Eva thời hiện đại (P.5)
Đêm nay, họ được tự do yêu đương mà không phải lo lắng bị ai đó đập cửa cồm cộp…
Chọn hoa để làm quà
An Di với khuôn mặt rạng rỡ, cô đẩy cửa phòng bước về phía bàn làm việc. Trong phòng, chỉ có Vân Khánh đang photo tài liệu và bản báo cáo tài chính của tháng.
An Di hí hửng ném túi xách lên ghế và khom người nhấn nút khởi động máy tính, rồi chạy như bay về phía cuối phòng. Cô “hù” Vân Khánh một tiếng rõ to. Vân Khánh như gặp phải ma và ngã ngửa về phía sau. An Di hét toáng: “Ối trời ơi… Chị của tôi”. Cô vẫn tiếp tục đùa giỡn…
- Em bị làm sao đấy? Mới sáng ra đã tính dọa ma cho người ta chết đấy à?
Vân Khánh cau mày. Cô đứng thẳng người dậy và tiếp tục công việc của mình. An Di ngạc nhiên lắm. Sao thái độ của Vân Khánh lại lạ lùng thế này? Cô chưa kịp gặng hỏi thì Thụy Khanh đã đẩy cửa bước vào phòng… An Di cười tươi rói, cô không ghẹo trêu Vân Khánh nữa.
- Chị Thụy Khánh hôm nay rất là điệu đà nhé. Bộ vá đen nè, giày cao gót màu đen nè. Và… chiếc kính gọng đen mới toanh nữa chứ.
- Ơ… Em thấy chị điệu lắm à? Chị bị đau mắt thôi. Chứ ai đâu rảnh mà bày đặt đeo kính làm gì.
Thụy Khanh vẫn điềm đạm như mọi ngày. Cô mở hộc tủ cất túi xách, trong thời gian chờ máy tính khởi động, cô cũng tự mình đi pha một tách café nóng.
- Chị Vân Khánh và bé An Di cũng dùng café chứ ạ?
- Không. Em pha cho con bé An Di. Nhìn cái bộ mặt nó hí hửng thế này thì chắc chắn đêm qua đã chiến thắng cả việc làm nũng chồng và lấy lòng mẹ chồng rồi.
Vân Khánh cố gạt chuyên riêng tư và hòa mình vào cuộc đối thoại ngày hôm nay. Bởi ngày mai và ngày kia, công ty đều nghỉ làm. Hai ngày nghỉ cuối tuần sẽ khiến cô nhớ hai cô em gái này đến chết mất.
An Di cảm giác hai bên má nóng phừng phừng. Nhưng cô vẫn trề môi và tỏ ra chẳng có chuyện gì xảy ra hết…
- 20/10 năm nay, Triều Vĩ vẫn tặng hoa cho em.
- Sao cơ? Hoa á? – Vân Khánh bật cười. - Thế em đổi được bao nhiêu trứng gà ta?
- Đổi được… - An Di đã kịp bịt miệng mình lại: “Bí mật thì phải từ từ tiết lộ mới hay ho chứ!“. Cô cười đắc thắng. - Nhưng hai chị chưa kể chuyện nhà mình mà. Em bé nhất, em xin kể chuyện của mình cuối cùng.
Vân Khánh và Thụy Khanh nhìn nhau. Hai người, hai nỗi lòng riêng. Họ đang cố gắng che giấu nỗi niềm của mình. Họ đều cảm thấy xấu hổ nếu như người khác nhỡ có biết chuyện. Nhất là tính cách thẳng thắn, bộp chộp của An Di, nghĩ gì là nói nấy, chẳng kịp để bụng ai…
- Chị được anh Chấn Hưng tặng sách…- Thụy Khanh cười mỉm. Cô cố gắng gạt bỏ món quà của mẹ chồng sang một bên. – Hai cuốn tiểu thuyết tình cảm, lãng mạn, hết sức tuyệt vời…
- Ôi. Ghen tị quá. Ghen tị quá. Tại sách hay, và vì thế mà hôm nay, đôi mắt đẹp của chị đã bị sưng ư?
Thụy Khanh gật đầu. Đôi kính quả là tuyệt. Nó giúp cô che giấu đi cái cảm xúc, suy tư bên trong. An Di cũng thật trẻ con, cô vỗ tay vào nhau đôm đốp ra chiều ngưỡng mộ.
