Ép ly hôn,mẹ chồng chi chục triệu ‘đốt vía’ con dâu
Mẹ làm cái chuyện đó, thuê mất chục triệu bạc làm một cái lễ linh đình, cúng gia tiên, vừa báo việc tôi không còn là con dâu nhà này, vừa báo việc đốt vía cho tôi.
ảnh minh họa
Từ một người con dâu tôi trở thành một cô giúp việc chuyên nghiệp trong nhà. Việc gì cũng tới tay tôi, không làm thì không xong với mẹ chồng. Vì mẹ coi chuyện tôi không sinh được con là cái tội.
Mẹ cũng không cần biết nguyên nhân là do ai, chỉ cần người ta đồn là tôi không biết đẻ, thế là mẹ bắt đầu trở mặt với tôi. Thật ra, câu chuyện này tôi cũng không rõ nguyên nhân là do ai, hay do hai vợ chồng tôi không hợp nhau, không thể có con. Khám xét thì bác sĩ phán là hiếm muộn, cả hai cùng vậy. Nên tôi cũng không biết, nguyên nhân là do mình hay do người khác.
Cứ như thế tôi từng ngày mong ngóng có đứa con, suốt 3 năm trời tôi sống trong hi vọng và rồi lại tuyệt vọng. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc khỏi gia đình này nhưng chuyện bỏ chồng không giống như bỏ một món đồ không cần dùng tới. Tôi thương chồng, muốn được có anh ở bên, muốn được bên anh, được yêu thương anh nên không đành lòng bỏ. Anh cũng chịu áp lực từ gia đình nhiều lắm, chỉ là anh thương tôi nên không muốn than vãn.
Có lẽ, chuyện của tôi cũng nhiều người gặp phải nhưng họ cũng từ bỏ gia đình này từ lâu rồi, không kiên trì được như tôi nhất là khi tôi bị đối xử giống như người ngoài hành tinh vậy. Tôi thương chồng, anh cũng thương tôi, nguyên nhân chỉ có thể là đây khi tôi tiếp tục cuộc sống này.
Video đang HOT
Nhưng thời gian gần đây, chồng không cho tôi có được cảm giác thoải mái như trước nữa. Anh bắt đầu nghe lời bố mẹ. Vì mẹ anh bảo, nhiều trường hợp không hợp nhau, lấy vợ khác, người ta có thể có điều kiện sinh con, đẻ cái. Mẹ anh động viên anh từ bỏ tình yêu này, từ bỏ vợ chồng, hôn nhân, để có thể tiến tới một cuộc hôn nhân khác, biết đâu có hi vọng…
Đốt vía để con trai lấy vợ mới và sinh con
Thời gian đó, anh thay đổi hoàn toàn thái độ. Từ một người chồng yêu vợ, chăm vợ chu đáo, anh trở nên lạnh lùng. Có lẽ, cách duy nhất anh làm được là lãnh cảm với tôi, để tôi dần chán và chủ động rời xa anh chứ không phải là anh không còn yêu tôi nữa.
Thú thực, một người chồng như anh, với tôi, đó là một điều may mắn. Dù bây giờ anh thay lòng nhưng tôi không bận tâm. Tôi cũng muốn giải thoát cho anh nếu như anh không còn muốn giữ tôi ở bên cạnh nữa. Dù sao, có thể tôi ra đi sẽ là đường tốt cho anh.
Thế mà, khi tôi quyết định ra đi, mẹ anh không một lời phàn nàn. Bà còn dở giọng nói tôi này kia, bà còn bảo động viên tôi lấy người khác rồi sẽ có con, rồi con trai bà cũng sẽ sinh được con. Như thế là gọn gàng, là tốt cho cả hai người. Đôi khi tình yêu là phải hi sinh vì nhau, sự hi sinh ấy biết đâu lại tốt. Nghe mẹ nói mà tôi buồn hết cõi lòng. Dù sao thì tôi cũng tính chuyện ra đi, trả lại thế giới này cho anh. Vì sống với gia đình anh, được anh yêu thương thì còn cố được, bây giờ, ngay cả người chồng mình tin tưởng cũng không yêu được mình thì còn tính toán thiệt hơn làm chi.
Tôi định giấu chuyện này, không muốn nói cho gia đình mình biết, vì sợ họ sẽ sốc. Tôi định đi một nơi xa nà đó, lập nghiệp và có thể có cơ hội thì lấy chồng, sinh con, thậm chí là sinh con. Thi thoảng sẽ tìm hiểu xem chồng mình có thể có con và có sống hạnh phúc không vì tôi vẫn còn yêu thương anh.
Nhưng mẹ chồng tôi lại làm một việc mà tôi nghĩ, cả đời này tôi sẽ không bao giờ đoái hoài gì tới bà nữa và cũng không coi bà là mẹ chồng của tôi, mẹ chồng tôi cũng vậy.
Trước ngày tôi li hôn, mẹ chồng tôi mời thầy cúng về, cúng ‘đốt vía’, gọi là xua khỏi nhà cái ‘tà khí’ mà mẹ cho là tôi chính là người mang về nhà. Mẹ muốn con trai mẹ lấy vợ mới và sinh con, không còn có hình bóng của tôi hay bị tôi ám ảnh, bị tôi ám quẻ nữa. Nhìn mẹ mà tôi buồn lòng, nghĩ chán nản vô cùng.
