Éo le: Đang chờ ly hôn chồng cũ, đã mang thai với tình mới!
Tâm đang rơi vào một tình thế rất éo le mà không biết phải làm sao phải gỡ rối!
Tâm lấy chồng khi cô đang là sinh viên năm thứ 3 của một trường đại học, lý do lấy chồng ngay khi còn đang đi học nghe qua cũng đơn giản: Sợ cô đơn!
Không như những người phụ nữ trẻ vội vàng kết hôn vì bác sỹ bảo cưới hay một tá lý do khác, Tâm sống xa nhà từ nhỏ, từ những năm cấp hai đã đi học bán trú xa cha mẹ, đến năm cấp ba thì cũng phải xa nhà lên huyện trọ học, và cho đến năm thứ 3 đại học thì cô đã có cả thảy mười mấy năm sống xa gia đình. Ai cũng bảo, sống xa nhà có nhiều cái hay, được tự do, được độc lập nhưng với Tâm thì cuộc sống thui thủi một mình bao năm khiến cô buồn nhiều hơn vui, bản chất là người yếu đuối luôn muốn được người khác che chở bảo vệ nên khi xa nhà Tâm gần như bị tự kỉ vì sợ hãi, cô luôn có nhu cầu kết bạn hoặc yêu một ai đó để vơi bớt cái cảm giác một mình đi.
Cho đến năm thứ ba đại học thì Tâm gặp Thành, chồng cô hiện tại. Cả hai vẫn còn đang đi học, chưa làm ra kinh tế nhưng chỉ vì yêu cho bớt cô đơn mà cả hai quyết định cưới trong sự ngỡ ngàng của hai bên gia đình và bạn bè.
Nhiều người ác mồm thì bảo Tâm lấy Thành vì cậu ta là người thành phố, nên Tâm mới yêu nhanh lấy vội, nhiều người thì chắc mẩm rằng Tâm mang bầu nên phải cưới chạy, chứ chẳng ai có thể nghĩ ra cái lý do rất “trời ơi” như trên.
Đám cưới diễn ra chưa hết trăng mật thì cặp vợ chồng trẻ trâu này đã cãi nhau như phường chèo, lúc này những cái tính xấu của Thành mới lộ ra như: lười biếng, thích ỷ lại, ở bẩn, có tật cờ bạc…khiến Tâm bốc hỏa. Khi yêu thì bao giờ Thành cũng lanh chanh cơm nước đưa đón, hầu hạ Tâm, giờ thì ngược lại việc gì cậu cũng đùn đẩy cho vợ. Mà Tâm thì cũng kiểu tiểu thư giẫm phải gai mùng tơi, cái gì cũng muốn được người khác cơm bưng nước rót, dựa dẫm…thế nên hai “vầng mặt trời” bắt đầu bỏ quên mất trách nhiệm vợ chồng và đòi hỏi quyền lợi cá nhân rất trẻ con và thiếu não.
Ở với nhau được hết năm thứ 4 đại học thì hai vợ chồng trẻ con cãi nhau, đánh nhau đến cả chục lần, bao nhiêu lần viết đơn ly hôn rồi xé, rồi lại viết, rồi lại họp gia đình, Tâm và Thành đều bị bố mẹ hai bên mắng nhiếc không tiếc lời vì cái tội “đã ăn bám rồi lại còn cãi nhau!”.
Đỉnh điểm cho việc ly hôn lần thứ “N” của Tâm là việc chồng cờ bạc nợ nần đến tiền tấn tiền tỷ và bỏ trốn khiến chủ nợ đến dằn mặt Tâm ngay tại trường, đe dọa sẽ không cho Tâm tốt nghiệp yên thân vì chồng cô nợ tiền bọn chúng. Cực chẳng đã, còn bao nhiêu vàng bố mẹ cho làm hồi môn lúc cưới Tâm bán sạch để trả nợ cờ bạc cho chồng, nuốt hận ngút ngàn cái gã chồng không được cái nước gì rồi lại còn phá hoại, Tâm đơn phương làm đơn ly hôn khi vừa tốt nghiệp đại học, mặc cho hai bên gia đình phản đối, mắng chửi vì đã bôi gio trát trấu vào mặt họ.