- C òn chị Vân Khánh, chị nói đi. Anh Thiện Ân tặng gì cho chị thế?
- Một bó hồng nhung cực kì to. Chị cũng không biết là bao nhiêu bông nữa.
Vân Khánh cười tươi trả lời. Cho dù hôm qua, Chấn Hưng có tặng cô vài cái tát, thì cô cũng phải khoe khoang là vài thanh chocolate ngọt hơn mật ong. Chứ biết làm sao bây giờ?
Video đang HOT
- Ồ, hương hoa hồng ngây ngất quá cho nên hôm nay cả hai chị vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê chứ gì? Hai chị thèm 20/10 nên kéo dài hơn một chút chứ gì… Hèn chi.. Em vô phòng mà nhìn các chị như người phiêu bồng trên mây.
Thụy Khanh cười mỉm. Cô đưa tách café nóng lên trước mặt, hà hít mùi thơm quyến rũ của nó rồi nhấp miệng một chút. Cô cần phải bình tĩnh… 20/10 cũng chỉ là một ngày bình thường thôi. Mẹ chồng tặng quà là một điều hạnh phúc. Những cuốn sách, những kinh nghiệm nhắc nhở dành cho phụ nữ hiếm muộn thì đã sao… Chẳng có lí do gì để cô không nghĩ đến một ý nghĩa tốt đẹp cả, chỉ là mẹ chồng đang quan tâm và luôn luôn lo lắng cho cô thôi.
Thụy Khanh im lặng, một giọt nước mắt rơi bẫng xuống ly café nóng. Một bông hoa nước chợt hình thành, dần dần nở bung… và biến mất.
Vân Khánh thì ngược lại, tính cách của cô là phải cười vang, nói lớn. Cô ngồi vào bàn làm việc rồi nhưng vẫn không thể tập trung. Cô đang nghe câu chuyện tình yêu dí dỏm, hài hước mà không kém phần lãng mạn của vợ chồng Triều Vĩ và An Di.
***
An Di rón rén mở khóa cửa. Mẹ chồng cô không có ở nhà… Phòng khách và nhà bếp đều vắng hoe. An Di lại bắt đầu nhăn mặt. Điều này có nghĩa là, cô phải lau nhà và vào bếp nấu cơm. Cái khuôn mặt phụng phịu bắt đầu xuất hiện. Trông cô như đứa con gái mới lớn trong nhà, chứ ai dám bảo, cô ấy đã lập gia đình?
An Di lẩm bẩm, chén bát và nồi niêu từ bữa trưa mà vẫn không có người rửa. Sàn nhà đầy bụi bẩn dơ và rác vỏ bánh kẹo vung vãi khắp nơi. Cô trách móc cả Triều Vĩ nữa, 20/10 mà anh không về nhà cùng cô làm việc bếp núc.
Một vòng tay săn chắc lại khẽ luồn qua vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cô biết tỏng là ai rồi. Thay vì nên dịu dàng hơn, cô quay người 180 độ kêu lên.
- Triều Vĩ. Quà của em đâu?
- Hả? – Triều Vĩ mở to mắt. – Cái gì vậy? Quà nào cơ?
- Quà 20/10 chứ quà nào?
- Nè. Quà nè. - Triều Vĩ chớp mắt. Anh tự đập tay vào ngực mình rồi chỉ vào chiếc đồng hồ đeo tay. - Anh đã về sớm hơn mọi ngày gần hai tiếng. Một món quà thời gian có ý nghĩa to tát mà không gì so sánh nổi.
- Ờ ha.
An Di cố kéo dài giọng. Câu trả lời của Triều Vĩ quá hoàn hảo rồi còn gì nữa. Cô làm mặt vờ vịt giận dỗi rồi lại quay người đi. Cô nên rửa bát và dừng “cuộc chiến” đòi quà lại.
Vân Khánh luôn cố gắng che giấu cảm xúc buồn bã của mình (Ảnh minh họa)
Triệu Vĩ cười tủm tỉm. Anh vẫn vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của An Di. Anh hôn vào phía gáy của cô. Rất lâu rồi, anh đã không làm điều đó… bởi An Di lười nấu ăn nên cô hay biện lí do làm tăng ca để mẹ chồng đành phải vào bếp nấu nướng. Khoảnh khắc riêng tư của đôi vợ chồng trẻ cũng luôn bị hạn chế cho dù đó là ngày nghỉ cuối tuần…
An Di thôi giận dữ. Cái kiểu lãng mạn thế này cô cũng chẳng biết mình không còn được hưởng trong khoảng thời gian bao nhiêu lâu rồi. Cô làm việc bếp núc và anh vòng tay ôm cô từ phía sau. Chưa bao giờ, cô thèm khát một cuộc sống, nơi ấy chỉ có cô và Triều Vĩ….
