Eo ‘con kiến’ nay thành eo ‘mẹ sề’, chồng ơi còn yêu em không?
Em sợ chồng chán em, em sợ chồng sẽ giống chồng của chị Lan cơ quan em, nhân lúc vợ đẻ cặp kè với cô này qua cô khác. Em mong lấy lại dáng lắm, nhưng thương cu Tí… Em chẳng dám ăn kiêng.
Chồng ơi, anh có biết sau khi sinh con, phụ nữ trở nên yếu ớt như thế nào không? Từ sức khỏe giảm sút, đến giấc ngủ không tròn và nguy cơ mắc trầm cảm rất cao. Lúc này em cần lắm một vòng tay, một bờ vai và một người chồng ở bên yêu thương, giúp đỡ em.
Chồng đừng ngạc nhiên thấy thói quen sinh hoạt của vợ bị đảo lộn hoàn toàn vì con nhỏ quấy khóc đêm khuya, đòi ăn bất chợt, vệ sinh không quy củ. Ai là người phải chăm sóc, dọn dẹp, vệ sinh cho con? Tất nhiên là em – vợ anh và cũng là mẹ của cu Tí rồi. Đừng chê em đầu bù tóc rối, quần áo nồng mùi sữa, em tủi đấy… Vì em bận chăm con, em nào có để ý nhiều về mình!
Để có con, em và tất cả những người làm mẹ trên đời này chấp nhận tạm gác mọi công việc, đánh đổi cả nhan sắc, vì thế được chồng đồng hành, yêu thương chính là sự cổ vũ, là động lực để vợ vượt qua khó khăn. Phụ nữ chúng em vốn không sợ khổ, không sợ khó, không sợ xấu để có được thiên chức làm mẹ, phụ nữ sợ nhất là bị chồng phụ, anh biết không?
Từ dạo sinh cu Tí đến giờ, em chẳng dám soi gương. Em vẫn chưa chấp nhận nổi cái bà béo ú hơn 60kg, tóc búi củ hành, quần áo thùng thình trong gương chính là mình. Em sợ chồng chán em, em sợ chồng sẽ giống chồng chị Lan cơ quan em, nhân lúc vợ đẻ cặp kè với cô này qua cô khác. Em mong lấy lại dáng lắm, nhưng thương cu Tí… Em chẳng dám ăn kiêng. Mỗi lần chồng đi làm về, gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười ấm áp với hai mẹ con, em hạnh phúc vô cùng. Hơn tháng nay em “nằm ổ”, chồng chẳng có biểu hiện lạ hay mùi thơm đáng nghi nào vương trên áo, chồng còn phụ em rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, pha sữa cho con… thế nhưng em vẫn không yên tâm! Em tự ti với ngoại hình của mình bây giờ quá, còn chồng lại cao lớn, phong độ thế kia…
Chồng của em,
Không ai có thể độc hành trên cả chặng đường dài của cuộc đời, càng đi nhiều hơn vòng kim đồng hồ, chúng mình sẽ càng cần có người ở bên yêu thương và dựa dẫm. Rồi một ngày cu Tí lớn lên, vợ và chồng trở thành những ông già, bà già về hưu, sớm tối quanh quẩn bên nhau, vợ tin vợ vẫn sẽ yêu – sẽ chăm sóc chồng như bây giờ. Vẫn sẽ ngày ba bữa cơm dẻo canh ngọt, làm cá kho tộ, làm canh riêu cua để chồng vui… Yêu vợ thì chồng chỉ “lãi” chứ chẳng “thiệt” đâu, nhất là trong giai đoạn này, khi em yếu đuối, em xấu xí, em mệt mỏi nhất… Chồng hãy ở bên em, hãy cho em niềm tin vào hôn nhân của chúng ta.
Em biết, chị Mai – mối tình đầu của chồng mới ở Pháp về. Chồng ngạc nhiên sao em biết ư? Vì hôm nọ chồng quên thoát Facebook trên laptop, trưa nay em mở ra đã thấy… Em xin lỗi không tin tưởng chồng tuyệt đối như lời hứa ngày chúng mình cưới nhau. Em đã đọc hết từng lời, từng chữ trong đoạn chát của chồng và chị Mai… Nước mắt em trào ra lúc nào chẳng biết… Em vui, vui lắm vì chồng đối đáp hoàn toàn “trong sáng”, không một câu tán tỉnh ỡm ờ nào… Nhưng em hiểu mà, em biết những dấu chấm than liên hồi của chị ấy chứng tỏ chị ấy vẫn còn lưu luyến chồng lắm.
Nếu ngày đó em không tỏ tình với chồng, nếu chị Mai không đi du học thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra? Giờ đây chị ấy trở về, xinh đẹp rực rỡ như một đóa phù dung, còn em lại thành bà béo xấu xí luộm thuộm – liệu chồng có kìm lòng được không? Có bị xao động không? Hai người có hò hẹn cà phê với nhau không? Hò hẹn rồi sẽ làm gì tiếp nữa?
