất mong manh, gia đình nên chuẩn bị tinh thần đón nhận kết quả xấu nhất. Người phụ nữ đứng gần đó nghe nói thế mặt cắt không còn một giọt máu. Đó là Hằng - vợ Minh. Đày đọa cho Minh khổ đau bằng mọi cách - đây chẳng phải là trò tiêu khiển của Hằng hay sao mà giờ Hằng lại thấy chới với thế này?
Ba năm trước, Minh và Hằng cưới nhau. Đó là một ngày hạnh phúc đối với Minh nhưng lại là vô vị, thậm chí đắng cay đối với Hằng. Xinh đẹp lại có duyên nên Hằng được rất nhiều người theo đuổi. Trong số đó có Minh. Anh chàng si mê Hằng như điếu đổ nhưng Hằng không để ý đến bởi đối với Hằng, Minh chỉ là một kẻ lù khù. Hằng yêu Quang - một anh chàng đẹp trai, ga lăng. Anh chàng này cũng đã khiến bao cô gái chết mê chết mệt. Yêu nhau được một thời gian thì cặp đôi làm bao kẻ thèm muốn ấy bỗng dưng chia tay.
Một ngày, người ta thấy Quang tay trong tay với một cô gái xinh đẹp. Còn Hằng thì suy sụp như kẻ mất hồn. Thì ra, gã Sở Khanh "quất ngựa truy phong" sau khi đã chiếm được thân xác người đẹp và biết Hằng mang thai. "Ai dám tin đứa con trong bụng cô là của tôi? Cô đừng gắp lửa bỏ tay người!", nói rồi gã bỏ đi. Hằng hận gã. Nghĩ đến tương lai phía trước, cô đã đến bệnh viện để phá thai. Nhưng khi nghe bác sỹ gọi đến tên thì cô sợ hãi chạy về. Đứa bé dù sao cũng là một sinh linh vô tội. Cô không có quyền tước đoạt mạng sống của nó. Cô không thể làm cái việc thất nhân thất đức đó.
Chuyện ấy lan ra nhiều người biết. Những kẻ trước kia trồng cây si trước cửa nhà Hằng nay bỏ đi hết. Chỉ còn mình Minh. Minh thường xuyên lui lại nhà Hằng trong cái nhìn lạnh tanh của Hằng. Những đồ ăn Minh mang đến cho Hằng bồi dưỡng sức khỏe khi mang thai bị Hằng quăng đi không thương tiếc. Bố mẹ Hằng lại rất quý Minh. Không quý sao được. Không phải yêu chân thành sao có thể đối đãi với Hằng một mực như cũ sau những chuyện không hay xảy ra như thế?
Trông Minh hơi lù khù, không giỏi ăn nói nhưng được cái thật thà, tử tế. Nếu như Minh có thể đón nhận Hằng thì đứa bé trong bụng khi sinh ra cũng sẽ không tủi phận vì lúc đó nó sẽ có đủ đầy cả cha lẫn mẹ.
- Anh chấp nhận lấy tôi mặc dù tôi có thai với người khác? Mặc dù tôi không hề yêu anh? Liệu sau này anh có dám chắc sẽ không "trở mặt"?
- Anh yêu em! Với anh thế là đủ. - Minh trả lời chân thành.
- Được rồi, tôi đồng ý! Nhưng sau này anh đừng oán trách tôi nếu tôi có gây đau khổ cho anh.
Hằng lạnh lùng nhìn Minh. Cô chấp nhận lấy Minh chỉ đơn giản vì không muốn gia đình thêm lo lắng. Hơn nữa cô cũng mong muốn đưa bé sau này có đủ cha mẹ. Vả lại, sau khi bị Quang bỏ, cô đâm ra thù hằn đàn ông. Lấy Minh cũng là cách để cô trả thù tình. Còn Minh, anh chấp nhận tất cả. Anh không muốn nhìn người con gái anh yêu cứ suy sụp và khổ đau mãi. Anh muốn chở che, muốn yêu thương người anh yêu. Anh biết con đường làm lành và ấm áp lại trái tim đã rớm máu ấy chẳng dễ dàng gì nhưng anh tin mình sẽ thành công bằng sự chân thành của mình.