Tâm dọn ra ngoài sau khi mẹ chồng cô nặng lời nói cô là loại con dâu mất dạy, đã ăn bám còn không biết điều, thấy con bà sa cơ lỡ bước thì vội ly hôn để tìm mối khác. Cuối cùng cũng thoát được bà mẹ chồng cay nghiệt, Tâm mở một quán nước nho nhỏ bán buôn qua ngày vì cái bằng cử nhân loại trung bình của cô xin đâu cũng chẳng được việc. Công việc hàng quán hợp với Tâm vì ít ra là cô luôn bận rộn với khách hàng nên không còn cảm giác bị cô đơn, chỉ mỗi khi đêm về đối diện với cái trần nhà thì cô lại sợ, cái sợ cô đơn khiến cô nghĩ đến Thành nhưng rồi cô lại giật mình sợ hãi khi chứng kiến bộ mặt thật của chồng lúc lấy nhau.
Có anh chàng là khách quen thường hay đến quán Tâm ngồi vào mỗi buổi chiều, qua chuyện trò Tâm cũng thấy anh ta là người dễ chịu, tin cậy và có duyên. Câu chuyện của một người đàn bà sợ cô đơn với một người đàn ông có duyên diễn ra cũng nhanh chóng và thuận theo ý trời. Tâm không giấu Minh – tên người đàn ông đó điều gì, Minh hiểu và tôn trọng Tâm, giúp Tâm tìm chỗ này chỗ kia để làm thủ tục ly hôn chồng cũ cho nhanh chóng.
Video đang HOT
Thành vẫn trốn nợ biệt tăm, dù Tâm đã làm theo hướng dẫn của tòa án là thông báo mời Thành về giải quyết chuyện gia đình theo đúng quy định của pháp luật nhưng vẫn bóng chim tăm cá, cả nhà Thành cũng không biết cậu đi đâu. Lúc này thì Tâm đã mang thai với Minh và cái thai đã được ba tháng.
Trong khi Minh lại là con một gia đình rất phong kiến, bố mẹ Minh sẽ không chấp nhận việc Minh lấy một người đàn bà đã qua một đời chồng trong khi con trai họ là trai tân và đâu có thua kém ai? Minh cũng chưa hề nói cho gia đình về mối quan hệ của mình với Tâm mà người tình của anh lại mang thai đứa con của anh trong khi vẫn chưa ly hôn với chồng cũ?
Bao nhiêu phương án được đưa ra nhưng Minh vẫn bảo Tâm giấu chuyện Tâm đã từng có chồng và hiện tại vẫn chưa ly hôn để anh có cớ về thưa chuyện với cha mẹ, nhưng Tâm lại lo sợ gã chồng cũ đột ngột trở về và trở mặt phá tan hạnh phúc mới của mình, cô lại thêm lo sợ khi đám cưới của mình ở quê ai cũng biết là mình từng lấy chồng rồi? giờ chưa bỏ mà đã cưới tiếp để hợp thức hóa cái thai thì phải làm sao? Nhưng nếu không cưới thì bố mẹ Minh sẽ không bao giờ chấp nhận Tâm và đứa con của cô với Minh cho dù đó là máu mủ của gia đình họ…
Tình thế quá éo le khiến Tâm rối như tơ vò, không biết phải làm sao để giải quyết triệt để vụ ly hôn để có thể thanh thản đến với tình mới, trong khi cái thai ngày càng lớn thì bóng chồng cũ vẫn bặt tin…
Cô gần như bị stress nặng nề và không biết phải xử lý chuyện éo le này ra sao, chỉ biết than thân trách phận “tất cả tội lỗi là ở cái tội sợ cô đơn mà ra!”.
Theo Emdep
"Anh chỉ là 1 thằng cóc ghẻ"
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Chào bạn Anh Quân - Tác giả tâm sự "Tôi muốn dùng clip ân ái bỉ ổi để đe dọa em".
Đọc bài viết của bạn, bản thân tôi rất cảm thông với nỗi lòng bạn đang mang. Nhưng đúng như bạn nghĩ, tôi đánh giá bạn là người đàn ông tốt.
