Gã đầu bếp bệnh hoạn và sở thích ghi hình se.x với nạ.n nhâ.n
Tổng cộng 11 người đàn ông đã trở thành nạ.n nhâ.n cho sở thích quái đản của gã đầu bếp Stephen Port theo một kịch bản chung: dụ dỗ họ đến nhà, chuốc thuố.c mê sau đó cưỡn.g hiế.p nạ.n nhâ.n rồi ghi hình lại toàn bộ hành vi bệnh hoạn của mình.
Trong lịch sử tội phạm thế giới, có không ít tên sá.t nhâ.n với những hành vi quái dị khiến dư luận không khỏi ám ảnh mỗi khi nhắc đến. Hầu hết trong số đó đều có tâm lý bất ổn hay trải qua tuổ.i thơ không mấy êm đềm, khiến suy nghĩ trở nên lệch lạc, bệnh hoạn. Loạt bài “Những tên sát thủ quái đản” sẽ hé lộ một trong những góc khuất của xã hội với những điều kinh hoàng tưởng chừng không thể xảy ra.
Gã đồng tính bệnh hoạn Stephen Port (trái) và 4 nạ.n nhâ.n xấu số
Màn “săn mồi” hoàn hảo
Stephen Port (41 tuổ.i) sống tại thị trấn Barking, phía đông Thủ đô London, Anh. Tự nhận trong con người mình có “70% là gay”, hắn đặc biệt mê trai trẻ, đẹp và thường lang thang trên các ứng dụng hẹn hò cho người đồng tính như Grindr, Gaydar, FitLads, SlaveBoys, Hornet và Badoo để tìm kiếm “con mồi”.
Hắn thường sử dụng những cái tên như “Anh chàng nhút nhát”, “Joe vui vẻ” và giới thiệu mình “dưới 30 tuổ.i, là một người đàn ông mảnh mai”. Trong thông tin cá nhân, hắn tự nhận là cựu sinh viên trường Oxford, khi khác lại nói mình là giáo viên và đang muốn có một “nhu cầu đặc biệt”.
“Tôi là một chàng trai nhút nhát, lịch sự. Tôi khá lãng mạn, quan tâm đến người khác và sẽ chăm sóc tốt cho người bạn đời của mình. Tôi thành công, có học vấn và chí tiến thủ”, hắn “nổ” về mình. “Tôi muốn tìm một người khoảng 18-24 tuổ.i, mảnh khảnh,… người khỏe mạnh và muốn có những phút giây vui vẻ”.
Với những hình ảnh và thông tin cá nhân giả mạo như vậy, hắn dễ dàng chiếm được sự tin tưởng của các nạ.n nhâ.n. Khi “con mồi” cắn câu, Port sẽ hẹn gặp và dẫn họ về nhà. Tại đây, hắn bỏ GHB (gamma-hydroxybutyric acid) vào nước uống của các nạ.n nhâ.n.
GHB là loại thuố.c gây mê dạng lỏng hoặc dạng bột, được sử dụng phổ biến ở các sàn nhảy. Với liều lượng thấp, nó tạo ra cảm giác hưng phấn và tăng ham muốn. Ở liều cao có thể gây ra tình trạng hôn mê và t.ử von.g do suy hô hấp. GHB đặc biệt nguy hiểm khi dùng chung với rượu hoặc các loại thuố.c a.n thầ.n khác như thuố.c ng.ủ.
Trong vòng 15 phút, các nạ.n nhâ.n của Port sẽ bất tỉnh. Khi đó, hắn cưỡn.g hiế.p họ một cách tàn bạo. Bệnh hoạn hơn, hắn ghi hình lại toàn bộ quá trình mây mưa của mình.
Tên sát thủ quái đản
Với thủ đoạn ma.n r.ợ, trong khoảng thời gian từ năm 2012 đến năm 2015, Stephen Port đã dụ dỗ và giế.t hạ.i 11 nạ.n nhâ.n. Trong số đó, cảnh sát tìm thấy th.i th.ể của 4 người. Kết quả khám nghiệm t.ử th.i cho thấy 4 thanh niên này đều chế.t vì dùng GHB quá liều.