Triều Vĩ hỏi nhỏ:
- Vợ. Nếu năm nay, anh vẫn tặng hoa thì vợ còn nổi đóa lên và bắt đi đổi thành trứng gà ta như năm ngoái không?
Nụ hôn mơn trớn ở phần gáy An Di từ phía Triều Vĩ đã thôi miên cô. Anh phải hỏi lại đến lần thứ ba, An Di mới quay người lại. Cô cười ma mãnh…
- Chắc chắn là có. – An Di đang nhớ lại cuộc bói toán vớ vẩn của mình vào đầu giờ chiều nay.
- Thế anh đưa luôn cho vợ một giỏ trứng gà ta nha…
Triều Vĩ vẫn nhẹ nhàng nói. Anh dứt lời rồi hôn lên trán cô. An Di tỏ ra không thích điều này. Cô không muốn người khác coi mình là trẻ con. Cô đã được cả xã hội thăng cho chức làm vợ, làm dâu trong gia đình rồi cơ mà.
- Anh nói đi.
Triều Vĩ không hề tỏ ra sốt ruột. Anh lại hôn lên chóp mũi của cô. Hôm nay, cô vợ An Di của anh lạ thật đấy. Cái tính mè nheo biến đi đâu mất rồi?
- Vậy… – An Di ra điều đăm đăm suy nghĩ… – Vậy anh tặng hoa cho mẹ đi, còn giỏ trứng thì… nhét vô tủ lạnh cho anh ăn sáng với mì tôm, hoặc bánh mì hàng ngày… chứ biết làm gì nữa.
Triều Vĩ cười phá lên. An Di cũng gượng gạo một nụ cười méo xệch điểm lên khuôn mặt cố kìm nén bực tức.
- Tốt… tốt. Anh sẽ làm theo lời em dặn. Hôm nay, em nói gì, anh nghe hết, không cãi lại câu nào luôn.
“Trời ơi… Chồng ơi là chồng.” – An Di nhăn nhó. Triều Vĩ thì đã chạy biến về phía phòng khách rồi… Điện thoại bàn đang đổ chuông inh ỏi.
Dạ. Mẹ ạ? … Ủa, mẹ đi liên hoan cùng bạn bè ở công ty cũ ạ? … Dạ da. Vậy mấy giờ mẹ về để con tới rước?… Hì… Làm gì có mây mưa, bão gió gì chứ… Dạ… Dạ… Vâng. Con chào mẹ.
Triều Vĩ cúp điện thoại. Anh gọi tướng lên:
- An Di. Hoan hô cho em là hôm nay mẹ không có ở nhà…
An Di cũng nhẩy cẫng lên: “Vậy em không nấu cơm đâu. Anh tự pha mì và ăn trứng của anh đi. Khi nào hết cái giỏ trứng gà ta đó thì em đích thân vào bếp nấu cơm cho anh ăn”.
An Di giận dỗi rồi kéo túi xách bước lên lầu. Trong khi đó, Triều Vĩ vẫn không chịu buông tha cho cô.
- Vậy anh sẽ làm hai tô mì nhé. Em cũng phải ăn đỡ giùm anh nữa chứ bộ. Một giỏ trứng lận mà…
- Không …. – An Di từ trên lầu hai nhìn xuống. Cô hét lên.
Triều Vĩ chỉ kịp kéo chiếc cặp da và chạy vội theo. Anh bế bổng cô lên lầu ba, thủ thỉ:
- Ai kêu em đi nhanh làm gì. Đi từ từ thôi thì có phải anh sẽ bế em thêm một đoạn đường nữa rồi không?
- Ai mà thèm chứ? - Tuy nói thế nhưng An Di vẫn bám chặt vào cổ anh và cười toe toét. Cô láu cá hỏi: – T riều Vĩ, anh tặng em một giỏ trứng gà như năm ngoái thật đó à?
