Gài bẫy… tình cũ!
Ánh mắt anh đã khác khi nhìn bờ vai tôi trắng mềm qua lớp áo mỏng. Đôi bàn tay anh đã bắt đầu đặt qua eo, kéo tôi chặt vào lòng rồi nhẹ nhàng đẩy tôi lùi về phía sau và cuống quýt đặt nụ hôn nóng bỏng…
Khi bị anh nói lời chia tay để đến với người con gái khác, tôi tưởng mình không sống nổi. Cái thai trong bụng là kết tinh tình yêu của hai đứa bỗng nhiên trở thành lý do để anh rời bỏ tôi mãi mãi!
Lòng hiếu thắng đã khiến tôi mất hết cả lý trí. Tôi cố gắng tìm mọi cách để giữ chân anh. Khóc lóc có, cầu xin có, hạ thấp lòng tự trọng cũng có. Với anh, dường như chưa có gì là tôi không thể. Tôi có thể chịu đựng tất cả những đau đớn, tổn thương trong lòng, chỉ mong anh quay lại.
Vậy mà anh vẫn xem như không có chuyện gì, ngang nhiên đi chơi cùng cô gái khác. Đứng nhìn người mình yêu hạnh phúc bên người mới, tim tôi đau đớn đến nghẹt thở… Tôi càng đau khổ thì càng yêu anh nhưng tôi không được đáp lại tình cảm của mình như những gì tôi mong đợi!
Tôi còn có thể làm được gì khi chính miệng anh nói là anh coi thường tôi. Mặc dù anh nói vậy những chưa bao giờ anh từ chối tôi mỗi lúc tôi cần anh! Anh vẫn như vậy, những gì anh dành cho tôi chẳng khác nào sự ban ơn…
Anh ép buộc tôi từ bỏ cái thai trong bụng và sau đó thì anh rời bỏ tôi mà đi không một lời giải thích. Tôi đã tìm kiếm anh, sống trong khổ sở, trong hy vọng một ngày anh về bên mình. Nhưng nước mắt của tôi đã rơi quá nhiều vì anh mà anh vẫn “bặt vô âm tín”.
Sự lanh lùng của anh đã giết chết tâm hồn tôi. Càng yêu anh thì lòng căm thù trong tôi càng lớn. Sau khi một mình đi giải quyết hậu quả của mối tình dại khờ, lầm lỡ, tôi đã cố gắng sống, cố gắng yêu một ai đó cho riêng mình, để quên anh!
Tôi ân hận vì đã yêu anh quá nhiều, để rồi để mất trinh tiết của người con gái và cuối cùng thì “đường ai nấy đi”. Những gì tôi được và mất là quá nhiều cho cuộc tình ấy.
Tôi lao vào bất kỳ người đàn ông nào để trả thù tình.
Tôi lao vào bất kỳ người đàn ông nào để trả thù tình. Những nỗi nhục nhã ê chề khi chiều chuộng người ta cũng không đủ để tôi tha thứ cho bản thân. Tôi yêu chớp nhoáng, chỉ trong một thời gian ngắn là lại chia tay. Sau khi mất anh, tôi không còn tin vào người đàn ông nào nữa. Tôi biết họ cần sự trẻ đẹp của mình. Tôi đã hủy hoại bản thân mình để thỏa mãn sự ích kỷ như thế!
Video đang HOT
Đã không ít lần nước mắt tôi lăn dài trên má. Sau những cuộc vui, tôi lại là mình với tất cả nỗi đau của kẻ thất tình. Tôi yêu anh nhiều, kể cả khi căm thù anh thì tôi vẫn yêu, vẫn muốn được đến bên anh, được anh bên cạnh.
Tôi cũng cần một bờ vai lắm chứ? Nhưng nỗi đau ngày xưa đã cho tôi một bài học đắt giá. Sau 5 năm gặp lại, tưởng chừng tình cảm tôi dành cho anh đã nhạt nhòa. Không ngờ tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm, dù biết anh cũng đã có vợ rồi.
Nhìn người đàn bà trẻ đẹp cùng đứa con trai đi bên anh, tôi thấy ấm ức trong lòng. Lẽ ra anh phải là của tôi. Lẽ ra tôi cũng từng có một đứa con như thế với anh. Nhưng lúc này tôi vẫn tay trắng, ôm trong lòng mối hận trong suốt những năm tháng qua.
Dù biết anh đang rất “bận rộn” với gia đình nhỏ của mình nhưng tôi vẫn gọi điện, rồi nhắn tin cho anh. Những lời nói bâng quơ, kể cả những lời “mời chào” anh, tôi không tiếc gì cả. Anh sẽ mủi lòng? Tôi chỉ cần có những giây phút ấy, rồi tôi sẽ có cơ hội.
Rồi trong đầu tôi có ý nghĩ phải gài bẫy anh để anh có trách nhiệm với tôi, hoặc ít ra là anh sẽ ám ảnh cả đời vì đứa con gái si tình như tôi. Đó là khi tôi nghĩ đến một đứa con…
Tôi đã khiến anh đến bên mình vào một chiều thứ bảy. Mấy tiếng đồng hồ ôn lại kỷ niệm xưa, anh đã không kiềm chế được trước sự hấp dẫn và khêu gợi của tôi.
