Gã chồng… bẻm mép!
Hai vợ chồng tôi vốn là bạn học từ thời phổ thông. Tôi từng bị “hắn” đ.ánh gục bởi tài ăn nói rất có duyên. Nhưng bây giờ thì cái sự “có duyên” ấy lại khiến tôi hết sức khó chịu…
Nhiều lần, tôi phải hét lên: “Anh có im đi không? Tôi không thích một gã bẻm mép như anh xuất hiện trong căn nhà này!”. Đó là những lúc anh phạm “trọng tội” rồi cố gắng “uốn ba tấc lưỡi” để “đ.ánh thức lòng vị tha” ở tôi.
Một lần, “hắn” đi nhậu với bạn bè tới 3 giờ sáng mới về. Không chỉ say quắc cần câu mà trên cổ áo còn có một vết son đỏ chót. Sáng dậy, tôi đang sửa soạn “hỏi tội” thì đã thấy “hắn” trong bộ quần áo tinh tươm, bước vào phòng với bộ mặt tươi tắn cùng ly cà phê sữa trên tay: “Hôm qua chắc em bực mình với anh lắm phải không? Thôi, đây là lần cuối, chứ không bao giờ anh để cho lũ bạn hư hỏng dụ dỗ nữa đâu”. Vừa nói, “hắn” vừa nhẹ nhàng đặt ly cà phê ngay trước mặt tôi. Nhìn cửa nhà gọn gàng vì mới được dọn dẹp, sắp đặt cẩn thận, lại thấy cu con đã diện bộ quần áo mới, sẵn sàng lên xe bố chở đến trường, tôi thở dài, thôi thì đành tha thứ vậy!
Nhưng chỉ được ít bữa, “hắn” lại phạm “trọng tội”. Lần này không phải là chuyện nhậu nhẹt, em ún, mà là cờ bạc mới khiếp chứ!
Hôm đó, “hắn” vừa lĩnh lương, bình thường thì “hắn” cầm cả xấp t.iền gần chục triệu về đưa cho vợ, kèm câu nói đùa bằng cái giọng “trịch thượng”: “Có cầm không thì bảo!”, rồi toét miệng ra cười: “Cả tháng mới có một lần duy nhất được quyền … quát tháo vợ”. Nhưng lần này thì “hắn” im như thóc, về nhà lỉnh ngay vào phòng, rồi gọi điện thì thụt to nhỏ gì đó với một người bạn. Tôi cố gắng nghe lén xem “hắn” nói những gì. Hóa ra, trưa nay sau khi nhận lương thì mấy tay bạn cùng cơ quan “tranh thủ” gầy sòng đ.ánh b.ài ăn t.iền. Vì thời gian hạn hẹp, mà tay nào cũng “đằng đằng sát khí” nên số t.iền đặt cho mỗi ván tăng chóng mặt, từ 50.000 đồng lên đến 500.000 đồng. Chồng tôi thua gần như nhẵn túi. “Mình đúng là … đỏ tình đen bạc, mấy bữa nay được bà xã cưng chiều hết cỡ, y như rằng cầm mấy lá bài … đen như mõm chó mực”. Giờ ông cho tôi vay tạm rồi ít hôm tôi kiếm khoản nào đó trả lại”, chồng tôi van vỉ trong máy điện thoại.
Cơm đã dọn xong, mãi mới thấy “hắn” mò xuống. Tôi định bụng để xem “hắn” có gan “tự thú trước bình minh” hay không, nên chẳng nói gì, cố gắng giữ thái độ bình thường. Vừa bưng bát cơm nhai trệu trạo như bò nhai rơm, hắn vừa tỏ vẻ buồn bã, y hệt như một cậu học trò không thuộc bài đứng trước mặt cô giáo. Cuối cùng thì “hắn” cũng mở lời: “Anh vừa làm một việc có lỗi với em…”. Chỉ cần nghe đến đó, tôi đã biết những điều “hắn” sẽ nói là những gì. Tôi định bụng sẽ làm một trận ra trò, để chồng tôi chừa “tiệt nọc” những thói hư tật xấu. Nhưng quả là những lời lẽ và cả thái độ “thành khẩn” của “hắn” khiến tôi… mềm lòng. Thế là, câu răn dạy của cha mẹ mà tôi học từ thuở nhỏ “Đ.ánh kẻ chạy đi, không ai đ.ánh n.gười chạy lại” bỗng văng vẳng trong đầu. Tôi nhỏ nhẹ: “Thôi lỡ rồi, để em lấy t.iền để dành xài đỡ tháng này. Từ giờ anh đừng như thế nữa!”. Hắn vội ôm chầm lấy tôi, hôn tới tấp…
Video đang HOT
Nhiều ngày sau đó, “hắn” trở nên cực kỳ “dễ thương”, đặc biệt là trong nhiều tình huống, tôi chưa kịp “bày tỏ mong muốn” là “hắn” đã “đ.ánh hơi” được, và “đáp ứng” ngay tắp lự. Tôi lấy làm “đắc thắng” lắm! Nhưng thật bất ngờ, mới đây có một cô bạn gọi điện cho tôi với giọng hốt hoảng: “Bà đến ngay bệnh viện phụ sản X., chồng bà đang đưa một con nhỏ bụng to đùng vô trong đó”. Tôi nghe mà không tin vào tai mình nữa. Không dám đi xe máy, sợ cơn xúc động khiến tay lái mất tự chủ, tôi phải gọi taxi. Đến nơi, quả nhiên thấy “hắn” đang ngồi bên một thiếu phụ bụng bầu chừng 7 tháng. Vừa nhìn thấy tôi từ đầu hành lang, “hắn” vội vã chạy tới kéo tôi vào một góc dưới chân cầu thang: “Để anh giải thích, em đừng hiểu nhầm. Bây giờ thì em hãy về nhà nghỉ ngơi đi đã…”.