Video đang HOT
Hàng trăm câu quay cuồng khiến em phát điên, em hét thất thanh như vừa bị người ta cầm dao đâm trúng ngực… Đau, đau lắm chồng ạ! Cu Tí đang ngủ ngoan cũng giật mình tỉnh giấc, khóc òa… Khổ thân con, em tệ quá, em là người mẹ đáng trách phải không chồng?. Ôm con vào lòng, em nuốt nước mắt, cố trấn tĩnh mình bằng bài hát ru ầu ơ…
Chồng ơi,
Em đã quyết …
Em không muốn mình bị giày vò đến chết tâm can bởi những ghen tuông hồ nghi…
Em cũng không muốn trưng bộ mặt nhăn khó cáu bẳn như quan tòa để “tra hỏi” chồng….
Hơn hết, em không muốn mất chồng… Vì em yêu chồng lắm!
Em hạ quyết tâm tối nay sẽ tết tóc gọn gàng, mặc bộ quần áo xanh lơ chồng mua tặng hôm đón 2 mẹ con từ viện về nhà. Em sẽ nấu cơm có canh cua mồng tơi, có cá kho tộ… Và, em sẽ thổ lộ nỗi lòng em với chồng.
Chồng sẽ dịu dàng ôm em vào lòng chứ? Sẽ nói em “ngố quá” và tha thứ cho nghi ngờ của em chứ? Hay chồng sẽ khinh khỉnh, sẽ cau mày, sẽ thở dài bực bội?
Dù chồng phản ứng thế nào, em cũng sẽ không hối tiếc vì những chia sẻ xuất phát từ tấm chân tình. Có thể em sẽ khóc, sẽ đau, sẽ buồn vô tận… nhưng thà đau một lần còn hơn cứ đau cả đời!
………….
Nếu yêu em – yêu mẹ sề của cu Tí… chồng sẽ nói gì vào tối nay?
Nhật ký Vợ Bé Nhỏ
Theo Tuổi trẻ thủ đô
Chồng ơi vợ mệt quá rồi! Hãy giúp vợ làm việc nhà đi
Chồng nhoẻn một nụ cười rõ tươi rồi quẳng cặp tài liệu ở trên ghế sô pha, hỏi cơm nước xong chưa, rồi vội vã đi tắm. Việc ấy cứ lặp đi lặp lại hàng ngày khiến vợ cười không nổi.
Vợ cứ tan làm về là làm đủ thứ việc, còn chồng thì chỉ ngồi xem tivi.
Đã gần 6h 45' tối, Hương mệt mỏi mở cửa lê bước vào nhà. Công ty của chồng ngay gần nhà, nhưng chẳng bao giờ anh chịu về sớm trước mình. Vợ thì làm ở trên phố cổ, từ đấy về tới khu Mỹ Đình, chục cây có ít đâu. Tắc đường, rồi còn đón con, đi chợ, sớm thì về tới nhà 6h30', muộn thì gần 7h. Chẳng được nghỉ ngơi, tắm rửa để gột sạch bụi đường, đã phải tất tả lao vào bếp nấu nướng. Xong lại quay sang tắm rửa cho con, rồi mới đến lượt mình. Ngẩng đầu lên thì cũng đã hơn 8h tối.
Lúc yêu, mình thấy anh ấy cũng không đến nỗi nào. Thỉnh thoảng đến nhà người yêu chơi, cũng biết xắn tay áo phụ mình nấu cơm, nhặt rau, có lúc còn cao hứng mang quạt ra lau chùi, mang xe của mình đi rửa, thay dầu... Những khi mình phải chuyển nhà trọ thì chàng luôn là người có mặt kịp thời để làm "cửu vạn". Rồi khi mình bị ốm, chàng đến nhà nấu cháo, bón cho mình từng thìa, làm mình xúc động đến rơi nước mắt. Lúc ấy mình đã mừng thầm trong bụng, anh ấy sẽ là một người chồng tốt. Nhưng đấy là khi yêu.
Khi đã thuộc về nhau, chồng chỉ thích được vợ phục vụ, chỉ thích hưởng thụ và chẳng bao giờ thích phải "lao động công ích". Mặc dù trước khi cưới, chàng vui vẻ nói, đàn ông làm việc nhà thì đã sao , lấy nhau, anh sẽ cùng em chia sẻ việc nhà, em nấu cơm thì anh rửa bát, em quét nhà thì anh lau nhà, em giặt quần áo, thì anh phơi...
Sự thật là. Chồng có rửa bát, nhưng không bao giờ ăn xong rửa ngay. Hãy đợi đấy. Hết chương trình thời sự, đến chương trình thể thao, rồi phim kênh VTV1, đến phim kênh VTV3, đến khi hai mẹ con mình đi ngủ, chồng bắt đầu khua khoắng nhà bếp ầm ĩ như thể hậm hực, không vui. Mà chồng luôn có thói quen hiểu đúng nghĩa của cái từ rửa bát. Nghĩa là rửa bát, nhưng không rửa nồi, chảo và không bao giờ lau bồn sau khi rửa. Và thế là, vợ lại có cơ hội được đi dọn rửa lại.
