Ép anh chồng bán nhà trả nợ, tôi được cả nhà chồng ca ngợi
Tôi cưới chồng sau 3 năm hẹn hò. Mặc dù nhà chồng tôi nghèo nhưng tôi cảm mến nhân cách và trí tiến thủ của anh ấy. Bố chồng tôi mất sớm, mẹ anh chịu bao khó khăn, một tay nuôi nấng 2 anh em anh thành người.
ảnh minh họa
Anh trai chồng tôi lớn hơn chồng 5 tuổi. Sau khi tốt nghiệp, anh chồng không được học cao hơn mà phải đi làm phụ giúp gia đình. Cũng nhờ có đồng lương làm công nhân của anh trai mà chồng tôi được đi học đại học. Sau khi chồng tôi tốt nghiệp thì anh trai chồng tôi cũng kết hôn.
Mẹ chồng tôi lúc đó vay mượn để sửa ngôi nhà nhỏ ông nội chồng để lại làm nơi cho anh ở riêng. Còn ngôi nhà hiện tại, mẹ tính sẽ ở cùng vợ chồng tôi.
2 năm sau khi tốt nghiệp, tôi với chồng quyết định cưới nhau.Tôi vốn xuất thân từ gia đình khá giả nên khi mẹ anh sang hỏi cưới, bố mẹ tôi đã không hài lòng vì gia cảnh 2 nhà không tương xứng. Tuy nhiên, “trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”, trước sự quyết liệt của chúng tôi, bố mẹ tôi cũng đành mềm lòng. Trước khi cưới, bố mẹ tôi cũng cho tôi 6 cây vàng để làm vốn.
Sau khi cưới, cuộc sống của tôi ở gia đình nhà chồng rất tốt, mẹ chồng tôi rất chu đáo, bà thường xuyên lo lắng chuyện dọn dẹp, bếp núc để chúng tôi chuyên tâm đi làm. Tôi không chỉ đối tốt với mẹ chồng mà với gia đình anh trai chồng, tôi cũng thường xuyên thăm hỏi, mua quà bánh, quần áo cho các cháu.
Anh trai chồng tôi chung tiền với một người bạn để mua một chiếc xe 4 chỗ chạy kiếm tiền. Tuy nhiên, do chạy xe gây tai nạn, phải đền tiền cho nạn nhân, 2 anh phải bán xe trả nợ. Chiếc xe đã bị hư hại nặng nề sau vụ tai nạn nên bán chẳng được bao nhiêu khiến anh trai chồng tôi rất thất vọng.
Từ đó, anh lao vào cờ bạc, rượu chè để “gỡ lại tiền” mà chẳng quan tâm gì đến vợ con. Tuy nhiên, tiền chẳng thấy đâu mà 3 tháng sau, tôi thấy anh báo về gia đình khoản nợ 200 triệu. Nếu không trả được, chủ nợ sẽ thuê đầu gấu đến siết nợ.
Trước tình thế nguy cấp, cả mẹ chồng, chị dâu đều cầu xin tôi đưa ra 200 triệu của hồi môn bố mẹ tôi cho để trả nợ thay cho anh chồng. Tuy nhiên, tôi đã cương quyết từ chối trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Từ cầu xin tôi, mẹ chồng tôi tỏ ra bất mãn, bà không tiếc lời trách móc, chỉ trích tôi sống bạc tình bạc nghĩa, thấy chết không cứu.
Tôi đi đến gặp chị dâu và nói: “Em biết chị đang rất tức giận nhưng chị biết anh Công (anh chồng tôi) không phải là người như vậy. Nếu em trả nợ thay anh ấy, em chỉ sợ anh ấy lại lún sâu vào vũng bùn tội lỗi mà không thể tỉnh ngộ được.”
Video đang HOT
Chị dâu tôi nghe vậy chỉ biết nhìn tôi mà khóc: “Vậy thím bảo tôi lấy đâu ra 200 triệu trả nợ cho anh ấy?”
Tôi nói: “Anh chị bán căn nhà anh chị đang ở đi, em sẽ mua. Chị phải làm cho anh ấy hiểu được những tội lỗi mà anh ấy đang gây ra chứ không phải vào hùa, che giấu đi tội lỗi của anh ấy.”
Mọi chuyện đúng theo tôi sắp xếp, anh chồng tôi thấy ngôi nhà bị bán đi và họ phải đi ở thuê rất khổ sở thì dần tỉnh ngộ. Anh bắt đầu đi lái xe thuê còn chị thì bán hoa quả để kiếm sống. Cuộc sống của anh chị dần ổn định.
Mẹ chồng và chồng tôi ban đầu rất căng thẳng, phẫn nộ với quyết định của tôi nhưng sau đó họ cũng phải thốt lên lời khen ngợi.
Tôi nói: “Nếu anh Công không bán nhà, anh ấy sẽ không tỉnh ngộ, những đám bạn bè xấu sẽ tiếp tục lôi kéo anh ấy. Bây giờ họ thấy anh ấy phải bán nhà trả nợ, họ đâu còn gì để rủ rê. Bên cạnh đó, anh Công cũng là người có trí làm ăn, chỉ cần anh ấy chuyên tâm vào công việc thì việc dành dụm tiền chuộc lại nhà không khó gì”.