Tôi gục xuống, cổ họng đắng ngắt. Bên tai vẫn văng vẳng những lời nghe đã quá quen tai. Chẳng lẽ, đến giờ này mà “hắn” còn lẻo mép được nữa sao?
Theo VNE
Hiếm thấy _ chồng lặn lội đi tìm con riêng của vợ 8 năm trước
Tám năm qua, chị vẫn day dứt nỗi đau của người mẹ b.ỏ c.on, nhưng cuộc đời chị may mắn gặp anh và được anh che chở. Anh đã tìm lại cho chị đứa con chị bỏ rơi 8 năm về trước.
Đây là câu chuyện thấm đẫm tình người của vợ chồng anh Lê Thanh T. và chị Bùi Thị H. Năm thứ hai học đại học, chị mù quáng trao cái ngàn vàng của đời con gái cho gã người yêu bằng t.uổi, nhưng mang họ "Sở". Ngày cái thai trong bụng to ra, chị bị gã hắt hủi, phải giấu giếm sinh con một mình.
Ám ảnh mối tình thời sinh viên với gã họ "Sở"
Trong những câu chuyện thấm đẫm tình người được bà Nguyễn Thị Nga - Giám đốc Trung tâm Công nghệ di truyền và Phân tích AND Hà Nội - kể lại (yêu cầu không công khai tên đầy đủ và địa chỉ cụ thể) câu chuyện về đôi vợ chồng anh Lê Thanh T. và chị Bùi Thị H. khiến chúng tôi thực sự cảm động. Giống như nhiều cô gái tỉnh lẻ lên Hà Nội nhập học, thiếu thốn tình cảm gia đình, chị Bùi Thị H (Bắc Sơn, Hải Phòng) đã đem lòng yêu cậu bạn cùng lớp là Nguyễn Văn Đ (nhà ở phố Vọng, Hà Nội).
Tưởng rằng mối tình sinh viên sau khi ra trường sẽ tiến đến hồi kết là lễ ăn hỏi để nên duyên vợ chồng, nhưng mối tình ấy nhanh chóng c.hết yểu khi H. mang thai. Lúc H. có bầu cũng là lúc gia đình T. chạy cho cậu một suất du học ở Đức. Mang tin mình có thai đến báo cho người yêu, H. nhận được cái lắc đầu cùng một triệu đồng và câu nói lạnh nhạt: "Em phải biết làm thế nào để tự tránh thai chứ. Giờ có thai rồi lại vác bụng đến đây là sao. Thôi em tự đi phá thai đi".
C.hết lặng trước thái độ lạnh nhạt của người yêu, lại biết tin người yêu sắp đi du học nên H. hoang mang vô cùng. Cũng may là H. mang thai vào mùa đông nên dù cái thai ngày càng lớn, nhưng những người xung quanh không phát hiện ra. H. cũng giấu nhẹm chuyện mang thai với bố mẹ ở quê.
minh họa
Không nỡ rứt bỏ đứa con đã thành hình trong bụng, vừa thi hết học kỳ năm đó, H. vào nhà hộ sinh B để sinh em bé. Chị giấu tên thật của mình, lấy tên là Th. Đ.ứa t.rẻ sinh ra nặng 3kg. H. tự nhủ, mình không được nhìn con, không được cho con bú, không được có hành động nào quyến luyến con, dù chị đang đau từng khúc ruột. Trong đêm đầu tiên, khi nằm cạnh con và nghe bé thở nhẹ nhàng, H. đã nghĩ đến chuyện đưa con về nhà nuôi.
Nhưng nghĩ đến chuyện bản thân đang là sinh viên, vẫn sống dựa vào t.iền chu cấp của bố mẹ nên H. nén lại tất cả. Vừa lo mẹ cha đã quá vất vả, lại vừa sợ bạn bè người thân chê cười, nên trong đêm trời giá rét, H. đã bồng bột bỏ trốn khỏi nhà hộ sinh. Trước khi đi, H. để lại một lá thư nhờ các bác sĩ trong nhà hộ sinh gửi bé làm con nuôi.
