“Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, sao mẹ nỡ ‘bán’ con đi”
/ Lấy chồng giàu sang tôi mất đi quyền làm mẹ, mất đi quyền làm một người vợ đúng nghĩa. Ngày nào tôi cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sống trong sự buồn tủi. Khác với những người phụ nữ kia, tôi mong muốn đươc thoát khỏi căn nhà này, thoát khỏi những trận đòn tím da tím thịt.
Tôi ngồi viết những dòng tâm sự này khi đang cảm thấy hoàn toàn thất vọng về cuộc sống hiện tại. Nỗi khổ cực, tủi hờn, đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần như đè nặng lên tôi. Bao uất ức chẳng thể nói ra, cứ cố gắng chịu đựng, lầm lũi sống trong căn nhà lạnh ngắt, không tình người, không tiếng cười đùa.
4 năm trước tôi còn là một đứa con gái mới lớn, 18 tuổi bao mộng mơ, bao hi vọng về một tương lai tốt đẹp còn ở phía trước. Vậy mà chỉ vì những món nợ của gia đình mà tôi buộc phải dừng lại những ước mơ hoài bão ấy, bước lên xe hoa trong hai dòng nước mắt. Người ta nói “ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên”, vậy mà cha mẹ tôi lại nỡ ép uổng tôi, gả bán tôi cho một gia đình giàu có.
Sau bao lần van nài, cầu xin nhưng mẹ tôi vẫn một mực “bán” tôi cho gia đình giàu có ấy. Bà nói “Con gái lớn ai chẳng phải lấy chồng, học đại học ra có xin được việc hay không. Học cao làm gì rồi già, rồi ế ra đó ai lo. Giờ còn trẻ, còn đẹp thì lấy chồng đi. Gả vào nhà giàu trăm đường sướng, tiền tiêu không hết. Hơn thế, tiền nợ nần của gia đình mình bao năm nay nhà nó lo hết, còn đòi hỏi, còn khóc lóc cái gì…”.
Tôi ngồi viết những dòng tâm sự này khi đang cảm thấy hoàn toàn thất vọng về cuộc sống hiện tại. (Ảnh minh họa).
Video đang HOT
Chú rể là người như thế nào tôi không được biết trước, chỉ biết nhà họ rất giàu, cách xa nhà tôi đến “cả vòng trái đất”. Theo như “hợp đồng” sau khi tôi về đó làm dâu món nợ của gia đình tôi sẽ được nhà trai thanh toán tòa bộ. Trước ngày cưới cũng đã 2 lần tôi tự tử nhưng đều không thành. Sau đó tôi đành buông xuôi chấp nhận tất cả để cưới một người không yêu, một người hoàn toàn xa lạ.
“Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi”, kể từ ngày làm dâu xứ lạ bố mẹ tôi không hề hỏi han đến con gái ăn ở ra sao, sướng khổ thế nào. Ông bà chỉ quan tâm đến cuối tháng này con rể sẽ gửi cho bao nhiêu tiền. Còn tôi vẫn khom lung sống khổ sở trong ngôi nhà biệt thự trang hoàng của nhà chồng.
Về đó tôi bị đối xử chẳng khác nào kẻ hầu người hạ, nói là cưới vợ chứ nhà họ lấy ngời về làm “ô sin”. Trước khi cưới tôi, nhà họ cũng đã cưới cho chồng tôi đến 4 người vợ. Tất cả những cô gái đó đều giống như tôi, sinh ra trong gia đình nghèo khó, có người vì muốn đổi đời mà đồng ý làm dâu, có người cũng vì bị cha mẹ ép uổng. Kết quả thì cẩ 5 người phụ nữ làm dâu một nhà cũng chỉ là để hầu hạ một người chồng tật nguyền, đầu óc có vấn đề.
Sống ở đây coi như chôn vùi tuổi xuân, ngày nào tôi cũng như những người phụ nữ ấy chỉ quanh quẩn với bếp núc, nhà cửa và chăm sóc ông chồng “giàu sang” ấy. Thế giới bên ngoài dù có tram biến vạn hóa cũng chẳng ảnh hưởng đến những người trong ngôi nhà này. Mẹ chồng tôi là một người phụ nữ tàn nhẫn, bà ta chỉ biết đến con trai mình, hễ ai trong số chúng tôi chăm sóc con trai bà không tốt bà ta sẵn sàng dùng đòn roi, sẵn sang lăng mạ từng người.
Lấy chồng giàu sang tôi mất đi quyền làm mẹ, mất đi quyền làm một người vợ đúng nghĩa. Ngày nào tôi cũng sống trong nơm nớp lo sợ, sống trong sự buồn tủi. Khác với những người phụ nữ kia, tôi mong muốn đươc thoát khỏi căn nhà này, thoát khỏi những trận đòn tím da tím thịt. Ý nghĩ được ly hôn luôn hiển hiện trong suy nghĩ của tôi. Nhưng làm thế nào mới có thể ly hôn khi gia đình nhà chồng quá giàu có, họ có thể thay trắng đổi đen bất cứ lúc nào. Ly hôn rồi gia đình tôi sẽ ra sao, những khoản nợ ấy ai sẽ tiếp tục trả. Ly hôn rồi tôi biết đi đâu? Bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận để con gái trở về nhà, họ cần tiền hơn là đứa con gái này.
Đã 4 năm rồi, tôi khao khát được sống là chính mình, khao khát được thoát khỏi “cái lồng” tù túng ấy.