Video đang HOT
Nạ.n nhâ.n đầu tiên là Anthony Walgate, 23 tuổ.i, một sinh viên thời trang, kiế.m tiề.n sinh sống bằng nghề “trai bao” cho dân “gay”. Ngày 17/6/2014, Port đóng vai khách hàng và trả giá 800 bảng Anh. Sau đó, họ gặp nhau tại ga Barking. Diễn biến sau đó theo đúng kịch bản.
Ngày 19/6/2014, Stephen Port gọi điện thoại nặc danh thông báo cho cảnh sát nhìn thấy một chàng trai “bị ngất hoặc say rượu” trên đường ngay bên ngoài căn hộ của mình. Kết quả giải phẫu t.ử th.i cho thấy trong má.u và nước tiểu Walgate có độc tố GHB liều cao. Cảnh sát sau đó truy ra được người gọi điện là Port. Hắn khai man với cảnh sát rằng trông thấy nạ.n nhâ.n bất tỉnh, nên đã đặt Walgate ngồi dựa vào tường một nhà thờ vì cho rằng nạ.n nhâ.n bị động kinh, rồi hắn vào nhà ngủ.
Hai nạ.n nhâ.n xấu số kế tiếp là sinh viên Gabriel Kovari, 22 tuổ.i và đầu bếp Daniel Whitworth, 21 tuổ.i. Th.i th.ể của cả 2 được tìm thấy hồi tháng 8 và tháng 9/2014. Đến tháng 3/2015, Port bị bắt và bị kết án 8 tháng tù vì tội khai không đúng sự thật về cái chế.t của Walgate. Sau khi được thả, hắn phải đeo thẻ điện tử để theo dõi.
Tuy nhiên, vẫn “chứng nào tật ấy”, để tiếp tục thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của mình, tháng 9/2015, Port giế.t chế.t nạn nhân thứ tư là lái xe tải Jack Taylor (25 tuổ.i).
Để che giấu hành vi của mình, 4 nạ.n nhâ.n xấu số này bị Stephen Port vứt xác trong một nghĩa trang gần nhà và để những chai thuố.c GHB cạnh đó. Một số trường hợp đối tượng để các nạ.n nhâ.n trong tư thế ngồi, tay họ cầm chai rượu cho giống với những người t.ử von.g do sốc rượu. Thậm chí, có lần y còn để lại một bức thư tuyệt mệnh giả.
Theo kết quả điều tra, Stephen Port thừa nhận mình “70% là gay”, bị thu hút bởi những người đàn ông với ngoại hình trẻ trung. Hắn bị ám ảnh bởi những bộ phim khiê.u dâ.m bạo lực trên Internet. Khám xét nhà của Stephen, đội điều tra tìm thấy nhiều loại thuố.c kíc.h dụ.c và chất gây nghiệ.n.
Tại phiên xử của mình, Port cho rằng mình chỉ gây ra thiệt hại nghiêm trọng chứ không phải giế.t ngườ.i khi vô ý cho họ uống quá liều, nhưng Thẩm phán cho biết Port biết rõ hành vi này có nguy cơ cao gây ra t.ử von.g, đặc biệt là sau cái chế.t của nạ.n nhâ.n đầu tiên. Điều này đủ để buộc hắn tội giế.t ngườ.i theo luật pháp Anh.
Trong phiên xét xử hôm 23/11/2016, với 29 cáo buộc liên quan đến 11 nạ.n nhâ.n cùng các tội danh giế.t ngườ.i, ngộ sát, sử dụng chất cấm với dụng ý xấu, hiế.p dâ.m và tấ.n côn.g tình dục, Stephen Port phải đối mặt với bản án tù chung thân.
———————————
Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo của loạt bài “Những tên sát thủ quái đản” vào 4h, ngày 19/3/2017.
Theo danviet
Án oan của "người phụ nữ huyền thoại" mang tội danh phản quốc
Cho đến khi qua đời vào năm 2006 ở độ tuổ.i 90, Iva Toguri, được biết đến với cái tên "Tokyo Rose", vẫn là công dân duy nhất trong lịch sử Mỹ bị kết án vì tội phản quốc.
Trong lịch sử ngành tư pháp thế giới, có không ít vụ án oan khiến nhiều người phải lâm vào bước đường cùng, thậm chí trả bằng cả mạng sống. Mảng tối về sự vô trách nhiệm với mạng sống con người của những người nắm quyền sinh sát sẽ phần nào được hé lộ qua loạt bài " Những vụ án oan làm chấn động lịch sử".