Anh không trả lời. Anh cứ thế hôn lên khắp mặt cô cho đến khi vào tới phòng ngủ và đặt cô nằm ngay ngắn trên giường…
- Đàn bà thật là quái. Bọn đàn ông công ty anh nó nghĩ thế nào mà hôm nay lại dắt tay nhau lên mạng tìm kiếm váy áo và phụ kiện đồ dành cho nữ nữa chứ. – Triều Vĩ vẫn ôm cô vào lòng và thủ thỉ.
- Thế chồng em thì sao?
- Không đời nào. – Triều Vĩ nói giọng chắc chắn như đinh đóng cột.
An Di hất tung chăn ra ngoài, vơ lấy tấm áo choàng toan định bỏ sang phòng làm việc. Triều Vĩ đã kịp đưa tay kéo lại và lôi cô nằm xuống vị trí cũ.
- Anh tưởng đàn ông công ty anh nó quái, ai dè nhiều gã còn quái hơn, vợ ạ. Anh can đảm lắm mới đặt chân vào được shop đồ dành cho nữ, chưa kịp đeo khẩu trang thì đã thấy khoảng chục gã hào hứng, cười toe đang nghe tư vấn chọn màu sắc và kiểu dáng rồi.
Triều Vĩ giựt mạnh chiếc khóa cặp da và lôi ra một bộ váy ngủ màu đỏ cùng bông hồng nhung đã bị thâm viền cánh do bị “giam cầm” trong cặp quá lâu. An Di không tránh khỏi những ngạc nhiên. Nhưng cô vẫn giữ im lặng. Chính xác là cô đang xúc động nghẹn ngào và không thể cất lên thành tiếng.
An Di đã nghĩ, phải chăng hôm nay là đên trăng mặt thứ hai của vợ chồng cô. Họ tự do, không gì ràng buộc, ngăn cản hoặc phải giữ ý xem bên ngoài cánh cửa phòng có ai rình mò và đập cồm cộp không? Họ được tự do ngôn luận và được đi chơi suốt cả ngày. Họ nhìn nhau riết mà chẳng biết chán. Họ cùng mòn mỏi chờ mặt trời xuống núi và một đêm vô tận trong tình cảm thiêng liêng mà không kém phần ngọt ngào.
Theo 24h
Eva thời hiện đại (P.4)
Chấn Hưng hất mạnh món quà của mẹ anh gửi cho vợ, rồi anh ôm chặt cô vào lòng vỗ về, an ủi...
Giờ cao điểm
An Di tiếc trời tiếc đất. Đang yên đang lành mà cô phải mất thêm 1/3 khoản lương tháng này để mua quà cho bà sếp Trần Châu. 1/3 thì mua nước hoa biếu mẹ chồng. Còn 1/3 cỏn con còn lại thì quy thành bốn mét vải màu xanh cốm chẳng biết nên làm gì với chúng nữa.
Dù có tiếc tiền của Triều Vĩ thì cái tính cách hớn hở, vui đùa của An Di cũng chẳng khiến cô buồn rầu lâu. Cô chạy như bay vô phòng làm việc và hồi hộp chờ đến tối nay, không biết Triều Vĩ sẽ tặng cô món quà gì nhỉ?
Thụy Khanh đi kiểm kho hàng từ sớm. Vân Khánh phải làm giấy thu nợ các công ty khác và thay mặt chị em trong phòng nhận tiền thưởng của quý ba trong năm. An Di ngẫm bụng, một mình cô lộng hành trong phòng, một mình cô một giang sơn trong ngày hôm nay... 20/10 thế này mới là ngày 20/10 chứ!
Dù đã rất " cố gắng làm chậm" công việc được giao trong ngày nhưng An Di vẫn trở nên nhàn rỗi. Cô ngồi xé giấy và bói toán linh tinh. Nhưng hỡi ơi, cô toàn bốc trúng mảnh giấy có ba chữ "trứng gà ta". Tức là năm nay, hoặc là Triều Vĩ sẽ vẫn tặng hoa cho cô, và cô sẽ phải yêu cầu anh đi đổi thành trứng gà ta ngay lập tức. Hoặc là sự thật phũ phàng hơn, Triều Vĩ sẽ tặng cô một giỏ trứng gà ta ngay từ ban đầu.
An Di than vãn với cái màn hình vi tính. Cô thấy hoa lãng mạn nhưng nhàm chán và lãng phí quá. Cô thấy trứng gà ta ngon lành nhưng thực tế lại trở thành vô duyên. Cô lẩm bẩm: " Triều Vĩ, nếu bói toán này là linh nghiệm, thì em muốn có cả trứng và cả hoa cơ..."
