Ép con dâu sinh con với bố chồng
“Cô phải sinh cho tôi một đứa cháu nội để vợ chồng tôi bế bồng, làm người nối dõi, thờ cúng tổ tiên. Chồng cô vô sinh thì còn bố chồng cố đấy!” Mẹ chồng nói như tát nước vào mặt và ép tôi phải sinh con với bố chồng.
Tôi có thể sinh con cho kẻ khác ngoài chồng nhưng bắt tôi sinh con với bố chồng là điều tôi không thể làm….
Tôi và anh cưới nhau đã được 2 năm cuộc sống của chúng tôi rất sung túc và vui vẻ. Tôi cũng là một cô gái nết na, biết kính trên nhường dưới nên được gia đình nhà nội rất quý mến đặc biệt là bố mẹ chồng tôi. Cuộc sống yên ả sẽ cứ thế trôi đi nếu tôi sớm sinh con.
Cuộc sống hôn nhân trong 2 năm không có điều gì làm tôi bất mãn, ngoài việc tôi vẫn chưa có thai mặc dù sức khoẻ của 2 vợ chồng đều tốt, sinh hoạt đều đặn và không dùng bất cứ một biện pháp tránh thai nào cả. Hai vợ chồng đưa nhau đi khám thì phát hiện tinh trùng của anh bị chết quá nhiều vì thế tôi không thể đậu thai. Từ ngày biết chuyện anh bỗng trầm tư hơn hẳn, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu bị xáo trộn.
Chuyện rồi cũng đến tai bố mẹ hai bên gia đình. Thương con bố mẹ tôi một mực đòi tôi ly dị chồng, nhưng tôi yêu anh làm sao tôi có thể làm việc đó được, khi chồng gặp khó khăn thì tôi cần được phải ở bên anh để giúp anh vượt qua cú sốc này. Về phía nhà chồng ban đầu bố mẹ anh cũng khuyên chúng tôi nên từ từ giải quyết, hiện nay y học phát triển nên phải kên trì.
Còn anh thì muốn ly dị để tôi đi tìm hạnh phúc mới, còn rất yêu chồng và không nhẫn tâm nhìn anh và bố mẹ chồng khổ não, tôi bàn với anh sẽ đi thụ tinh nhân tạo. Anh tỏ ra rất biết ơn tôi vì đã luôn yêu thương anh và giữ thể diện cho gia đình anh, vì nếu chúng tôi ly hôn sẽ vỡ lở chuyện anh vô sinh với họ hàng, đó là điều anh lo sợ. Bố mẹ chồng sợ mất mặt với họ hàng và sợ mọi người khinh rẻ con trai.
Video đang HOT
Một hôm tôi đi làm về thấy thái độ của bố mẹ chồng bỗng khác hẳn, hai người nhìn tôi với ánh mắt rất lạ lại niềm nở hơn thường ngày khiến tôi cảm thấy băn khoăn. Sau bữa cơm tối mẹ chồng gội riêng tôi lại nói chuyện, bà nói bây giờ tôi phải sinh cho bà một đứa cháu để nối dõi, vì chồng tôi là con một nên điều đó là không thể tránh khỏi. Bà đồng ý cho tôi sinh con với người khác nhưng phải trong dòng họ của gia đình. Vắt óc suy nghĩ bàn tính thế nào cũng không xong. Những người họ hàng xa “tốt tướng” thì không được vì ông bà sợ mất mặt, cuối cùng bà chốt lại là bố chồng tôi vẫn rất khoẻ mạnh, tinh trùng vẫn có thể sử dụng được nên tôi phải dùng tinh trùng của ông và sinh con với bố chồng.