Iva Toguri
Tội danh "trên trời rơi xuống"
Bước ngoặt cuộc đời Toguri bắt đầu vào năm 1941. Năm đó, gia đình cô nhận được tin người dì ở Nhật đang bị bệnh nặng. Mẹ Toguri thì quá yếu để thực hiện một chuyến đi dài từ Mỹ, Toguri thay mặt mẹ đã lên tàu về cố hương thăm dì. Khi đi, Toguri không có hộ chiếu nhưng Bộ Ngoại giao Mỹ đã cấp giấy chứng nhận xuất cảnh. Cô rời Mỹ vào ngày 5/7/1941, một ngày sau sinh nhật lần thứ 25.
Bệnh tình của dì Toguri dần bình phục nhưng Toguri vô tình đặt mình trong một tình huống trớ trêu. Căng thẳng leo thang ngày một nghiêm trọng giữa Mỹ và Nhật Bản. Ngày 7/12/1941, Nhật tấ.n côn.g Trân Châu Cảng và Mỹ chính thức bước vào Thế chiến thứ 2. Toguri là 1 trong gần 10.000 người Mỹ gốc Nhật bị mắc kẹt tại Tokyo.
Các quan chức Nhật Bản coi Mỹ là kẻ thù và họ yêu cầu cô từ bỏ quốc tịch Mỹ của mình. Cô cương quyết từ chối. Chính phủ vì thế gây nhiều khó khăn cho cô. Thêm nữa, dì và chú của cô không muốn Toguri ở lại nhà họ vì cô mang quốc tịch Mỹ.
Một thân một mình giữa mảnh đất xa lạ và đầy thù địch, Toguri đã phải đấu tranh để tồn tại. Cô chật vật tìm việc làm và cuối cùng cũng tìm được công việc giáo viên piano và sau đó là một nhân viên đán.h máy tại Thông tấn xã Domei. Thông qua công việc này, cô biết được rằng gia đình mình đã bị đưa vào trại giam giữ tại Mỹ. Sau đó không lâu, mẹ cô đã ra đi.
Năm 1943, Toguri bị ép trở thành phát thanh viên trong chương trình Không Giờ (Zero Hour) của Đài phát thanh Tokyo. Đây là một chương trình phát thanh tâm lý của Nhật Bản với ý đồ làm nản ý chí chiến đấu của quân đội Mỹ. Trong chương trình kéo dài 20 phút mỗi ngày, nhiệm vụ của Toguri khi đó chỉ là giới thiệu chương trình và những ca khúc tiếng Anh được yêu thích nhất trong ngày. Sau này, một số nhân vật có cương vị của quân đội Mỹ tuyên bố rằng các chương trình tâm lý của Zero Hour chẳng hề có tác dụng tiêu cực nào, trái lại nhiều binh lính Mỹ lại rất yêu thích những bài hát do phát thanh viên Toguri giới thiệu
Năm 1945, Toguri kết với Felipe d'Aquino, người Bồ Đào Nha gốc Nhật cũng bị kẹt lại ở đây do chiến tranh. Cùng năm đó, Chiến tranh thế giới thứ II kết thúc, cuộc đời cô bước vào bước ngoặt tiếp theo dẫn đến bi kịch như một trò hề của công lý.
Sau chiến tranh, một huyền thoại lưu truyền về sự tồn tại của nhân vật "Tokyo Rose" được cho là một nữ phát thanh viên nói tiếng Anh lưu loát ở Nhật Bản, người chế giễu những người lính Mỹ đóng quân ở Thái Bình Dương.
Báo chí vào cuộc với mong muốn tìm bằng được người phụ nữ này cho một cuộc phỏng vấn độc quyền. Tuy nhiên, họ phát hiện ra rằng "Rose Tokyo" chỉ là một biệt danh chung chung mà lính Mỹ đặt cho các cô gái trong chương trình Zero Hour mà thôi. Một "Tokyo Rose" không bao giờ tồn tại.
