Gã trai trẻ vỡ mộng, mất cả chì lẫn chài vì thích bắt cá 2 tay
Tôi nảy ra ý định sẽ lợi dụng tình cảm của sếp, vì chỉ có sếp mới có thể giúp tôi nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, và là bàn đạp vững chắc để tôi bước vào giới thượng lưu. Nghĩ là làm, tôi lên một kế hoạch cụ thể, chi tiết để từng bước chiếm được trái tim của sếp.
Và giờ đây tôi cũng nhận ra rằng, tôi nên tự đi bằng đôi chân của mình, chậm một chút nhưng sẽ chắc chắn, bền lâu hơn.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, bố mất sớm, một mình mẹ đã rất vất vả để nuôi tôi ăn học. Từ khi ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã ý thức được điều đó và cố gắng học thật giỏi với hy vọng sau khi ra trường sẽ kiếm được công việc tốt, có thật nhiều tiền để mẹ được hưởng cuộc sống sung túc. Sau bao ngày chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đã tốt nghiệp với tấm bằng khá. Nhưng cũng như bao sinh viên tỉnh lẻ, phải rất vất vả tôi mới xin được việc ở công ty N. chuyên về thiết kế nội thất, tuy không lớn nhưng lại có uy tín. Sếp của tôi là một phụ nữ thành đạt ngoài 40 tuổi.
Với bản tính lém lỉnh, có duyên ăn nói, cộng thêm ngoại hình được mọi người đánh giá là điển trai và rất nam tính nên ngay từ hôm phỏng vấn, tôi đã được sếp để ý. Những ngày làm việc đầu tiên, chị luôn ưu ái, tạo điều kiện cũng như quan tâm đến tôi, cộng với sự thông minh, nhanh nhạy, tôi đã dần làm quen với công việc. Sau khi vào công ty, tôi cũng kéo được một số hợp đồng làm ăn lớn, vì vậy tôi càng được sếp để ý, gọi vào văn phòng bàn bạc nhiều hơn. Khi đã vững vàng hơn trong công việc, là nhân viên xuất sắc trong công ty đồng nghĩa với việc con đường thăng tiến của tôi được rộng mở, tôi bắt đầu nghĩ đến việc thay đổi cuộc sống của mẹ con tôi.
Ý nghĩ đó càng mạnh mẽ hơn từ khi tôi được sếp trọng dụng, đưa đi dự những cuộc tiệc tùng cùng với đám người có tiền, có “máu mặt” trong giới kinh doanh. Họ là những người tiêu tiền như nước, một bước lên xe sang, ăn uống ở nơi đắt tiền. Tôi bắt đầu bị cuốn vào cuộc sống của giới thượng lưu, tôi muốn có thật nhiều tiền, muốn sống trong sự xa hoa đó.
Và cũng từ những cuộc giao lưu đó, tôi gặp được T., một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, đang làm phiên dịch cho một tập đoàn lớn, sếp của cô ấy là bạn thân với sếp của chúng tôi. Tôi có cảm tình với cô ấy, và hình như cô ấy cũng dành cho tôi một tình cảm đặc biệt. Tôi muốn tiến tới với T. nhưng trong tôi vẫn luôn có cảm giác mặc cảm, không xứng vì tôi quá nghèo. Sự sĩ diện, lòng tự tôn của một thằng đàn ông trong tôi lớn dần. Vì vậy, tôi càng muốn có nhiều tiền, muốn bước vào cuộc sống thượng lưu để hợp với cô ấy hơn.
Tôi nảy ra ý định sẽ lợi dụng tình cảm của sếp, vì chỉ có sếp mới có thể giúp tôi nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, và là bàn đạp vững chắc để tôi bước vào giới thượng lưu. Nghĩ là làm, tôi lên một kế hoạch cụ thể, chi tiết để từng bước chiếm được trái tim của sếp.
Video đang HOT
Tôi biết sếp là một người mạnh mẽ nhưng đã là phụ nữ, lại đang tuổi hồi xuân như chị ấy hẳn là rất dễ bị rung động bởi một người đàn ông như tôi. Hơn nữa, cuộc sống riêng tư của chị ấy, tôi cũng là người được biết nhiều nhất, tuy là người phụ nữ thành đạt nhưng chị lại có cuộc sống gia đình không hạnh phúc, vợ chồng chị đang làm thủ tục ly hôn. Tôi lợi dụng tối đa những lần đi công tác một mình cùng sếp. Ở bên chị, tôi tỏ ra khá già dặn, chững chạc trong cách xử sự, tinh tế trong từng lời nói, chu đáo trong mỗi cử chỉ…, để chị cảm thấy mình được nâng niu, che chở.