Vì quá yêu và hối tiếc cho tình yêu mình vun đắp bấy lâu nên bạn mới có ý định níu kéo chứ chưa thực hiện. Như vậy bạn còn rất biết suy nghĩ hơn khối đàn ông khác. Lòng con người tham lam vô đáy, có được cái này rồi thì lại muốn có thêm cái kia. Kể cả trong tình cảm cũng vậy, có người yêu rồi nhưng vẫn muốn được người khác quan tâm và để ý tới.
Điều đơn giản đó tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rất thích mình được nhiều người quan tâm và để mắt tới. Nhưng trong lòng tôi thì chỉ ấp ủ hình bóng của một người duy nhất. Một người có thể làm trái tim tôi đau và biết làm cho tôi vui, hạnh phúc.
Nhưng dường như tình yêu nó như một trò đuổi bắt. Tôi cố chạy theo cuộc tình mà tôi cho là lý tưởng thì tôi lại phải đối mặt với những anh chàng si mê tôi đến điên dại. Tôi phải chạy trốn để không gặp họ nữa vì tôi không thể mở lòng để đón nhận họ được.
Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Nhân đây tôi cũng kể một câu chuyện buồn. Lúc là sinh viên năm thứ hai, đợt đó tôi nạp card điện thoại xong, tôi kiểm tra tài khoản hiện ra một số rất đẹp. Tinh nghịch tôi liền lấy máy nháy vào số điện thoại y như số tiền trong tài khoản điện thoại của tôi.
Sau khi nháy máy thì có đổ chuông, tôi sợ quá tắt máy. Khoảng nửa tiếng sau có người gọi lại, tôi bắt máy và bảo do nhầm và xin lỗi. Người đàn ông đó tắt máy đi và một lúc sau anh gọi lại hỏi tôi đang ở đâu? làm gì? bao nhiêu tuổi? cho anh làm quen.
Thấy anh cũng nói tiếng dễ thương thân thiện nên tôi đồng ý. Từ đó ngày nào anh cũng "nấu cháo" điện thoại với tôi. Chúng tôi cứ nói chuyện như thế khoảng 5 tháng. Ngày nào không nghe được giọng nói của tôi là anh điên cuồng ngộ dại.
Anh làm nghề sữa xe máy. Tôi không phân biệt nghề nghiệp gì hết miễn sao người ta tốt và làm bạn mình. Có một ngày anh ta tỏ tình nói rất yêu và muốn gặp mặt ngay thời điểm bây giờ. Tôi thì lại sợ sau khi gặp mặt sẽ làm cho chúng tôi xa cách nên vẫn ngần ngại.
Rồi anh nhắn tin tôi ít trả lời, anh gọi điện tôi ít nghe máy. Anh quan tâm tới tôi từng ly từng tí, có lúc tôi tưởng anh đã yêu được mấy năm và quá hiểu về tôi nữa thì phải.
Tôi suy nghĩ một thời gian và một buổi sáng tôi nhắn tin "Em nhớ anh và rất muốn được gặp anh". Chiều hôm đó anh chạy mấy trăm cây số xuống thành phố gặp tôi. Lúc nghe anh xuống thăm lòng tôi thấy vui vì không biết nhìn anh như thế nào.
Khi anh tới chỗ hẹn, tôi bẽn lẽn để nhìn quanh và không thấy ai khác ngoài một anh chàng xấu trai đen đúa như dân tộc, quần áo dép guốc thì lôi thôi lếch thếch. Tôi tiến lại gần hỏi "Có phải anh Tuấn không?". Anh vui mừng pha thêm một chút trầm tư.
Tôi dẫn anh về phòng chơi nhưng thực sự trong lòng không được vui với bạn bè. Tôi cũng cố tình đi xa anh ra. Lúc đó sắc mặt tôi biến chuyển rõ rệt, nhưng lời nói tôi dành cho anh vẫn rất tế nhị và ngọt ngào.
Tôi biết anh đang rất buồn và đang tự ti về hình thức xấu trai của chính mình. Thấy ngoại hình của anh là tôi cũng sởn gai lấy đâu ra cảm hứng mà đánh mắt đưa tình. Tôi biết anh là người rất tốt, nhưng tôi không thể cho anh một tia hi vọng.
