Gái đã có công mà chồng vẫn còn phụ bạc
Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy là khởi đầu của tình yêu và đám cưới của chúng tôi sau này.
Tôi và anh gặp nhau trên một chuyến xe khách từ dưới Thái Bình lên Hà Nội, đó là một buổi chiều mùa đông tôi từ dưới quê lên Hà Nội còn anh về dự đám cưới một người bạn thân. Không may là xe đang đi đến đường cao tốc thì bị nổ lốp nên toàn bộ hành khách phải xuống xe ngồi đợi. Trong lúc ngồi đợi nhà xe thay lốp thì anh đã đến trò chuyện với tôi, và trong khoảng gần 2h đồng hồ ấy chúng tôi đã kịp làm quen nhau, anh là người khá vui vẻ và có duyên. Đến lúc xe sửa xong và toàn bộ hành khách đã lên xe, anh còn xin phép đổi chỗ cho một chị ngồi cạnh tôi để hai đứa chúng tôi tiếp tục nói chuyện đến bến xe. Cuộc gặp gỡ tình cờ ấy là khởi đầu của tình yêu và đám cưới của chúng tôi sau này.
Không ngờ những gì tôi nhận được chỉ là nỗi bất hạnh…
Cưới nhau về, chúng tôi ở chung với mẹ anh. Nhà anh neo người, bố anh mất sớm, mẹ anh chỉ sinh được mỗi mình anh nên vợ chồng tôi không nỡ ở riêng. Nhà anh ở Hà Nội và ở trung tâm, ngôi nhà khá nhỏ hẹp khoảng 37 mét vuông, anh làm nhân viên nhà nước còn mẹ anh thì ở nhà thỉnh thoảng rảnh làm ít dưa cà để bán cho hàng xóm. Đám cưới của chúng tôi được tổ chức ở hai nơi, Thái Bình và Hà Nội. Nhà tôi ở quê nên tổ chức đám cưới cũng đơn giản, ít khách mời, nhưng anh tổ chức đám cưới ở Hà Nội thì vô cùng hoành tráng, đám cưới được tổ chức ở khách sạn 4 sao với gần 80 mâm cỗ với giá vô cùng đắt đỏ. Sau khi tổ chức đám cưới xong và đếm lại tiền mừng thì tôi mới biết anh bị lỗ nặng sau đám cưới, phải nợ gần 100 triệu vì bạn bè anh thì nhiều nhưng tiền mừng của họ cũng ít vì nghèo trong khi đó anh tổ chức đám cưới lại ở nơi sang trọng với nhiều dịch vụ giá cao. Vậy là tôi phải nuốt nước mắt bán đi toàn bộ số vàng mà bố mẹ, ông bà và các dì tặng tôi trong ngày cưới cộng với toàn bộ tiền mừng cưới của tôi ở quê để đưa cho anh trả nợ cho khách sạn.
Video đang HOT
Sau khi cưới được nửa năm, tôi nghỉ việc ở công ty và ở nhà mở một cửa hàng buôn bán đồ thủ công mĩ nghệ. Tôi thuê cửa hàng nhỏ ở gần nhà để tiện bán, vì có kinh nghiệm trong việc marketing và đã từng bán hàng online nên cửa hàng của tôi khá đông khách, thu nhập cũng khá, trước khi về nhà anh trong nhà chẳng có đồ đạc gì, dần dần tôi đã sửa sang lại nhà cửa, sắm lại đồ đạc và mua cho anh cái xe SH để anh đi làm. Nhưng từ lúc thấy tôi làm có tiền thì anh chẳng mấy khi mang tiền về nhà. Tính anh vốn sĩ diện, lúc nào cũng nghĩ ta đây là trai phố cổ nên trong ví khi nào cũng phải có tiền triệu, mọi khoản chi tiêu trong gia đình mình tôi xoay sở hết, nếu có cần tiền hỏi anh lúc nào anh cũng cụt ngủn một câu: “Hết rồi, em tự xoay đi”. Mẹ anh ốm, anh cũng chẳng bao giờ quan tâm đến để mặc bà ốm đau rồi tôi đưa bà đi viện, trong lúc tôi đang vật vã với mẹ ở bệnh viện thì anh ở nhà tự mở két tiền của tôi và lấy đi hơn hai chục triệu để chơi cá độ với bạn bè. Kết quả là anh bị thua hết toàn bộ số tiền đó.
Vì anh sống rộng rãi nên có rất nhiều cô gái theo đuổi, thậm chí anh còn cất nhẫn cưới đi và giả bộ chưa có gia đình khiến mấy cô gái đã về tận nhà để hỏi thăm anh làm mẹ chồng tôi đuổi họ đến phát mệt. Tệ hơn nữa, vì tính cách thoáng và hay nể bạn bè mà bạn anh đã lừa anh để anh nghiện hút, tôi đã phải cầm cố cả cửa hàng đưa anh đi vào tận trong miền trong mất gần 6 tháng để anh cai nghiện hoàn toàn. Nhưng thay vì cám ơn tôi, anh trở về nhà lại tiếp tục đi gặp những người bạn xấu, lên bar thâu đêm và thường xuyên về nhà trong tình trạng say khướt và nồng lên mùi nước hoa lạ.