***
Vân Khánh hí hửng trên đường đi làm đẹp và sẽ tạt qua siêu thị mua sắm vài thứ đồ lặt vặt. Thiện Ân dám chê cô già và xuống sắc à? Được rồi, được rồi, 20/10, anh sẽ chết với cô.
Tranh thủ lúc chờ đợi đến lượt mình làm tóc, Vân Khánh điện thoại cằn nhằn:
- Thiện Ân à! Hôm nay anh về sớm đón con và nấu ăn cho tụi nhỏ giùm em, liệu có được không?
Thiện Ân há miệng. Chuyện quái quỷ gì thế này? Cách đây mới vài phút, anh vỗ tay đôm đốp trước ngực và khoác lác khoe khoang với đám bạn rằng, dẫu một năm có mấy ngày dành cho phụ nữ thì chuyện bếp núc, chăm con cũng đừng hòng dồn vào tay anh dù chỉ là một phút.
- Anh nghe có nhầm không đó? Vân Khánh? Em bận chuyện gì à?
- Tất nhiên là không nhầm. Em và đám bạn ở công ty có tổ chức bữa liên hoan mặn nên về trễ.
- Nhưng anh chẳng biết gì về công việc trong nhà cả? - Thiện Ân vẫn cố tình từ chối...
- Nhưng tụi nhỏ cần anh, và anh là ba của chúng. - Vân Khánh vẫn dịu dàng nói.
- Được rồi. Anh sẽ cố gắng. Lời nhắc nhở của em quả là làm khó cho anh.
Thiện Ân cứng họng. Anh còn biết làm gì hơn, " bởi anh là ba của chúng" cơ mà. Nhìn đám anh em cùng phòng công nghệ, ai nấy mặt mày cau có và phàn nàn vì phải về sớm làm "bà nội trợ" nhưng Thiện Ân vẫn phải cười tươi. Ai bảo anh khoe khoang, ta đây gia trưởng và có cô vợ ngoan ngoãn, không bao giờ đòi hỏi cơ.
Anh đi đón hai đứa con và bắt đầu giao nhiệm vụ. Con gái lớn đi chợ, đứa con trai thứ thì cùng anh ở nhà lau dọn bàn ghế, bếp núc. Thằng con trai anh hỏi:
- Ba Ân. Ba Ân à? Theo ba Ân thì con nên tặng quà gì cho chị Hai ạ?
- Làm sao mà ba biết được chuyện đó. - Thiện Ân vẫn hì hục với cây lau nhà. Anh đang lẩm bẩm, "ba tầng nhà, có bẩy phòng cả thảy, thì đến bao giờ mới xong đây?".
- Sao ba Ân lại không biết. Thế hôm nay, theo ba Ân thì con nên tặng quà gì cho mẹ Khánh ạ?
- Chuyện này thì ba lại càng không biết. - Anh quệt tay ngang trán lau mồ hôi. Anh tưởng tượng lại, vào đúng thời gian này ngày hôm qua, rõ ràng là anh đang nhậu cùng bạn bè ở quán cóc cơ mà.
- Sao chyện gì ba Ân cũng không biết thế! - Thằng con trai anh vẫn không thôi hỏi.- Thế hôm nay, ba Ân tặng quà gì cho mẹ Khánh ạ? Ba bật mí đi ba. Ba Ân à. Ba nói đi...
Thiên Ân dừng tay. Anh đứng thẳng lưng và chống tay vào cây lau nhà.
- Bí mật.
- Hừ. Gì mà bí mật chứ? Thế thì ba Ân giữ bí mật và lau nhà một mình đi ba Ân.
Thằng con trai anh bĩu môi và chạy béng lên lầu chơi điện tử. Nó còn chưa vào lớp một cơ mà. Nó thì giúp gì được cho anh cơ chứ? Đã thế lại còn nói nhiều. Nó không biết là bố nó đang nóng trong người đây à?
Vân Khánh muốn Thiên Ân phải hối hận vì đã lỡ lời xúc phạm cô (Ảnh minh họa)
Lúc lau sàn nhà ở gần phía ô cửa sổ. Thiên Ân tròn mắt khi nhìn thấy vợ. Vân Khánh trong chiếc váy tím rất đẹp mắt mà anh chưa hề thấy cô mặc chúng bao giờ. Tóc cô làm lọn xoăn nhỏ thả buông trước ngực. Trong tay cô là cả một bó hoa hồng nhung còn tươi rói. Đi bên cạnh cô chẳng phải ai khác mà là một "thằng trẻ ranh". Máu đang bắt đầu dồn lên não anh, sôi sùng sục.