Giây phút xa con, H. đ.au đ.ớn hôn lên má con với niềm hi vọng đ.ứa t.rẻ sẽ nhận được một mái ấm tốt hơn khi ở với mẹ. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cũng tới ngày H. ra trường và bắt đầu tự lập cho cuộc sống của mình. H. kết hôn với anh Lê Thanh T. - người đàn ông hơn chị 5 t.uổi, là một kiến trúc sư và đã có công ty riêng. Hạnh phúc tưởng như tràn trề khi H. có thai, nhưng chị lại hồi tưởng về những ngày đen tối của thời sinh viên ấy.
Từ hôm đó, nỗi nhớ con vốn vẫn quay quắt lại khiến chị quặn thắt. Nhiều đêm nằm cạnh chồng, H. lại giật mình thảng thốt gọi con rồi khóc lóc. Anh T. lúc đó cũng chỉ biết tình yêu sinh viên đã khiến vợ đau khổ nhiều, nhưng cũng không ngờ chuyện trước khi có con với anh, H. đã từng làm mẹ.
Mỗi lần đi qua nơi mình đã bỏ rơi con, H. lại trào nước mắt và chạy đi thật nhanh. Những cảm giác tội lỗi trong quá khứ cứ ùa về trong cô. Cuối cùng, không thể dối lòng mình và cũng không thể giấu giếm được mãi, H. đã kể mọi chuyện với chồng. Cứ nghĩ mình sẽ nhận được cái tát trời giáng trong đêm đó, nhưng dường như trước đó anh T. đã lờ mờ hiểu ra chuyện gì, nên khi thấy H. khóc òa như một đ.ứa t.rẻ, kể lại nỗi đau trong quá khứ, anh im lặng một lúc rồi ôm vợ vào lòng dỗ dành.
Anh không giận mà thương H. nhiều hơn. Anh hứa sẽ cùng vợ tìm lại đứa con bỏ rơi 8 năm về trước.
Hạnh phúc bên người chồng vị tha
Cái đêm H. quyết định nói hết sự thật với chồng cũng là thời khắc chị thấy hạnh phúc nhất cuộc đời. Tuy đ.au đ.ớn, nhưng chị hiểu rằng đã có anh bên cạnh và chia sẻ với chị mọi điều trong quá khứ.
Nghe chồng nói sẽ cùng mình tìm lại con, H. như mở được tấm lòng. Từ khi lặp lại cảm giác được làm mẹ, mỗi khi đi làm về, chị lại ghé qua nhà hộ sinh B để tìm kiếm thông tin về đứa con, nhưng mọi thứ dường như vẫn mờ mịt. Mỗi lần chăm chút cho đứa con thứ hai, chị lại sụt sùi vì nhớ thương cho đ.ứa t.rẻ năm nào. Chị không biết con mình giờ ra sao và đang ở đâu. Một hôm, H. đến nhà hộ sinh B và thấy chồng đi từ trong nhà hộ sinh ra.
Chị hoài nghi: "Phải chăng chị lại gặp một gã Sở Khanh nữa? Đàn ông vào nhà hộ sinh thì chỉ có dẫn người yêu đi phá thai hoặc thăm bà đẻ. Nhất là, bộ dạng lén lút của anh T. thì rất đáng nghi". Khi chị vào phòng hành chính, cô nhân viên nở nụ cười tươi và nói: "Chúc mừng chị, đã tìm thấy địa chỉ cháu bé con chị đang ở. Địa chỉ đây, chị cầm đi". Mắt H. nhòa đi, chị không tin vào sự thật.
Con gái chị đang ở trung tâm chăm sóc trẻ mồ côi cách nhà chị chỉ 30km. Điều làm chị ngỡ ngàng hơn là người tìm ra đ.ứa t.rẻ chính là người đàn ông vừa đi ra từ nhà hộ sinh - chồng chị. Cầm địa chỉ trên tay, nước mắt chị lăn dài, chị đã hiểu lầm anh. Chị chạy thẳng xe về nhà gặp chồng. Hóa ra, từ ngày chị H. ở cữ, anh T. đã âm thầm đi tìm con gái cho vợ. T. thường đến nơi H. đã sinh con và hỏi cặn kẽ về những ca sinh trong tháng cùng với H.
Theo VNE
Thiên sứ của mẹ Cuộc hôn nhân của bố mẹ nó không có tình yêu. Ca sinh của mẹ khó, mẹ không qua khỏi, đ.ứa b.é vẫn còn nằm nguyên trong bụng mẹ. Cái c.hết đôi của mẹ và em ám ảnh nó mãi cho đến tận bây giờ. Những ngày mẹ còn sống, trong bộ nhớ của nó chỉ là những trận cãi vã, những ánh...