Tôi thật sự rất sốc trước quyết định của mẹ chồng. Không nói nên lời nước mắt trào ra tôi chạy về phòng ngủ, vào đến phòng tôi bắt gặp chồng cũng đang âm thầm ngồi khóc trong bóng tối, vậy là anh cũng đã biết chuyện mẹ anh ép tôi sinh con với bố chồng ư? Tại sao anh lại không phản kháng gì chứ, anh có thể chấp nhận một đứa trẻ gọi anh trai nó bằng bố, gọi bố nó bằng ông nội ư? Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi, với gia đình của tôi nữa. Biết được điều này liệu gia đình tôi có thể chấp nhận được không?
Tôi thà sinh con với một gã đàn ông xấu xa không xứng đáng hay với tình một đêm còn hơn việc sinh con với bố chồng. Điều loạn luận như thế tôi làm sao có thể thực hiện được cơ chứ, mặc dù đó là thụ tinh nhân tạo đi chăng nữa…
Theo Eva
Bây giờ và ngày ấy
Chia tay rồi, giờ còn đâu những lời yêu thương ngọt ngào, còn đâu sự quan tâm chăm sóc người ta dành cho tôi nữa...
Ngày này năm trước, có một chuyện mà tôi chẳng thể quên. Hôm đó tôi vui lắm! Vui vì gặp được một người mà đã bao lâu tôi muốn găp, vui vì có người ngồi nói chuyện với tôi khi tôi vừa trải qua một nỗi buồn... Ngày này hôm nay, tôi ngồi và nhớ lại mọi chuyện của một năm trước... mới chỉ có một năm thôi mà cũng đã có biết bao điều thay đổi.
Ngày ấy...
Tôi vừa chia tay mối tình đầu của mình. Tôi thường nghe mọi người nói về cảm giác đau nhói ở trong tim nhưng chưa bao giờ tôi biết cảm giác nó như thế nào. Bây giờ tôi đã cảm nhận được nó. Đau! Đau lắm! Cái cảm giác ấy nó xuất hiện mỗi khi tôi nhớ đến cậu ấy, nhớ đến kỉ niệm của hai đứa trong hơn một năm qua.
Thời gian hai đứa yêu nhau không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn. Nó đủ để tạo cho người ta biết bao nhiêu kỉ niệm để mỗi khi nhớ đến lại thấy chạnh lòng. Một tuần chia tay tôi buồn lắm. Cô đơn, hẫng hụt và cảm thấy thiếu một điều gì đó. Mỗi sớm thức dậy, mỗi buổi tối đi ngủ hay khi mệt, khi ốm, khi buồn và ngay cả lúc vui, chưa mở điện thoại ra tôi cũng biết có một tin nhắn của cậu ấy cho tôi, những tin nhắn ngọt ngào đầy tình cảm.
Chia tay rồi, giờ còn đâu những lời yêu thương ngọt ngào, còn đâu sự quan tâm chăm sóc người ta dành cho tôi nữa. Bây giờ chỉ có nhưng tin nhắn hỏi han, an ủi của bạn bè. Tôi chợt nhận ra rằng: bao lâu nay, vì chìm đắm trong sự ngọt ngào của tình yêu ấy, tôi đã không còn quan tâm nhiều đến những người bạn ấy, tại sao bây giờ tôi mới nhận ra?
Ngày ấy... tôi đau khổ vì phải chia tay mối tình đầu (Ảnh minh họa)
Một tuần sau ngày chia tay, tôi thấy thời gian dài lê thê. Lúc nào cũng tươi cười, nhí nhảnh nhưng càng cố như thế tôi càng thấy buồn, thấy khó chịu lắm! Ra ngoài, có nhiều người nói chuyện cùng thì không sao, cứ về đến nhà, một mình trong phòng tôi lại phải đối mặt với nỗi buồn ấy.
Ngồi một mình, tôi tự nhìn nhận lại tình yêu của hai đứa và cảm thấy hai đứa chẳng hề hợp nhau, có đi tiếp thì cũng không đến đâu cả... nhưng có ai biết được tôi phải khó khăn thế nào để vượt qua nó, mọi người đều nghĩ tôi đã quên đươc rồi, quên rất nhanh... nhưng chuyện tình cảm đâu dễ quên như thế chứ!