- Thiên Ân. Thiên Ân à? Mở cửa giùm em đi. Nhanh nhanh đi...
Nét mặt Vân Khánh hớn hở, cô dựa cả người vào cửa và đẩy nhưng không có kết quả gì. Thiện Ân hậm hực đi về phía trước, anh hỏi:
- Hoa của "thằng - nào -cho" mà xấu thế? - Thiện Ân nhấn mạnh từng từ.
Cô hẵng giọng: "Ai bảo tối qua anh khích tôi làm gì?" - Vân Khánh ngẫm bụng rồi lại tỏ vẻ đang rất cần sự giúp đỡ của anh - một người đàn ông trong gia đình.
- Chao ôi. Nặng. Nặng quá! Anh mang chỗ đồ này vô nhà và phân loại chúng ra giùm em nhen. Em phải tỉa tót hoa và cắm vô bình bông mà.
Vân Khánh đẩy túi đồ vừa mua ở siêu thị về phía anh, rồi hai tay ôm bó hoa cẩn thận đi vào phòng bếp. Thiện Ân như muốn nổi điên lên, anh lẩm bẩm: "Đi siêu thị với thằng ranh con mà dám bảo có liên hoa mặn à? Cô được lắm. Vân Khánh. Cô dám lừa dối cả tôi à?"
Nhưng anh phải bình tĩnh, phải khiến cô bất ngờ. Đêm qua, cô cũng tỏ ra dửng dưng với câu chuyện của anh còn gì nữa. Anh ném cây lau nhà sang một bên rồi xách túi đồ vào phòng bếp. " Vân Khánh hát nhạc trẻ à?" - Thiện Ân sững người nghe gọng hát cao vút như chim họa mi của cô. - "Vân Khánh còn tỉa tót cẩn thận từng cành hồng để cắm vào bình bông nữa ư?" - Thiên Ân bực mình lắm rồi đó.
- Vân Khánh...? - Anh gọi giật lại.
- Có chuyện chi hả anh? Mà anh nấu cơm và lau nhà xong rồi à? Vậy anh giúp em phân chia đồ và xếp chúng vô tủ lạnh đi.
"Cô nằm mơ à? Tôi nấu cơm và dọn nhà cho cô đi hẹn hò chắc?" - Anh tự nhéo vào tay mình một cái. Anh phải hỏi đùa. Anh phải "khích" cô.
- Cái thằng nhóc ngày xưa ở công ty mà nó bảo "mến" em đó? Giờ nó đâu rồi?
- Nó vẫn làm ở công ty em mà. - Vân Khánh cười khúc khích.
- Thế nó vẫn "mến" em à?
- Tất nhiên rồi. Em đâu phải Thị Nở. Chỉ chính chắn và đẹp mặn mà hơn thôi. Như anh thừa biết đó, "càng già càng cay" chứ bộ.
Thiên Ân nổi giận đùng đùng. Anh ném tập hồ sơ mà mình đã tìm kiếm suốt đêm qua vào ngăn kéo, khóa chặt lại rồi vơ chùm chìa khóa xe bỏ đi...
Vân Khánh cười khoái trá: "Anh tính đi mua hoa hồng cho em hả? Em biết chắc là sẽ nhiều gấp đôi và đẹp hơn mà. Ai bảo đêm qua, anh "khích" em làm gì".
***
Thụy Khanh ký tên vào hóa đơn nhận hàng và cầm lấy hộp quà. Người gửi hàng không phải ai khác mà là mẹ chồng cô. Chấn Hưng và nốt miếng cơm trong bát rồi trọc ghẹo:
- Thụy Khanh. Em là con dâu số một đó nhé. Em còn chưa điện thoại chúc mừng 20/10 mẹ chồng mà đã nhận được quà tận phương Bắc gửi tới rồi. Anh ghen tị quá. Nhất định mai đến công ty, em phải khoe để Vân Khánh và An Di ghen nổ đom đóm mắt.
Thụy Khanh mỉm cười. Cô thấy bất an hơn là vui mừng. Lòng cô ngổn ngang những cảm xúc lo toan hơn là rớt nước mắt vì cảm động.