Ánh mắt anh đã khác khi nhìn bờ vai tôi trắng mềm qua lớp áo mỏng. Đôi bàn tay anh đã bắt đầu đặt qua eo, kéo tôi chặt vào lòng. Cứ như vậy, anh nhẹ nhàng đẩy tôi lùi về phía sau và cuống quýt đặt nụ hôn nóng bỏng. Tôi ý thức được ham muốn của anh, tôi càng phải trả thù anh…
Anh đã không kiềm chế được trước sự hấp dẫn và khêu gợi của tôi!
Tôi cho anh địa chỉ và hẹn gặp vào một buổi khác. Thoáng thấy ánh mắt thèm muốn của anh, tôi sẽ tiếp tục cuộc chơi của mình. Tôi kéo giãn thời gian gặp anh, đủ để anh chờ đợi, để cho anh thực sự cần đến tôi, để anh nhớ lại cái ngày anh ruồng bỏ tôi như thế nào! Cái ngày đó cách đây cũng không lâu lắm, có lẽ anh chưa kịp quên. Cái ngày mà tôi toàn phải chạy theo anh, cầu xin anh. Những giây phút ân ái qua đi chỉ còn lại sự thất vọng của tôi. Anh chỉ vồn vã khi anh cần, rồi lại lạnh lùng khi đã thỏa mãn những dục vọng của bản thân. Nghĩ lại những điều đó, tôi không cầm được nước mắt.
Tôi bấm số gọi cho anh. Những lời nói à ơi, lả lơi của tôi đã khiến trái tim anh phát cuồng. Anh sẽ đến…
Tôi chào đón anh bằng một ánh mắt lúng liếng, ướt át. Tôi tự tin vào sự quyến rũ của mình với cái áo mỏng manh hở cổ, để lộ bờ vai mềm. Anh có thể từ chối nổi sự hấp dẫn của tôi hay không?
Vẫn là anh của ngày xưa, mạnh bạo và vội vã. Nhưng lần này thì không phải anh chủ động nữa. Tôi, chính tôi đang gài bẫy anh cơ mà! Tôi đã kịp nhìn thấy sự khao khát trên gương mặt, đôi mắt anh! Khi anh đã bị thân thể tôi cuốn hút, tôi lại nhẹ nhàng đẩy anh ra thật xa!… Như thấy không thể buông tôi ra nổi, anh càng níu chặt hơn…
Tôi cười mãn nguyện khi anh đang say đắm bên mình. Vậy là tôi đã thành công một nửa? Anh có thể không hối hận vì cuộc chơi đêm nay? Cuộc chơi giữa người đàn ông đã có vợ con với người yêu cũ? Anh đã chấp nhận đánh đổi?
Kế hoạch của tôi làm sao anh biết được? Ngày mai thôi, những gì của cuộc yêu đêm nay sẽ có người thứ ba được biết. Vợ anh, người phụ nữ đã có được anh sẽ phải đau khổ khi biết anh đang quay lưng lại với mái ấm của mình. Ai sẽ đau khổ? Anh và người đàn bà ấy? Còn tôi, có lẽ tôi sẽ hả hê lắm, sẽ sung sướng lắm vì đã trả thù được người đàn ông từng làm trái tim tôi tan nát? Anh, người đã hủy hoại cuộc đời tôi, tình yêu và niềm tin trong tôi sẽ phải trả giá.
Nhìn thấy anh đau khổ… tôi cảm giã xót xa và đau đớn lắm!
Bao lời yêu hôm nào vẫn còn nguyên vẹn. Tôi chưa từng quên những giây phút hai đứa bên nhau thuở đó. Càng nghĩ thì tôi càng thấy mình hành động đúng. Anh sẽ phải ân hận vì những gì đã gây ra cho tôi ngày ấy. Rồi anh sẽ phải đánh đổi gia đình vì một đêm với tôi lắm chứ?
Những giây phút ấy trôi đi chậm rãi. Vợ anh cũng đâu biết anh đã phản bội lại mình? Tôi hả hê lắm! Người phụ nữ ấy đâu biết rằng chồng mình đang trong vòng tay của kẻ khác?
Rồi tôi có thai, người đầu tiên được biết không phải là anh mà là vợ anh. Tôi muốn hai người họ sẽ đau khổ như tôi đã từng tan nát một thời vì anh.
Một đứa con để anh có trách nhiệm với tôi, một đứa con để gài bẫy tình cũ, tôi đã được những gì? Một vài lần “gặp gỡ” có thể phá tan được gia đình anh hay không? Anh có thể từ bỏ gia đình để đến với tôi?
Nhìn thấy anh đau khổ tự nhiên tôi lại thấy chua xót quá! Tôi có hả hê được không khi tận mắt chứng kiến người đàn ông ấy đau khổ? Cả người đàn bà kia nữa, họ đang trên vực thẳm của ly hôn vì tôi. Tự nhiên tôi sợ sự tan vỡ, dù cho sự tan vỡ đó không phải dành cho mình.