Và đúng như tôi dự đoán, mặc dù mạnh mẽ và quyết đoán trong công việc nhưng chị lại khá mềm yếu khi bên cạnh một người đàn ông. Tôi đã lợi dụng những điểm yếu đó để dần lấy trọn trái tim chị. Trong một lần đi công tác ở Đà Nẵng, sau khi gặp đối tác về đến khách sạn, cả hai chị em đều đã có hơi men, tôi biết đây là thời điểm tốt nhất. Tôi nói yêu chị vì sự chín chắn, điềm đạm, vì tâm hồn lãng mạn tinh tế, vì sự thông minh hài hước…, những lời có cánh của tôi đã làm người phụ nữ đang độ hồi xuân lại thiếu thốn tình cảm lâu ngày hoàn toàn ngã gục. Rồi chuyện gì đến cũng đến, chúng tôi đã quấn lấy nhau kể từ đêm hôm đó.
Một thời gian sau, tôi được cất nhắc lên vị trí phó phòng, rồi trưởng phòng. Chị ấy mua xe, sắm đồ hàng hiệu và cho tôi một khoản tiền đủ để tiêu xài sau một thời gian gần gũi. Từ một nhân viên quèn bỗng chốc bước lên vị trí cao sang, tôi say trong cuộc sống xa hoa mà bấy lâu nay tôi hằng mơ ước.
Bây giờ thì tôi có thể tự tin mời T. đi ăn, đi chơi xa ngoài tầm kiểm soát của bà sếp đang bị tôi dắt mũi. Với tài ăn nói và khả năng kiểm soát tình hình, tôi vẫn dung hòa được hai mối quan hệ này. Tôi định lợi dụng chị thêm một thời gian nữa để bòn rút tiền và tạo thêm mối quan hệ với các đối tác làm ăn. Khi đủ tiềm lực kinh tế, tôi có thể tự đứng ra mở công ty riêng và công khai mối quan hệ với T..
Nhưng người tính không bằng trời tính, trong một lần đi chơi ở ngoại ô thành phố, khi đưa T. vào một nhà hàng sang trọng ăn trưa, tôi điếng người khi đụng mặt sếp đang tiếp khách ở đây.
Sau hôm đó, tôi đã phải cắt đứt liên lạc với T. để lấy lại niềm tin của sếp, van nài sếp tha thứ cho tôi. Tôi giải thích đó chỉ là một phút cảm nắng với T., còn người tôi yêu thực sự là chị. Nhưng mọi chuyện đã muộn, sự từng trải của sếp đã nhận ra thói thăng hoa, lật lọng của tôi. Tôi đã làm lòng tự ái của chị bị tổn thương. Hết lần này đến lần khác chị ấy từ chối tôi, những hợp đồng lớn cũng không cho tôi xử lý. Chị bắt tôi phải trả giá cho việc làm của mình, ép tôi bỏ việc và nhiều lần làm tôi mất mặt trước mọi người. Không những thế, chị ấy còn công khai cặp kè với một anh chàng trẻ tuổi khác. Chưa hết, chị ấy còn tới gặp mẹ tôi để nói hết mọi chuyện, và chính thức đòi lại những gì chị ấy đã cho tôi khiến mẹ tôi sốc, phải nhập viện.
Khi đã gần như mất hết mọi thứ, tôi ngỡ rằng T. đã có chút tình cảm sau một thời gian bên nhau. Nhưng sau khi biết chuyện tôi có nhà, có xe… không phải vì năng lực làm việc mà vì là “phi công trẻ” cho sếp thì cô ấy tỏ thái độ ra mặt. Tôi gọi điện thì T. thẳng thừng bảo đừng làm phiền cô ấy nữa.
Sau tất cả những việc đã xảy ra, tôi cảm thấy mình đã quá tham lam, giá như tôi tự hài lòng với những may mắn mà mình có được thì mọi chuyện đã khác. Chính sự tự tin và tham lam đã làm tôi thất bại, khiến hoàn cảnh của tôi bây giờ còn bi thảm hơn lúc xuất phát điểm. Giờ đây, khi chẳng còn gì nữa, tiền không, tình không, công việc cũng không, tôi mới hiểu phải tự đi bằng đôi chân của mình, chậm một chút nhưng bền lâu, và biết đâu cứ chân thật với T. thì tôi đã không mất cô ấy.
Theo Khampha
Em đã từng...và sẽ thôi nhớ anh
Lâu lắm rồi và xa lắm rồi! Em đã không còn nhớ đến anh nên anh đừng cố tỏ ra thương hại em bỡi lẽ nó thừa thải và buồn cười lắm anh. Em sẽ hạnh phúc nhưng người mang hạnh phúc cho em chắc chắn không là anh...
Lâu rồi, lâu lắm rồi em cứ giữ cho mình thói quen leo lên xe buýt, đeo tai phone "random" một album bất kì rồi thả hồn theo những giai điệu, giết chết thời gian trên con đường đến trường. Đường không xa lắm, em nghĩ thế chắc vì em đã quen dần rồi với 1 giờ 20 phút trên xe buýt...
Lâu rồi, lâu lắm rồi em vẫn khư khư giữ lấy cảm giác gần kề bên nhau, vụt tan, biến mất nhưng sao mà khó để xóa quá. Khó xóa nhưng không phải không xóa được, phải tự nhắc bản thân mình như thế để không chìm vào quên lãng rằng "em chẳng là gì".