Nhiều lần tôi định chuyển cửa hàng, ly dị anh và bỏ ra nơi khác để sinh sống, nhưng mẹ anh cứ ôm tôi khóc lóc nói rằng bà thương tôi hơn con gái ruột, giờ anh đã như thế, nếu tôi bỏ bà ra đi thì bà sẽ chết mất. Bà nói rằng bà sẽ di chúc lại căn nhà cho tôi để con trai bà trắng mắt ra khi đã đối xử với bà không ra gì, nhưng chưa kịp làm di chúc thì anh đã mang sổ đỏ ngôi nhà đi cầm đồ lấy tiền ăn chơi. Thật hết chỗ nói với người chồng phụ bạc và bất hiếu.
Công việc của tôi thời gian này đang gặp trục trặc vì tôi không tập trung được, tôi cũng cố gắng nói chuyện cho chồng hiểu nhưng anh phũ phàng tuyên bố: “Tao đã nghiện trở lại, đừng có hy vọng mang tao đi cai nghiện, mày mà còn mang tao đi nữa là tao đập chết hết”. Biết anh bị nghiện và dính vào cá độ nên đã bị đuổi việc, anh chẳng lấy đó làm buồn mà còn tỏ ra vui vẻ vì được tự do, giờ ngày nào anh cũng về bắt tôi phải đưa tiền đi ăn chơi, không thì anh sẽ chém chết.
Tôi phải làm sao đây? Tôi muốn bỏ chồng nhưng tôi thương mẹ chồng tôi, tôi không thể bỏ bà một mình được. Tôi phải làm thế nào?
Theo Phunutoday
Tôi thật bất hạnh khi lấy người chồng ham chơi hơn ham làm
Người ta thường nói đàn ông là trụ cột gia đình, nhưng trong hoàn cảnh của em thì em mới là người đảm đương vai trò đó.
Em lấy chồng được ba năm nay, có một bé gái 7 tháng. Sau khi cưới vài tháng thì công ty anh phá sản và anh thất nghiệp cho đến nay. Thời gian đầu em ở cùng gia đình chồng nên chi phí ăn ở cũng không tốn kém là bao, nhưng hiện nay vợ chồng em đã ra riêng, lại có thêm con nhỏ mà anh vẫn chưa có việc làm. Nói đúng hơn là anh không chịu đi tìm việc làm.
Chẳng nhờ vả được gì...
Anh cực kỳ mê game, anh có thể ôm điện thoại từ sáng đến tối, em nhiều lần nhỏ to góp ý thì anh bảo không ôm điện thoại thì biết làm gì. Em bảo anh đi tìm việc làm thì anh nói "ở đây anh đi hỏi rồi mà không có". Khi cưới xong, có một số vốn nhỏ em cũng bàn tính mở quán bia hay cafe cho anh buôn bán. Mới đầu anh cũng đồng ý, nhưng sau đó nghe vài người bàn lùi anh lại nản và không chịu làm. Có lần anh đi làm cho người ta được vài tháng thì anh cũng gom tiền mua điện thoại xịn để chơi game chứ không mang về cho vợ đồng nào.
Thật lòng em rất thương chồng, nhưng mỗi khi nghĩ tới trăm thứ tiền phải lo trong khi đồng lương nhà nước của em quá ít ỏi thì em lại cảm thấy thất vọng. Dường như chồng em không hề có chí tiến thủ, vẫn còn tư tưởng ỷ lại vào gia đình, mở miệng là trách móc gia đình không giúp đỡ. Tụi em ra riêng được vài tháng mà đã tiêu xài âm cả vào tiền để dành dụm của hai vợ chồng.
Nhiều khi em tâm sự với chồng, em lo tương lai con em sẽ khổ thì anh nói thôi kệ, cứ chờ thời cơ thôi, thời cơ ở đâu mà chờ đây khi mà có cơ hội thì anh không nắm. Anh cũng rất ít bạn bè, không thích giao du với ai. Liệu em có thể trông đợi gì ở chồng mình hay không, bản thân em nhiều khi cũng muốn bon chen làm ăn nhưng giờ vừa phải đi làm nhà nước, lại chăm connhỏ, nhà cửa nên em sợ mình không đủ sức.
Nhiều khi em suy nghĩ thấy tủi thân hết sức khi mà bạn bè em đều nhờ chồng, còn em thì không dám hy vọng gì, chỉ mong đủ tiền mua sữa cho con. Giờ em phải làm gì trong hoàn cảnh này đây?
Theo Ngôi Sao
Âm mưu của vợ phía đằng sau lớp vỏ "giỏi chuyện giường chiếu" Lấy được vợ giỏi "chuyện ấy" kể ra cũng là một may mắn và hạnh phúc. Nhưng giỏi đến mức 6 năm vẫn rạo rực như lửa thì có lẽ là bất hạnh. Vợ chồng tôi kết hôn đầu năm 2009, tính đến nay là được hơn 6 năm. Ở với nhau lâu đến mức sáng ra một người thản nhiên đánh răng,...