Gái công sở: già vẫn lẳng lơ
Nhiều người đã quá cái tuổi ăn diện lòe loẹt chốn công sở nhưng lại luôn thích thể hiện, muốn vượt mặt chị em!
Ở đời, người già, trung tuổi hoặc đàn anh, đàn chị phải làm gương cho các em dưới tuổi nghe theo, để người khác phải kính trọng , thế nhưng chị Lan thì không thế. Chị mặc kệ, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ, muốn bàn tán thế nào sau lưng chị thì làm, chị đã không còn sống cho thiên hạ nữa.
Chị Lan là điển hình cho thói ăn chơi, đua đòi và “giả nai tơ”. Cả công ty ai cũng khó chịu với chị nhưng không biết làm cách nào để “tống khứ” cái bà già khói coi này đi. Âu cũng là tại cái số, đã gần 50 rồi nhưng chị chưa có lấy một tấm chồng. Vì thế cái sự chảnh chọe của chị cũng là do đó mà ra. Thì đồng nghiệp cũng lấy đó làm điều thông cảm và hiểu cho chị nhưng cái sự thái quá của chị khiến cho họ không thể nhịn nổi.
Làm kế toán trưởng của công ty, có thâm niên lâu năm trong nghề nên ban đầu ai vào cũng phải kính nể chị. Đến sếp cũng phải nể chị phần nào bởi trong công ty chị là người lớn tuổi nhất. Sếp trẻ, có khi cũng chỉ chạc tuổi cháu của chị nên không khi nào có ý quát tháo hay ăn nói vô phép với chị dù rằng anh là lãnh đạo.
Làm kế toán trưởng của công ty, có thâm niên lâu năm trong nghề nên ban đầu ai vào cũng phải kính nể chị. (ảnh minh họa)
Nhiều nhân viên mới vào, lẽ ra nên gọi chị bằng cô bởi có khi nếu so về độ tuổi thì chị còn gần bằng tuổi mẹ của họ. Thế nhưng nếu hễ mở miệng ra “cô cô, cháu cháu” là y như rằng bị chị đáp trả bằng một cái nhìn sắc như dao cau. Ai cũng sợ, cũng lại cúi mặt xuống mà không dám đối diện với đôi mắt ấy. Nhất định phải gọi chị là chị, dù rằng trẻ đến mấy đi chăng nữa. Ban đầu cũng ngượng mồm nhưng rồi gọi nhiều cũng thành quen.
Video đang HOT
Phải nói chị Lan là người sành điệu nhất công ty bởi quần áo thay liên tục. Một tuần mặc đủ 6 bộ, không bộ nào trùng với bộ nào, trong khi các em thì còn chả có quần áo mà làm dáng. Ai cũng chẹp miệng và khen chị vài câu cho chị hài lòng mặc dù phong cách của chị cực kì xấu và già.
Hễ có gái trẻ vào công ty là chị lại nói này, nói nọ, tỏ vẻ khó chịu rằng: “Các em trẻ đẹp thế này là đạt tiêu chuẩn của sếp”. Câu nói khó hiểu của chị khiến ai cũng phải suy nghĩ. Rồi việc đến tai sếp, sếp lại gọi chị lên “cảnh cáo”. Nhiều lần như thế, chị đâm bực bội trong người, quát tháo này nọ với các đồng nghiệp. Ai cũng khó chịu nhưng biết chị vì chưa chồng nên thế và đành ngậm ngùi bỏ qua.
Sáng thứ 7 công ty vẫn đi làm bình thường. Và vì là ngày cuối tuần nên chị ăn diện cho ra trò. Những bộ đầm lướt thướt như quý bà nhưng lại sexy, hở nửa phần trên khiến cho ai cũng choáng váng. Có lẽ nếu ai đó vào công ty mà nhìn thấy chị thì cho rằng, chị chính là sếp bà chứ không phải ai khác.
Hễ có gái trẻ vào công ty là chị lại nói này, nói nọ, tỏ vẻ khó chịu rằng: “Các em trẻ đẹp thế này là đạt tiêu chuẩn của sếp”. (ảnh minh họa)
Khuôn mặt chị Lan thì lòe loẹt son và phấn. Chị trang điểm dày cộp và đắp thái quá những thứ không cần thiết khiến cho chị càng già thêm. Công sở giống như một sàn trình diễn thời trang cho người già. Ai cũng tỏ ra khó chịu với chị vì thái độ hách dịch và hay gắt gỏng người khác. Lâu dần, mọi người cũng không còn kính trọng, không còn sợ sệt ngại ngùng chị nữa. Thậm chí còn tỏ thái độ khó chịu ra mặt, chả ai nói với chị một lời. Không khí văn phòng trở nên căng thẳng và trầm lắng.