Nghẹn ngào đến khó thở, tôi luống cuống trong bể tình bấy lâu, rồi nay lại thấy xót xa cho chính sự ích kỷ của mình!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cảm ơn sự lạnh lùng của anh!
Dẫu biết em chính là người chủ động đề nghị coi cái đã qua chỉ là kỷ niệm, mà sao khi giáp mặt anh, nhìn khuân mặt lạnh lùng của anh em vẫn không khỏi nuối tiếc hụt hẫng vì một cái gì đó...
Dẫu biết rằng "mưa không rơi, nắng chẳng tắt" mà sao lúc này đây em vẫn thấy lòng mình trống trải. Em biết lỗi không phải tại ai cả: không bởi tại em cũng chẳng phải tại anh... Kỷ niệm là gì nhỉ, là quá khứ đúng không anh? Mà quá khứ là cái đã qua rồi, nuối tiếc mà làm gì! Người khôn ngoan là người luôn biết nhìn về phía trước để đi đến đích (chính em đã hơn một lần nói như thế). Mà sao em vẫn muốn ngoái nhìn những thứ đã qua. Ôi con người và cuộc sống, lý trí và tình yêu, hạnh phúc và nhu cầu... cái gì là tất cả đây? Chẳng có gì là tất cả đúng không anh? Lý trí thì cứng nhắc, hạnh phúc thì mong manh, nhu cầu thì thay đổi... nhưng sao cảm giác của em mãi như vẫn còn đây, vẫn thầm mong cho một thứ thật viển vông, thật điên loạn!
Sao xưa kia tạo hoá không tách thiên thần và quỷ dữ hoàn toàn riêng rẽ nhỉ. Nếu vậy thì bây giờ em không phải hụt hẫng và tủi buồn vì những điều không cần thiết như thế. Anh lạnh lùng là đúng mà! Lý trí em bảo vậy song ở đâu đó từ trong tiềm thức của lòng mình em lại nghe văng vẳng một cầu hỏi: là thế thật ư? Hình như có một ánh mắt nào đó cứ ngoái nhìn về phía sau. Dù cho lý trí vẫn luôn song hành giúp em tỉnh táo để tiến đến cái đích mà mình đã định trước, nhưng hình như thì lý trí của em vì thế cũng đã bị mài mòn đi ít nhiều.
Hãy cứ hành động theo cách mà anh cho là đúng...
Em rất nhiều lần muốn và đã từng cảm ơn anh, vì anh đã mang đến cho em thật nhiều cảm giác mới lạ, đã đánh thức được những góc khuất của con người em. Nhưng cũng có nhiều lúc em lại cứ muốn hét lên rằng tại anh: đã làm em mệt mỏi, đã làm em đánh mất đi sự đơn giản trong suy nghĩ, đã biến em thành một người đầy những mâu thuẫn, đã làm em gai góc với cảm giác của chính mình (Xin lỗi anh!). Anh có thể bình thản hơn được không? Anh có thể nhìn em bằng một ánh mắt thân thiện hơn được không? Anh có thể đừng làm em cảm thấy anh đã chán ngấy cái sự quan tâm của em không? Em chỉ cần thế thôi! Đôi khi em lại hy vọng rằng cái sự lạnh lùng kia chỉ là cái bình phong để anh lảng tránh một điều gì đó trái ngược với nó. Song dù gì thì vẫn còn đây cái cảm giác trống trải và hẫng hụt trong lòng em. Nhưng rồi chắc em vẫn chẳng sao cả đâu. Anh hãy cứ hành động theo cách mà anh cho là đúng. Còn em, em sẽ lại tìm thấy một lý do cân bằng chính đáng được thôi. Cuộc sống là thế mà. Em sẽ làm được.
Và anh biết không khi em viết được những dòng này thì sự trống trải hụt hẫng ở trong em cũng vơi bớt đi ít nhiều đấy. Có lẽ đó mới chính là con người em-cách hành động mà em vẫn từng làm. Đấy có lẽ là một dấu hiệu tốt nói rằng em xắp trở lại là mình như lúc nào? Khi nghĩ được điều này thì em lại thầm mong anh hãy cứ lạnh lùng thế đi vì như thế sẽ tốt cho cả em và anh. Và nếu sự lạnh lùng ấy đúng là xuất phát tự như bản thân của nó vốn vậy thì càng tốt chứ sao vì có như thế thì em mới mong tìm lại được cái sự đơn giản thủa nào mà em đã từng có. Đúng không anh?
Và vì thế em cảm ơn sự lạnh lùng của anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Cái tội" làm đàn bà Cơ thể của chàng trai ngoài 20 tuổi đã khiến toàn thân bà như bất động, lý trí của bà muốn lùi ra sau để chạy trốn, hoặc đánh động cho Thắng được biết. 23 tháng chạp! Tết ông Công, ông Táo. Cái ngày mà theo văn hóa người Việt thì mọi gia đình đều quây quần sum họp bên nhau để tổng...