Mẹ làm cái chuyện đó, thuê mất chục triệu bạc làm một cái lễ linh đình, cúng gia tiên, vừa báo việc tôi không còn là con dâu nhà này, vừa báo việc đốt vía cho tôi. Trời ạ, trên đời lại có bà mẹ chồng như vậy sao, đây là việc đầu tiên tôi biết được. nếu thực sự thế này, tôi nghĩ, thời gian qua mình đã quá uổng công sống ở gia đình này vì chồng và cố gắng mọi việc để là con dâu của gia đình. Tôi đúng là đã quá bất hạnh khi làm dâu nhà mẹ chồng tôi. Giờ thì còn gì luyến tiếc, ra đi ngày nào sớm ngày ấy thôi…
Theo VNE
Chồng già, em yêu anh!
Ngày đầu gặp nhau, em chào anh bằng "chú" khiến anh không giấu được sự ngượng ngùng, xấu hổ.
Anh à! Chưa bao giờ em nói những lời có cánh gửi cho anh phải không nhỉ? Em chỉ làm nũng anh, trêu anh, giận hờn anh vô cớ bởi em biết mình trẻ hơn anh rất nhiều, có quyền được làm vậy mà không sợ anh cáu gắt.
Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không anh? Anh đến nhà em vào một buổi chiều tan tầm, giữa những tiếng xe cộ chen nhau inh ỏi trên đường phố. Em vừa mới đi học về - cô nữ sinh lớp 12 chào anh bằng "chú" trước tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng của mẹ: "Chào anh thôi con! Anh chưa lấy vợ đâu". Em cười khúc khích trước sự ngượng ngùng, xấu hổ của anh. Dù hai trái tim chưa cùng nhịp đập nhưng sao em có cảm giác anh sẽ là người đàn ông của em sau này.
Anh hơn em 12 tuổi, vừa tròn một giáp. Nước da đen rám nắng khỏe mạnh, sống mũi cao, đôi mắt hút hồn. Anh làm cùng cơ quan với mẹ em, suốt ngày nhận mẹ em là mẹ vợ của anh, rồi tìm cớ để được tới nhà em chơi, gặp mặt em. Em là đứa con gái nhí nhảnh, tính cách trẻ con nhưng chẳng hiểu sao anh lại vẫn muốn yêu em nhỉ? Đến khi lấy nhau về thì em mới biết anh đã hối hận không kịp vì lấy nhầm phải cô vợ trẻ bướng bỉnh, không giỏi nấu nướng, chỉ chăm quát chồng. Mỗi lần như vậy, em lại cười khì, hai má tròn xoe trêu anh, rồi lại làm nũng anh.
Tình yêu của chúng mình đã cho ra đời một ngôi nhà hạnh phúc với hai đứa trẻ thật dễ thương và đáng yêu phải không anh? (Ảnh minh họa)
Tình yêu của anh đến với em tự lúc nào không hay. Bao chàng trai trẻ đẹp hơn anh tới cưa em nhưng "cây gỗ" này đã có người bảo vệ nên không thể cưa đổ. Những lần như vậy, em lại chạy đến tìm anh tâm sự, sẻ chia, và nhận thấy đôi lông mày của anh nhíu lại như trầm tư, suy nghĩ điều gì. Mãi đến sau này em mới biết, vì anh sợ "già" nên không dám yêu em, sợ em chê, nên chỉ dám làm anh trai bảo vệ những lúc em bị bắt nạt, mít ướt. Anh thật ngốc phải không, chồng già?
Mãi cho đến một ngày anh mới dám ngỏ lời với em khi em bước vào năm cuối cùng của trường Cao đẳng Sư phạm. Cô sinh viên Anh văn mong chờ anh từng ngày và rồi cái ngày ấy cũng đến. Anh tỏ tình với một bức tranh lớn do tự tay anh vẽ chân dung em kèm theo một bó hồng đỏ thắm. Không chần chừ một giây phút nào hết, em gật đầu đồng ý và còn thêm lời trách móc: "Sao tới giờ anh mới nói ra điều này nhỉ?". Anh thật ngốc phải không nào? Bảo làm sao già thế rồi còn chưa yêu ai.
Tình yêu của chúng mình đã cho ra đời một ngôi nhà hạnh phúc với hai đứa trẻ thật dễ thương và đáng yêu phải không anh? Em biết rằng dù đôi lúc anh mệt mỏi vì phải chịu đựng tính vụng về của em, phải chịu đựng cả sự nhõng nhẽo, trẻ con của em nhưng tận sâu trong trái tim em biết anh yêu em rất nhiều!
Vậy là đã tròn 8 năm sống bên nhau, quãng thời gian đủ chín để em biết rằng tình yêu của chúng ta lớn lao như thế nào. Và cũng cho đến tận bây giờ em mới nói câu này với anh phải không: "Lão chồng! Em yêu anh, mãi mãi!"
Theo VNE
Tình yêu mong manh với người nước ngoài Mỗi lần nhắn tin thấy anh lạnh lùng, tôi chán nản quá, không biết có nên chờ đợi hay bỏ cuộc? Tôi và anh quen nhau được 2 năm, anh là người Nhật, gặp gỡ trong một lần anh đến Việt Nam công tác. Hiện tại anh ở Nhật, tôi ở Việt Nam, liên lạc qua điện thoại. 2 tháng trước anh có...