Tuy vậy, hai phóng viên mục Tin tức quốc tế của tạp chí Cosmopolitan là Henry Brundidge và Clark Lee đã nhanh chóng tìm ra Toguri và một kế hoạch hoàn hảo đã được thực hiện: Hai phóng viên này đề nghị Toguri ký với họ một hợp đồng phỏng vấn độc quyền với khoản thù lao là 2000 USD với tư cách của "Rose Tokyo". Cô gái Toguri đã ngây thơ đồng ý mà hoàn toàn không biết "Rose Tokyo" là gì và mục đích cuộc phỏng vấn là để "Tokyo Rose" xưng tội
Vướng vòng lao lý
Việc này nhanh chóng đến tai các quan chức quân đội Mỹ. Ngày 17/10/1945, Toguri bị bắt vào nhà tù Sugamo. Tuy nhiên, 6 tháng sau khi bị cầm tù, quân đội Mỹ kết luận rằng không có bằng chứng cho thấy cô đã phạm tội phản quốc khi thực hiện các chương trình phát sóng và Toguri được thả.
Một năm sau, Toguri tới cơ quan Ngoại giao Mỹ tại Nhật để xin hộ chiếu về nước. Tin này được loan báo về Mỹ khiến cho nhiều hội cựu binh Mỹ tức giận, họ lên tiếng yêu cầu FBI tái điều tra vụ "Rose Tokyo".
Làn sóng này buộc Bộ Tư pháp Mỹ không thể làm ngơ. Ngày 28/8/1948, Toguri lại bị bắt và sau đó đưa về Mỹ để xét xử, mặc dù trước đó cô đã được khẳng định vô tội. Kết thúc phiên tòa xét xử bắt đầu vào ngày 5/7/1949, cô bị buộ.c tộ.i với 8 tội danh phản quốc.
Các công tố viên Mỹ tập trung vào lờ.i kha.i của Kenkichi Oki và George Mitsushio, 2 đồng nghiệp của Toguri tại Đài phát thanh Tokyo cùng bản hợp đồng ký dưới cái tên "Tokyo Rose". Theo đó, 2 người này nói rằng Toguri đã đưa tin không đúng về việc hải quân Mỹ thua trận trong một trận đụng độ trên biển Thái Bình Dương với quân đội Nhật và có những lời lẽ tác động tiêu cực đến tinh thần lính hải quân Mỹ.
Iva Toguri đã bị tuyên án phạm tội phản quốc với mức án 10 năm tù giam kèm hình phạt 10 nghìn USD và bị tước quyền công dân Mỹ. Cô bị đưa đến trại giáo dưỡng liên bang dành cho phụ nữ ở Alderson, West Virginia, nơi cô phục vụ sáu năm và hai tháng của câu nói của mình trước khi được phát hành trên hành vi tốt. Cô được trả tự do vào ngày 28/1/1956 vì có quá trình "cải tạo" tốt.
Đi tìm công lý
Sau khi ra tù, Toguri quyết tâm lấy lại danh dự của mình. Tuy nhiên, mọi nỗ lực của người phụ nữ này dường như không đem lại kết quả nào. Năm 1974, Toguri tình cờ gặp Ronald Yates, phóng viên của tờ Chicago Tribune khi ông này được cử đến văn phòng đại diện tại Tokyo.
Trước đó,Yates đã biết Toguri qua vụ "Rose Tokyo" năm xưa và sau khi nghe toàn bộ câu chuyện, ông đã viết đơn đề nghị Chính phủ Nhật xem xét đồng thời tìm mọi cách tiếp cận lại 2 nhâ.n chứn.g sống Kenkichi Oki và George Mitsushio.
Năm 1976, sau hàng loạt cố gắng của Yates, công lý đã được thực hiện sau 31 năm: Oki và Mitsushio đã chính thức tuyên bố rằng: "FBI đã yêu cầu họ làm chứng chống lại Toguri" - Họ cho rằng họ không thể từ chối yêu cầu này vì các nhân viên FBI và quân cảnh Mỹ đã buộc họ phải lựa chọn: hoặc làm chứng chống lại Toguri, hoặc ra trước vành móng ngựa cùng Toguri!
Tháng 1/1977, Iva Toguri đã được Tổng thống G.Ford tuyên bố vô tội khép lại vụ án về nữ công dân Mỹ duy nhất trong lịch sử bị kết án vì tội phản quốc mặc dù hoàn toàn vô tội.
---------------------------------------
Mời độc giả đón đọc phần tiếp theo Những vụ án oan chấn động lịch sử, vào 4h ngày 21/2/2017.
Theo Danviet