"Chạy 200 cây số chắc anh mệt lắm" tôi vẫn rất quan tâm để anh không thấy mình bị bỏ rơi khi xuống gặp tôi. Ngồi được một tiếng thì anh xin phép về vì trời đã tối. Tôi tiễn anh ra về mà thấy buồn vì quá thất vọng. Dường như anh cũng cảm nhận được chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau nên nhìn ánh mắt anh xa xăm vô vọng.
Sau khi về tới nhà, anh nhắn tin cho tôi "Anh vui và hạnh phúc khi gặp được em - người anh thương nhớ bấy lâu". Trời ơi tôi nghe lạnh hết cả người. Lấy lại bình tĩnh tôi hỏi "Anh đi xa có mệt không?". Anh nói "Gặp được và thấy em là anh vui quên hết mệt nhọc".
Tôi biết anh dành thiện cảm cho tôi nhiều lắm. Anh cũng không quên nói rằng "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?". Lúc đó tôi chẳng biết nói gì nên bảo "Thôi cứ để thuận theo tự nhiên anh nhé. Anh là người tốt, em vẫn rất yêu quý anh".
Điện thoại và tin nhắn giữa chúng tôi thưa dần, tôi biết anh mặc cảm. Tôi có động viên để anh ít buồn nhưng anh chìm trong men rượu. Câu cuối cùng anh dành cho tôi "Em mãi mãi không bao giờ thuộc về anh. Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau. Anh chúc em hạnh phúc".
Và thế là anh đổi luôn số điện thoại, tôi không còn liên lạc được nữa. Giá như ngoại hình của anh cũng ấm áp như trái tim anh thì có lẽ tôi đã yêu.
Tôi không quá ham về hình thức nhưng ít ra anh cũng phải nhìn được. Đằng này anh ấy quá xấu, xấu trai nhất trong những người tôi đã từng gặp (người đen như dân tộc, răng cũng đen, môi cũng đen. Ngoại hình thì nhìn khắc khổ và không muốn nói là quá lôi thôi).
Anh nói: "Nhìn em như một cô tiên nữ kiêu sa, còn anh chỉ là một thằng cóc ghẻ. Em có yêu anh nữa không?"
Tôi biết ngoại hình đó cũng không phải anh tự muốn vậy nhưng đúng là quá thiệt thòi cho anh. Tôi hi vọng anh sẽ kiếm được người con gái thật sự yêu về tâm hồn và yêu hết con người anh.
Vì thế, đúng là hình thức không là tất cả nhưng nó cũng đóng một vai trò trong tình yêu. Có tấm lòng tốt nhưng không có ngoại hình thì cũng không thể có tình yêu trọn vẹn. Anh đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng đẹp mà tôi không bao giờ quên. Dù không yêu nhau nhưng tôi vẫn luôn nhớ về một người làm cho tôi vui nhưng cũng làm cho tôi phải suy nghĩ.
Như bạn Quân đây, tình yêu không thuộc về mình nữa bạn níu kéo cũng không bao giờ hạnh phúc. Mà có được nhau rồi thì nó đã không còn nguyên vẹn để bạn không nhớ về sai lầm của cô ta sao?
Cũng như anh chàng trong bài, anh ấy có níu kéo tôi thì anh ấy chỉ nhận thêm đau khổ nên tự động rút lui để khỏi suy nghĩ cho nặng đầu. Tôi suy nghĩ thiển cận nên cũng đâu có xứng đáng với tâm hồn anh ta.
Bạn hãy quên và tìm cho mình người con gái khác. Đừng dằn vặt chẳng có lợi cho bản thân đâu bạn mặc dù bạn rất cay cú vì đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Tôi hi vọng bạn sẽ gặp được người con gái.
Theo VNE
Cách vạch mặt cô nàng "thợ mỏ" chính hiệu quá trơ tráo? Chị ấy than laptop hỏng, sửa đi sửa lại tốn cả đống tiền. Anh trai em mang luôn macbook của anh cho mượn mà chẳng thấy đòi lại. Cái iphone mua bằng cả tháng lương, anh cũng đưa luôn cho người yêu "dùng tạm" sau một lần chị ấy than điện thoại tậm tịt. Nói thật, em cũng không phải độc giả thường...