Công việc ở nhà, Minh cố gắng để cho vợ không phải động đến. Hằng thì luôn hằn học, bới chuyện làm Minh đau khổ. Cái gì Minh làm Hằng cũng tỏ vẻ không vừa lòng. Minh nhường nhịn tất cả. Anh tham khảo mọi sách báo chăm sóc bà bầu và thai nhi. Đến lúc vợ đẻ, Minh chăm chút có lẽ còn hơn cả những ông bố đẻ chăm con mình.
Sau khi bị Quang bỏ, cô đâm ra thù hằn đàn ông (Ảnh minh họa).
Lấy nhau thấm thoắt đã 3 năm. Đứa bé cũng được hơn 2 tuổi. Nhiều lúc Hằng nhìn chồng cũng thấy ái ngại, cảm động. Nhưng tất cả lại nhanh chóng đi qua vì cô không thể quên vết thương vẫn còn rỉ máu trong tim cô. Minh thì vẫn thế, vẫn kiên trì, mong một ngày "mãi cũng thành yêu".
Cho đến một buổi tối, chờ mãi mà không thấy vợ về, con thì quấy khóc, trời thì mưa. Gọi điện thì Hằng bảo đang ở nhà bạn, vừa bước ra đường thì bị vấp ngã, đau chân, trời lại mưa nên không về ngay được. Bạn bảo để bạn đưa về nhưng Hằng không cho, Hằng bắt chồng đến đón. Chẳng hiểu sao lúc đó mọi ký ức đau khổ cứ bùng lên trong Hằng. Cái cảm giác bắt đàn ông phải khổ vì mình làm cho cô thấy vui, thấy thoải mái. Hằng quên mất mình còn là một người mẹ.
Chờ mãi không thấy chồng đến, gọi điện cho chồng cũng không được. Tự nhiên Hằng thấy ruột nóng như lửa. Cô vội chạy ra đón taxi về nhà. Về đến nơi mới biết chồng gặp tai nạn giao thông đang ở trong viện.
Chẳng phải kẻ mà cô luôn muốn đày đọa đang ở trong sự mong manh giữa sự sống và cái chết? Sao cô không vui? Sao cô lại chống chếnh thế này? Cô nhìn vào gương mặt tái nhợt của chồng trên giường bệnh. Chưa bao giờ cô thèm để ý gương mặt ấy. Nghĩ đến những lúc anh nhịn mọi sự bực tức vô lý của cô, những lúc anh chăm lo cho mẹ con cô, cô thương anh vô cùng.
Ba ngày nay, Hằng cũng chẳng buồn ăn uống gì cả, ai khuyên gì cô cũng mặc. Người Hằng rũ ra như tàu lá. Cô cũng không hiểu tình cảm của mình nữa. Hình như đến lúc sắp vuột mất thứ gì người ta mới nhận ra sự quan trọng của nó. Cô nắm lấy bàn tay lạnh và gần như đã mất hết sức sống của anh:
- Minh ơi, tỉnh lại đi anh! Đừng dọa em, đừng bỏ mẹ con em. Em đã sai rồi...
Rồi giây phút nguy hiểm cũng qua đi, Minh tỉnh lại. Nhưng đau đớn thay, đôi chân anh chẳng khác nào người bị liệt, không có cảm giác, cũng không thể đi lại. Hằng đón nhận điều đó như là cái giá cô phải trả cho mọi hành động ngu ngốc, dại dột của mình. Nhưng với cô lúc này, chỉ cần Minh tỉnh lại, Hằng sẽ thấy bớt ân hận đi phần nào. Cô chỉ cần có thế.
Hằng cẩn thận xoa bóp đôi chân của Minh, vừa làm vừa kể chuyện vui làm Minh cười như nắc nẻ.
Lần đầu tiên từ khi lấy nhau, Minh thấy vợ cười vô tư như thế. Anh thực sự hạnh phúc.
Minh mỉm cười nhìn Hằng. Có thể việc chữa trị cho Minh sẽ phải kéo dài nhiều tháng, thậm chí hàng năm nữa nhưng điều quan trọng là bây giờ anh không còn cô độc, bởi anh còn có một người vợ thật lòng yêu thương ở bên mình.
Theo afamily
Chồng bêu xấu vợ để... "cưa" gái Chị Hoa Liên (Quận 1, TP HCM) hạnh phúc khôn cùng khi vừa sinh hạ được hai cô công chúa sinh đôi đẹp như trăng rằm. Vì sinh đôi nên chị bận rộn với hai cô con gái luôn tay và bản thân chị cũng thấy ái ngại khi không dành nhiều thời gian cho chồng như trước. Khi tâm sự thấy anh...