Ngày xưa yêu nhau, tối nào tôi cũng online để hai đứa nói chuyện với nhau. Bây giờ tôi online, nhìn nick của cậu ấy tôi nhớ, nhớ lắm!... Nhớ nhưng không nhắn đi một cái tin nào hết. Vì tôi biết chỉ cần mình mềm lòng như thế là hai đứa rất có thể lại quay lại với nhau và tôi đã quá mệt mỏi với chuyện đó rồi. Vậy là tôi tìm những người khác để nói chuyện cùng, để chia sẻ. Bạn bè thì nhiều lắm, bao nhiêu người góp ý, bao nhiêu lời động viên lại càng làm tôi thấy nguôi ngoai với nỗi buồn...
Trong số những người nói chuyện với tôi, có anh. Tôi với anh quen nhau qua chat, chỉ nói chuyện mà chưa một lần gặp mặt nhưng từ trước tới giờ tôi vẫn coi anh như một người anh trai. Chẳng hiểu vì sao nói chuyện với anh tôi lại thấy vui, thấy nhẹ nhàng như thế. Không phải người quen, không phải bạn bè thân vậy mà tôi vẫn tâm sự, vẫn kể tất cả những nỗi buồn của tôi cho anh nhiều hơn những người khác. Tối nào chúng tôi cũng nói chuyện với anh đến khuya mới đi ngủ.
Cứ mỗi lần nói chuyện với anh xong, tôi lại thấy vui hơn một chút. Sau đó tôi và anh hẹn gặp nhau. Chúng tôi gặp nhau vào một buổi chiều sau khi tôi tan học. Anh đến đón tôi và khi đang chờ anh đến, tôi tưởng tượng xem anh chàng này như thế nào và mỗi khi có xe máy nào đi qua hay dừng lại, tôi đều nghĩ là anh.
Mối tình đầu sẽ không bao giờ quên... (Ảnh minh họa)
Chờ một lúc thì anh gọi cho tôi, lúc đó tôi nhìn thấy anh. Ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là: hiền, rất hiền. Tôi không nghĩ là tôi với anh lại có thể quen nhau nhanh đến như thế! Bình thường gặp một người con trai nào đó, tôi cũng thấy không được tự nhiên và thoải mái, vậy mà sau hôm đó tôi và anh hay nói chuyện hơn và cũng đi chơi nhiều hơn.
Gặp anh rồi đi chơi, nói chuyện với anh, nỗi buồn dần dần chẳng chịu làm bạn với tôi nữa. Hai chúng tôi đi chơi, nói chuyện với nhau rất vui... Anh nhờ tôi làm bà mối cho anh và tôi đã rất nhiệt tình khi tìm cho anh một cô bạn gái tốt.
Và bây giờ...
Anh đã có người yêu, không phải là cô bạn nào của tôi cả. Có người yêu nhưng anh vẫn đưa tôi đi chơi, vẫn ngồi nói chuyện với tôi và vẫn chia sẻ cùng tôi những niềm vui, nỗi buồn... Còn tôi, sau một năm nhìn lại về tình yêu đầu, tôi chỉ còn coi nó là những kỉ niệm đẹp, những kỉ niệm không bao giờ quên nhưng không còn vương vấn... vì tôi biết, bây giờ tôi đang rất hạnh phúc bên người mình yêu!
Theo VNE
Hãy yêu anh như yêu lần đầu em từng yêu Dù em đã là "đàn bà" khi đến với anh... nhưng điều đó có nghĩa gì khi tình yêu của anh dành cho em quá lớn so với cái màng trinh mỏng manh ấy Chẳng là gì hết, anh yêu em, yêu con người của em, yêu em bằng trái tim chứ không phải bằng thể xác em à! Hãy tin ở anh!...