Mấy hôm trước, chị dâu nói với tôi rằng họ đã dành dụm được gần 200 triệu, muốn mua lại ngôi nhà năm xưa để kịp đón Tết. Chị dâu không tiếc lời cảm ơn việc làm năm xưa của tôi.
Theo Dân Việt
Hay thôi mình li dị
Em sợ lắm chồng ạ. Em không thể cứ một mình chống đỡ với cuộc sống mãi như thế này được. Em cưới chồng để tìm được một chỗ dựa mỗi khi yếu đuối. Nhưng giờ đến cả lúc yếu đuối nhất em vẫn phải tự đứng một mình.
ảnh minh họa
"Chồng à, Hay là mình dừng lại nhé? Em mệt mỏi lắm rồi. Anh mà cứ thế này, em không chịu nổi nữa đâu."
Đó là những gì vợ gửi cho tôi trong lần đi công tác thứ n trong năm của mình. Nói là thứ n là bởi vì đến chính tôi cũng không nhớ được mình đã bay tổng cộng bao nhiêu chuyến trong năm nay nữa.
Tôi đã thực sự vô cùng hoảng hốt, khi mà hai vợ chồng vừa mới có một thiên thần nhỏ gần ba tháng tuổi, khi mà tôi nghiễm tưởng cuộc sống gia đình đang trong lúc mặn nồng nhất, thì đột nhiên, vợ tôi... ừ... trong lúc nóng giận, tôi đã dùng từ "dở chứng".
"Em sợ lắm chồng ạ. Em không thể cứ một mình chống đỡ với cuộc sống mãi như thế này được. Em cưới chồng để tìm được một chỗ dựa mỗi khi yếu đuối. Nhưng giờ đến cả lúc yếu đuối nhất em vẫn phải tự đứng một mình. Em đã cố gắng, cố gắng lắm rồi, nhưng không thể cố thêm được nữa. Sức người có hạn thôi anh."
Tôi đã quát lên thực sự khi đọc đến những dòng tin nhắn đó. Nếu không vì hai mẹ con, tôi đã đâu nỗ lực nhiều đến vậy, để mà phải đi công tác suốt, đặng mong cả gia đình có cuộc sống khấm khá hơn. Nếu không quan tâm, tôi nào đã phải vất vả để cho vợ con tôi có một cuộc sống đủ đầy đến vậy. Tôi đã thật ngây ngô khi hỏi câu: "Thì anh vẫn ở đây mà, anh có đi đâu đâu?"
"Nhưng em không thấy!" - Vợ tôi nói
"Anh ở đấy mà như không ở đấy.
Mọi lời em nói anh đều để ngoài tai, coi như em buồn vu vơ nên không cần hiểu.
Em cần anh ở bên cạnh em thực sự, chứ không chỉ là có lệ trên danh nghĩa vật lý.
Có những đêm, em tỉnh dậy, thấy anh đang ngủ say bên cạnh, rồi thấy con đang chực trở mình, em đã sợ hãi đến thế nào, anh biết không?
Nhưng hình như anh chỉ coi đó là câu chuyện đùa em kể trong bữa sáng.
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Cuộc sống của em đột nhiên xuất hiện thêm một đứa bé xíu, mong manh mà đến chính em cũng loay hoay không biết phải chăm nó thế nào.
Rồi xuất hiện thêm anh để em lo lắng. Ừ thì là trách nhiệm em tự chọn gánh trên vai. Nhưng sao đến anh cũng mặc nhiên coi đó là nghĩa vụ em phải mang trong mình, chẳng hề mảy may suy nghĩ. Ngày yêu em, anh thừa hiểu em như thế nào mà. Em nào có thể dễ dàng thay đổi đến như vậy?"
Bất giác, tôi chợt giật mình, vì hình như, tôi đang vô tâm thật.
Tôi yêu em vì em là cô gái cá tính, bất tuân và luôn sống cho lý tưởng của mình.
Em yêu tôi, chấp nhận hi sinh một phần ước mơ của mình để được ở bên tôi. Tôi đã hứa từ những ngày đầu rằng sẽ bằng mọi cách bù đắp cho em những thiệt thòi đó.
Vậy mà giờ, tôi lại nghiễm nhiên mặc định rằng em thuộc về gia đình, về con cái, về những nghĩa vụ truyền thống của phụ nữ Á Đông. Trong khi, nếu không ở bên tôi, có lẽ giờ này, em đã là một cánh chim tự do bên trời Âu đầy mơ ước.
"Vợ à. Anh xin lỗi. Đợi anh về đã nhé."
Chỉ kịp nhắn như vậy rồi gọi taxi ra thẳng sân bay. Lời thề nguyện trong ngày cưới dội về nguyên vẹn. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ không làm tổn thương em thêm một lần nào nữa.
Theo Thế Giới Trẻ
Con gái làm giám đốc bị nhà chồng trả về sau đêm đầu làm dâu Cứ tưởng con gái mình là giám đốc doanh nghiệp thì đi đâu cũng kiếm được chồng, nào ngờ vừa mới ngày đầu làm dâu đã bị nhà chồng trả về. ảnh minh họa Bất cứ người làm cha là mẹ nào khi sinh con cái ra nuôi nấng con nên người, trưởng thành cũng kèm theo hi vọng con có thể sống...