- Thụy Khanh. Làm gì mà em cứ bần thần người ra như vậy. Thôi nào, đừng có xúc động quá như thế chứ. Khui quà nào. Khui quà đi. Em làm anh hồi hộp chết đi được ý.
- Vâng.
Thụy Khanh vẫn không thể cười nổi dẫu cho Chấn Hưng đã hết lời khen ngợi. Cô từ tốn và nhẹ nhàng bóc từng mảng băng keo dính, tới lớp bìa bóng và mở lắp hộp quà. Nét mặt cô chợt giãn ra... Mẹ chồng tặng sách cho cô ư?
- Ái chà chà. Mẹ chồng tâm lí thế này cơ đấy. Hồi bữa qua, mẹ điện thoại hỏi anh là em thường thích được người khác tặng quà gì. Anh kêu là sách. Ái chà chà...
Chấn Hưng vẫn chưa kịp dứt lời ca ngợi thì anh đã há hốc miệng hình chữ O, còn Thụy Khanh như chết mất nửa người. Cô lấy tay che miệng, vì kinh ngạc, vì hoảng hốt, vì cả sợ tiếng nấc phát ra mà chính bản thân cô không thể ghìm mình che giấu.
- Mẹ đang làm gì thế này...?
Chấn Hưng hất tung món quà của mẹ anh gửi cho vợ xuống đất. Anh kéo Thụy Khanh về phía mình mà nghe tim như đang vỡ ra, đau nhói. Mẹ anh không chỉ khiến cô con dâu, mà ngay cả anh cũng đang bị tổn thương rất nặng.
- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi.
Chấn Hưng vẫn ôm siết lấy thân người nhỏ nhắn của Thụy Khanh. Cô không nói gì cả, nước mắt bắt đầu kéo nhau chảy xuống thành hàng. Đôi môi cô bặm chặt lấy nhau và cố không để một tiếng nấc nào vỡ tung ra... Người cô bắt đầu run rẩy. Vậy mà cô vẫn gồng mình lên để giữ cho bầu không khí trong nhà bếp được im ắng... Không được khóc... Không được khóc.
- Anh xin lỗi. Thụy Khanh à. Đừng ép mình nữa. Anh sẽ phát điên lên mất. Nếu có thể, hãy khóc đi, khóc đi...
Thụy Khanh ngẩng đầu lên và tách người ra xa khỏi lồng ngực anh. Đôi mắt cô long lanh nước với cái nhìn xa xăm, lạnh lùng đến khó tả.
- Anh! Mình đi nhà sách nhé!
Thụy Khanh cố gắng đưa ra yêu cầu của mình, khi phát âm những từ về cuối, giọng cô nhỏ dần và nhường chỗ cho tiếng nấc.
- Em...? - Chấn Hưng lúng túng. - Anh xin lỗi. Thụy Khanh à. Em biết tính của mẹ rồi đó. Mẹ già rồi. Mẹ cũng chẳng tâm lí. Em đừng bận tâm có được không?
- Em không sao. Em muốn đi nhà sách. Em nói thật mà. Chẳng phải, kế hoạch tiếp theo trong buổi tối ngày hôm nay là như vậy hay sao.
- Nhưng...
- Mình đi nhà sách nhé. Anh hứa là, một cuốn tiểu thuyết tình yêu, vô cùng lãng mạn, dành cho em cơ mà. Phải không, Chấn Hưng?
Chấn Hưng không thể từ chối khi Thụy Khanh đã thôi dựa vào người anh. Dù anh có muốn ôm cô một lúc lâu nữa, dù anh có muốn nói cả ngàn lời xin lỗi thay cho cả phần mẹ anh... thì Thụy Khanh cũng vờ vịt như chẳng có chuyện gì. Cô trầm tư, cô im lặng, lúc nào cô cũng kiên quyết nói mình rất ổn. Nhưng anh biết, tim cô đang vỡ ra, giống như lòng anh đang đau quặn thắt.
Anh đưa cô ra khỏi nhà. Đường phố Sài Gòn lấp lánh ánh đèn và ngàn sao... Họ nắm tay nhau cùng đi vào cửa hàng sách. Mắt cô đăm đăm nhìn về phía kệ sách sức khỏe. Mẹ anh... bà đã giết chết cô rồi. Tâm hồn Thụy Khanh như đang rữa ra trong sự mòn mỏi... Sao nhức nhối quá!