Theo HÒA PHƯỢNG/Doisongphapluat
Tôi bị chửi hết lời vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất
Sau khi chồng mất, tôi đã lấy lại tinh thần để chăm sóc cho các con. Nhưng người đời lại tỏ ra không 'vừa mắt' và nghi ngờ rằng, tôi cặp kè với người đàn ông khác
Hàng xóm và những người xung quanh nói tôi vô tâm vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau khi chồng mất. Chắc rằng, họ đang nghi ngờ tôi cặp kè với một người đàn ông khác nên mới như vậy. Nhưng sự thật là vì hai đứa con thơ, tôi tự dặn lòng phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này. Vì nếu đau buồn mãi thì chồng tôi cũng sẽ chẳng thể sống lại. Tôi không muốn cơn ác mộng này kéo dài làm các con đánh mất đi tuổi thơ vui vẻ, hồn nhiên. Tôi xin kể câu chuyện về cuộc đời mình và cách mà tôi đối mặt khi mất đi người thân.
Tôi bị người đời chỉ trích vì lấy lại tinh thần quá nhanh sau
khi chồng mất
Không được may mắn như những người khác, tôi sớm mồ côi cả bố lẫn mẹ. Từ khi bố mẹ mất, tôi chuyển về sống với bà nội. Chính tình yêu thương của bà đã giúp tôi vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất. Sau đó, tôi vừa giúp đỡ bà việc nhà vừa cố gắng học tập để có tương lai tươi sáng hơn.
Tôi vẫn nhớ như in ngày biết tin mình đỗ đại học. Khi niềm vui chưa được bao lâu, tôi đã nhìn thấy sự ưu phiền hiện lên trên đôi mắt bà vì không có đủ tiền cho cháu đi học. Biết vậy, với số tiền ít ỏi mà bà cho, tôi lên Hà Nội sớm để tìm việc làm thêm. Ngày đó, ngoài thời gian đi học, tôi còn làm thêm khá nhiều nghề: từ rửa bát, phục vụ bàn, gia sư... Vì vậy, thời sinh viên của tôi qua nhanh trong nỗi lo về cơm, áo, gạo, tiền. Đến khi ra trường, tôi vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Và rồi, tôi quen anh qua sự giới thiệu của bạn bè. Anh làm cảnh sát, khá chững chạc và nam tính. Tình cảm tôi dành cho anh ngày càng lớn. Chúng tôi yêu nhau 6 tháng sau khi gặp mặt. Thời điểm đó, tôi cũng đã xin được một công việc ổn định tại Hà Nội.
Công việc ổn định, nên chúng tôi đã sớm tổ chức đám cưới. Sau 4 năm chung sống, vợ chồng tôi đã có hai thiên thần nhỏ. Cuộc sống gia đình không có gì phải phàn nàn khi các con ngoan ngoãn và chồng yêu thương vợ. Nhưng hạnh phúc chẳng tày gang, vào đúng ngày mà người ta đồn đoán là ngày tận thế 21/12/2012, chồng tôi đã ra đi mãi mãi vì bị tai nạn. Từ lúc biết tin chồng mất đến khi hỏa táng, tôi vẫn không thể tin được đó là sự thật, mà vẫn cứ nghĩ rằng đây chỉ là một cơn ác mộng. Nhiều đêm, vì đau đớn và thương chồng mà tôi không thể chợp mắt. Nhưng tôi đã tìm cách đối mặt và vượt qua nỗi đau quá lớn này. Động lực duy nhất của tôi là nuôi các con khôn lớn. Hai tuần sau khi chồng mất, tôi cố gắng gượng cười để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi đi dạy, đưa đón con và sống bản lĩnh hơn.
Động lực giúp tôi vượt qua nỗi đau chồng mất là vì các con
Nhưng nhiều người lại không hiểu được điều đó. Họ nghĩ tôi vô tâm và có tình nhân bên ngoài nên mới như vậy. Sau khi chồng mất, mẹ của anh cũng chuyển về để tiện chăm sóc cho cháu nội. Nhiều lúc, mẹ chồng tôi bảo:"Mẹ biết con cứng rắn vì các con. Nhưng những lúc nào cơ quan chồng hay hàng xóm qua chơi cứ tỏ ra đau buồn một chút không người ta sẽ nghĩ xấu về mình con ạ". Câu nói đó khiến tôi suy nghĩ khá nhiều. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra những ưu phiền kia không những sẽ giết chết tuổi thơ của các con mà còn khiến cuộc sống gia đình tôi thêm buồn thảm. Không lâu sau khi chồng mất, người đã nuôi lớn tôi bấy lâu nay là bà nội cũng ra đi mãi mãi. Tôi tự dặn lòng mình phải cố gắng để thoát khỏi những nỗi đau này.
Không biết lựa chọn của mình là đúng hay sai nhưng các con của tôi đã dần vui tươi trở lại. Chúng dần quen với sự vắng mặt của bố. Chúng còn quá nhỏ để có thể hiểu được nỗi mất mát này. Thỉnh thoảng, tôi vẫn dẫn các con đi chơi và đi ăn. Nhìn ánh mặt hạnh phúc của hai con, tôi không còn bận tâm bởi những lời chê trách, bình phẩm đầy ác ý của những người xung quanh nữa.
Theo Phunuvagiadinh
Tôi thoát khỏi trận đòn roi nhưng lại mất đi cuộc đời con gái Tôi đau đớn chấp nhận sự thật vì có phản kháng cũng không làm được gì ở chốn lòng người hiểm ác này. Kể từ đó tôi phó mặc bản thân cho số phận, mang thân xác ra kiếm tiền. Hết khóc tôi lại cười, cứ khóc cười lẫn lộn cho số phận mình. Hóa ra đời người con gái "bến đục bến...