Lâu rồi, lâu lắm rồi em mất đi cảm giác khó chịu khi ngồi xe đường dài, thậm chí đi xa, đi xa hơn nữa em cũng không sao, đôi khi nó lại mang em về với không khí của một ngày nắng nào đó. Thổn thức, đau đáu, nắng cứ tràn về cháy âm ỉ một hình ảnh mơ hồ.
Xa rồi, xa lắm rồi khoảng cách của hai người vốn dĩ không thuộc về nhau nhưng lại có thể sẻ chia mọi thứ, chỉ duy một người sẽ đau vì dành quá nhiều yêu thương cho người không xứng đáng. Sẽ tốt biết bao nếu như chúng ta biết kiên quyết với ranh giới bạn bè.
Xa rồi, xa lắm rồi khoảnh khắc chơi trò "cái bóng", cứ vô tư mà đâu biết rằng càng nhiều kỉ niệm thì lại càng đau. Vô tình hay hữu ý mà đâu đâu cũng ngập đầy những kí ức nhuốm màu yêu thương rồi lại ướt nhòe nước mắt...
Xa rồi, xa lắm rồi gió biển rì rầm, sóng xô bờ đá, bên tai thoáng qua những điều đến bây giờ vẫn nhớ như in. Chắc do yêu thương em trao quá nhiều, nhung nhớ em khắc quá sâu. Có những đêm vô tình lục lại kỉ niệm, cười rồi khóc... hóa ra anh chưa bao giờ yêu em.
Lâu lắm rồi và cũng xa lắm rồi, ngoảnh mặt lại chỉ còn tro tàn, chỉ còn em với nỗi nhớ đong đầy, chỉ còn chuyến xe buýt cứ ngược xuôi đưa đón. Dòng đời cứ trôi, vòng quay bánh xe cứ lặng lẽ đi qua bao ngõ phố, tim em vẫn đập nhưng hình như nó bắt đầu chán ghét cảm giác "yêu và được yêu". Em sợ mình lại làm tổn thương chính mình...
Lâu lắm rồi và cũng xa lắm rồi, bài hát em nghe vẫn cứ vang lên giai điệu đó, quen thuộc lắm, nhói đau lắm. Em không sướt mướt đến nỗi thấy mình là cô gái đáng thương, chỉ do kỉ niệm chất chứa làm em mỏi mệt. Xóa nhé anh!
Lâu lắm rồi và xa lắm rồi! Em và xe buýt - em cứ chờ, cứ đợi trạm dừng chân tạm thời. Xe buýt còn có bến đỗ...lẽ nào em lại không? Có lẽ là do em mất đi cảm giác tin yêu thật rồi. Nhớ rất nhớ nhưng chỉ âm thầm, đau rất đau nhưng cần phải đau như vậy mới ngộ ra rằng chỉ có em yêu người mà thôi.
Lâu lắm rồi, xa lắm rồi! Cơn mưa chiều trên góc phố nhỏ, ngồi nhìn mưa rơi mà em thảng thốt sao em có thể nhớ nhiều đến thế. Mưa nặng hạt, tí tách, lộp bộp vỡ tan. Mưa xóa nhòa ô cửa kính như gột rửa cho trái tim em trôi đi những ẩn nhẫn. Mưa hoà tan vị mặn chát của nước mắt nơi đầu môi. Di ngón tay vẽ một đường dài lên lớp hơi nước trên ô kính...em chính thức bắt mình phải quên đi những thứ làm em đau. Vì phố đông người nên hạnh phúc tắt đường chưa đến bên em đấy thôi.
Lâu lắm rồi và xa lắm rồi phải không? Đừng cố nghĩ về một người không xứng đáng, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ để trái tim cứ thổn thức thâu đêm. Òa khóc một lần cho thỏa tâm can, cho bình yên trở lại và em sẽ thôi không nhớ nữa...Cảm ơn anh vì đã làm tổn thương em để em nhận ra rằng anh không xứng đáng. Cảm ơn anh đã lừa dối em để em ngộ ra rằng em không được đặt niềm tin sai chỗ. Cảm ơn anh đã rời xa em để em có cơ hội ở bên một người khác tốt hơn...
Lâu lắm rồi và xa lắm rồi! Em đã không còn nhớ đến anh nên anh đừng cố tỏ ra thương hại em bỡi lẽ nó thừa thải và buồn cười lắm anh. Em sẽ hạnh phúc nhưng người mang hạnh phúc cho em chắc chắn không là anh...
Theo Blogtamsu
Đừng níu kéo những gì không thuộc về mình Đã cố yêu thương hết lòng, đã cố giữ gìn cẩn thận, đã cố níu kéo âm thầm... nhưng vẫn không là của mình. Từ lâu rồi em học cách không buồn. Em cố gắng coi mọi chuyện là phù phiếm, là một cơn gió thoảng qua, là một áng mây trôi nhanh trên bầu trời. Cứ nghĩ chuyện gì đến rồi cũng...