Sếp cũng không can thiệp sâu vào những chuyện xích mích của chị em dù rằng sếp cũng không ưa chị Lan là mấy. Thế nhưng, ở cái tuổi của chị, nếu cho chị thôi việc thì không biết chị còn có thể xin việc ở đâu nữa. Bây giờ mấy ai tuyển nhân viên có tuổi như chị nếu không phải chỗ quen biết thì mấy ai tuyển dụng bởi đội ngũ trẻ bao giờ cũng năng động hơn hết thảy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ bỏ lại kỉ niệm với anh sau lưng
Vượt qua được những dằn vặt và tiếc nuối khi chia tay, độc giả N.U.K đã gửi những lời tâm sự tới người yêu một thời để nhắn nhủ rằng cô sẽ sống tốt và để lại kỷ niệm phía sau lưng.
Vô tình quen biết, vô tình bước vào đời nhau, rồi lúc ra đi cũng vô tình, khiến vết thương lòng mà đối phương trót mang trong quá khứ lại hằn sâu thêm.
Đã từng thề sẽ không yêu ai, nhưng lời thề làm sao cưỡng lại được cảm xúc của con tim. Tình yêu nó thật lạ, tình yêu thật diệu kỳ, nhưng những giây phút lạ và diệu kỳ ấy đã mãi lìa xa em, chỉ còn đâu đó quanh đây những niềm đau khó phai, mà có lẽ trong suốt chặng đường dài sau này em mãi mãi không bao giờ quên. Những ký ức buồn!!!
Yêu nhau, chia tay ai không cảm thấy buồn? Em đã từng cố an ủi con tim, bắt nó chấp nhận sự thật phũ phàng rằng: "Chẳng bao giờ có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu trong tình yêu mà thôi". Nhìn lại tình yêu của chúng mình sau một chặng đường dài, chặng đường ấy có lẽ sẽ không là gì trong mắt của bao người, nhưng với em nó là thành quả, dù thành quả ấy đã bị vỡ nát sau cái ngày mình chính thức chia tay nhau.
Gặp rồi yêu nhau đó có lẽ là cái duyên, cái nợ. Nhưng tiếc là cái duyên cái nợ đó không kéo dài được bao lâu, nó chỉ tồn tại trong chưa đầy 5 tháng, rồi phút chốc vỡ òa trong niềm đau, trong nước mắt của riêng em. Tính đến hôm nay đã tròn 1 tháng 3 ngày ta chính thức chia tay, phải không anh? Anh biết không, khóe mắt của em cứ nhòe đi, cay xè rồi đầu óc bắt đầu lịm dần khi cứ lục rồi đọc đi đọc lại nhiều lần cái tin nhắn chia tay của anh trong ngày đó. Em đã suy nghĩ về cái chết ngay sau đó, bởi lẽ em những tưởng bản thân mình không chịu đựng nổi cơn đau này. Anh - người em yêu đã cho em quá nhiều hy vọng, hứa hẹn, và bởi con tim này bị anh trói chặt trong tình yêu. Em bị thuyết phục bởi những lý do anh đưa ra để mình xa nhau. Đã khóc đến hàng tuần chỉ vì trong đầu luôn suy nghĩ về đám cưới của anh cùng 1 người con gái nào đó mà anh bảo anh không yêu.
Em buồn, em ấm ức, bởi sự "đổi ngôi" vô cùng chớp nhoáng. Em - từ 1 đứa trong cuộc trở thành 1 kẻ thứ 3 không hơn không kém. Em giận, em hờn trách anh, nhưng nghĩ lại em nên trách mình thì đúng hơn. Em chưa phải là một người yêu tốt, một người con gái hoàn hảo, em chưa đủ quan tâm, lo lắng đến anh như một người bạn gái đúng nghĩa. Khoảng cách! Em nên oán trách nó bởi lẽ vì nó mà em chưa bao giờ trở thành người yêu của anh. Em nghĩ mọi chuyện đến với mình như một bức họa tô toàn màu xám xịt, mù mịt lắm. Và khi nhìn vào bức họa ấy con người ta có thể cảm nhận được chân dung của người họa lên nó... rối bời, không lối thoát...
Đã cố gắng chấp nhận sự thật ấy, cũng bởi lẽ em yêu anh, và 1 phần không ích kỷ trong em lên tiếng: "Hãy để anh ra đi, anh có gia đình là một điều đáng vui, dù cô dâu - người anh lựa chọn là ai thì cũng phải mỉm cười chúc anh hạnh phúc, vì đó là điều duy nhất để chuộc lại lỗi lầm không hoàn thành tốt trách nhiệm một người yêu".