(Còn nữa)
Theo 24h
Eva thời hiện đại (P.3) Mặc vợ đau khổ, khóc lóc, Thiên Ân vẫn dửng dưng vào web đen để tìm kiếm hạnh phúc Kỳ 3: Buồn lòng phận làm dâu - Em già rồi. Chẳng hiểu gần đây có chuyện gì xảy ra không mà anh thấy em xuống sắc lắm đó! Thiện Ân nằm dài trên giường. Ti vi vẫn bật nhưng chẳng có ai buồn...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Nửa đêm nghe tiếng mẹ vợ khóc than trong phòng, tôi vào hỏi thì bàng hoàng khi bà quỳ sụp xuống van xin con rể cứu giúp

Bố vợ U80 vay tiền tôi để chu cấp cho tình trẻ kém 30 tuổi

Chồng keo kiệt với vợ con, nhưng lại lén lút gửi tiền về cho mẹ mình

Thức trắng đêm xem phim "Sex Education", tôi thất thần vì đang SỐNG TỆ: Vợ ôm con bỏ đi, bị mọi người XA LÁNH chỉ vì lỗi này

Xem phim "Sex Education", tôi bật khóc hối hận khi hiểu lý do con gái HẬN MẸ: Bi kịch xuất phát từ LỖI SAI ĐƠN GIẢN này

Mỗi lần gặp anh rể, tôi lại run rẩy vì một chuyện xảy ra trong quá khứ

Thầm ngưỡng mộ bạn gái lương 40 triệu/tháng nhưng khi phát hiện việc làm của 2 mẹ con cô ấy trong chuyến du lịch thì tôi khủng hoảng thật sự

Đi làm về muộn, cả nhà đã ngủ ngon lành, lúc mở lồng bàn ăn cơm, tôi lặng người khi thấy tờ giấy mà mẹ vợ đặt trên mâm

Trước khi đập bỏ nhà cũ, chồng mời các em ăn bữa cơm cuối trong ngôi nhà của bố mẹ mà tôi thấy bản thân quá thất đức

Chồng rút 10 triệu mua quà 8/3, tôi hí hửng mừng thầm cho đến khi thấy tên 2 cô gái được ghi trên thiệp

Anh rể đẩy cho em dâu chậu quần áo, tôi ấm ức bê đồ đi giặt thì phát hiện xấp tiền và giật mình với câu nói phía sau lưng

Cảm động vì chiều nào chồng cũng nấu cơm đợi vợ ăn chung, nhưng sự thật từ chiếc camera hàng xóm khiến tôi ném cả mâm vào thùng rác
Có thể bạn quan tâm

Sao Việt 11/3: Bạn gái kém 36 tuổi mặc hở bạo dự sự kiện cùng Việt Anh
Sao việt
08:06:12 11/03/2025
Video mới của Zenless Zone Zero bị cấm ngay khi vừa ra mắt, lý do là chứa quá nhiều hình ảnh và âm thanh "nhạy cảm"
Mọt game
08:05:01 11/03/2025
Bốn trụ cột của quốc phòng của châu Âu và cuộc đua với thời gian
Thế giới
07:49:50 11/03/2025
Celine Dion đưa ra cảnh báo khẩn cấp cho người hâm mộ
Nhạc quốc tế
07:49:45 11/03/2025
Phim 18+ cổ trang đến từ nước Ý gây choáng ngợp
Phim âu mỹ
07:46:19 11/03/2025
Phim "Phá địa ngục" thay đổi 2 điều trong phiên bản ra mắt tháng 4
Phim châu á
07:43:16 11/03/2025
Chuyện gì đã xảy ra với 218 đứa trẻ được sinh ra từ "ngân hàng tinh trùng của các thiên tài Nobel"?
Lạ vui
07:12:13 11/03/2025
Món quà được người mẹ đặt giữa nhà và phủ chăn kín mít khiến dân tình hoài nghi, vài giây sau lại mỉm cười hạnh phúc
Netizen
07:08:54 11/03/2025
Cha tôi, người ở lại - Tập 10: Nguyên tự nguyện cam kết 2 việc khó, để An được chơi với Thảo
Phim việt
07:06:45 11/03/2025
Nữ chính 'Cha tôi, người ở lại' gần 30 tuổi gây sốt với vai nữ sinh lớp 10 trong veo
Hậu trường phim
07:03:59 11/03/2025