Bao lần lặng khóc trong đêm, nước mắt pha lẫn niềm đau, uẩn khúc và oán hờn. Cảm xúc trong em nó đa chiều đến mức em không còn biết là mình đang yêu, đang nhớ hay là đang căm ghét anh nữa. Vô số lần bật khóc rồi gào lên: "Em ghét anh, em hận anh, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh". Thế nhưng sau những lần đó em thấy bản thân mình thật trẻ con, thật điên rồ, ngu ngốc. Em đâu có cái quyền để mà ghét anh, giận anh và phán xét anh. Nên trả mọi thứ về với trạng thái bình lặng, chỉ nên ôm những ký ức, kỷ niệm cùng anh để sống tốt như lời anh khuyên...
Sống và luôn luôn an ủi bản thân này "Cố lên!Cố lên, mọi thứ đâu sẽ lại vào đó cả thôi". Nhiều lúc nhớ anh, em không phải biết làm sao, cầm điện thoại lên, số điện thoại của anh cứ hiện lên mồn một trong đầu mặc dù em đã cố chôn nó vào dĩ vãng. Em sợ, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh, đến những gì anh đang cố gây dựng.
Em tưởng mọi thứ thế là xong. Nhưng rồi sao nhỉ? Cách đây 5 ngày thôi, em đã bàng hoàng nhận ra nhiều dối gian trong anh, và rồi cái hình tượng đẹp đẽ ấy như sụp đổ đi hoàn toàn.Vâng! Em bắt đầu ghét anh rồi đấy! Phải chăng anh nghĩ vì chúng ta yêu xa nên dù nói gì, như thế nào thì cũng chẳng ai biết, đúng không? Anh sai rồi! Em luôn dõi theo anh từng bước, từng bước chân một! Sự dối trá trong lời nói phải chăng giúp anh hả hê? Anh đâu biết được rằng những điều đó chỉ toàn làm em thêm tổn thương, thêm nhỏ nhen, ích kỷ. Em đã nuôi nấng cái ý định "trả thù" anh bằng mọi cách, nhưng âu đó cũng chỉ là những ý định thoáng qua. Mật ngọt bên anh nó cao sang, xa vời lắm, làm sao mà em có thể với tới được cơ chứ. Em làm sao mà xứng đáng để thành một đôi với anh. Có chăng thì đó cũng chỉ là giây phút lạc lối ta bên nhau, khi tìm được "lối đi đúng" anh rời xa lối đi "lạc đường" đó.
Thời gian trôi qua chưa đủ lâu nhưng khiến em nhận ra nhiều điều trong cuộc sống. Em đã chín chắn hơn, em biết em nên làm gì, em nên như thế nào. Vì anh chưa bao giờ xứng đáng để em phải yêu, phải nhớ, phải buồn lòng, bận tâm, không đáng để em phải rơi nước mắt thêm bất cứ một lần nào nữa. Đời mà, sống và hiếm ai biết chuyện gì sẽ đến với mình, chuyện gì xấu, chuyện gì tốt. Không ai cho không ai cái gì, cũng như ông trời không bất công với bất cứ ai mãi được. Em đợi, đợi đến khi nghĩ đến anh, em sẽ chỉ cười, rồi buâng khuâng trả mọi thứ về lại chỗ cũ... như cái thời điểm chúng ta chưa bước chân vào cuộc sống của nhau.
Em sẽ sống tốt, sống vui mà không cần phải đồng hành cùng những kỷ niệm có được trong những ngày còn chung bước với anh. Em sẽ vứt bỏ nó, như chính anh vứt bỏ em, vứt bỏ tình yêu của chúng mình. Một ngày nào đó mỗi sẽ mỉm cười khi gặp lại anh. Mắt sẽ hết nhòe trong lệ, mi sẽ thôi buồn vì mất anh, và tim sẽ không còn nhói vì vết thương này rồi sẽ lành. Và sẽ cất lên lời chào với cái gật đầu khẽ: "Em rất vui khi gặp lại anh, thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ!".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đôi khi em nhớ một vòng tay... Đôi khi em lại nhớ một vòng ôm, một nụ hôn má, nhớ ánh mắt và cả cái xe đạp mà em hay ngồi sau lưng anh nữa. Đã hơn 2 năm trôi qua, đôi khi lòng em vẫn rất nhớ anh? Thỉnh thoảng em lại buồn vu vơ nhớ về những chuyện ngày xưa của mình. Và cho dù thời gian đã...