Sự thật, chồng có lau nhà. Chồng lau nhà siêu nhanh và siêu... bẩn. Chồng chỉ lau khoanh khoanh những khoảng rộng, còn những ngóc ngách thì mặc-kệ-nó. Vừa lau, chồng vừa mải xem tivi, nên không ít lần chồng đẩy cây lau nhà đổ cả giá giày, kệ báo, có lần còn làm vỡ cả bình nước uống để trên bàn, vợ tha hồ mà lau dọn chiến trường nhé.
Sự thật, thỉnh thoảng chồng cũng có phơi quần áo. Chỉ có điều, nếu để chồng phơi quần áo thì không thể mặc được cho dù đó là áo phông hay quần bò. Này nhé, quần chồng phơi, có khi ống dài, ống ngắn (vì bị xoắn). Còn áo á. Đừng ngạc nhiên nếu áo sơ mi nhăn như cái rẻ, còn áo phông thì cổ áo rộng ngoác ra vì chàng cố banh ra cho vừa cái móc phơi. Nhiều lúc xót đồ, lại phải giằng lấy mà làm. Nhưng nếu cái gì cũng dành lấy làm hộ chồng vì sợ bẩn, sợ hỏng thì còn việc nhà nào để cho chồng có cơ hội được chia sẻ đỡ đần vợ con?
Đấy là vài ba công việc nhà, chồng "tự nguyện" hỗ trợ vợ. Còn trong chuyện chăm sóc, nuôi dạy con, việc duy nhất chồng có thể làm được là chở con đi chơi. Khi nào con mè nheo đòi đi chơi là y rằng chồng cho con lên xe máy vù thẳng ra công viên hoặc quán cà phê. Ở quán cà phê, chồng uống cà phê, còn con thì làm cốc sinh tố bơ no đẫy bụng. Thế là hoàn thành xuất sắc nghĩa vụ người cha (!?).
Chồng: Lạ thật, đàn bà, ai cũng giống ai, lúc nào cũng thích càu nhàu hoặc lạnh lùng, giận dỗi thì phải.
Chồng nấu chưa đến nửa tiếng đã xong bữa cơm, thế mà vợ hôm nào cũng bận bịu, lạ thật.
Về muộn một tí là nàng càu nhàu. Mà công việc có phải cứ hết giờ là đi về được đâu. Về đến nhà, mệt lử nhưng cố nhoẻn một nụ cười tươi với vợ mà vợ cứ như nhìn thấy thằng bù nhìn rơm, chả hiểu là mắt loạn thị hay là cố tình? Nếu vợ chịu khó ngẩng đầu lên mà sẽ sàng, chỉ một câu thôi: "Anh đã về rồi đấy à?" thì có phải mình đã chạy ra rán nốt chỗ cá ấy cho vợ không. Nhưng vì vợ lờ mình đi, nên mình cũng mặc kệ.
Đi làm về, đói mờ cả mắt. Vậy mà miếng cơm chưa trôi khỏi miệng đã bị vợ giục đi rửa bát. Chả hiểu ăn uống khoa học chỗ nào mà lại như thế. Mà trong khi ấy, trên tivi kênh nào cũng có chương trình hay. Sống mà không biết hưởng thụ, giải trí thì thật là uổng phí.
Hai vợ chồng đi làm cả ngày, thế mà vợ mình ngày nào cũng quét với dọn, lại còn bắt chồng phải lau nhà. Mấy lần mình cự nự, nhưng nàng chẳng hề đổi ý, cứ khăng khăng phải lau chùi sạch sẽ nếu không con nó lăn lê, bò toài sẽ ngậm vi trùng vi khuẩn vào miệng. Phát mệt vì cái mớ lý thuyết dở hơi của vợ. Sạch sẽ quá không khéo rước bệnh vào thân. Thôi thì làm cho xong việc, không nàng lại cằn nhằn, rồi dở chứng lại cấm vận "lên giường" thì mệt.
Tình cờ, hôm nọ, vô tình đọc được nhật ký của vợ trong ngăn kéo bàn phấn, chồng đã quá bất ngờ. Vợ nghĩ gì về chồng thế này? Lười biếng, vô tâm... và gì đây. Ước gì chồng sẽ về sớm đi chợ, cắm cơm giúp vợ. Ước gì chồng chịu khó tranh thủ lúc tivi quảng cáo, chạy ù đi rửa bát. Ước gì, chồng chịu khó chơi với con buổi tối hơn. Ước gì những hôm vợ vội đi làm, chồng rửa mặt mũi chân tay cho con và đèo con đi học. Ước gì chồng vẫn là chàng người yêu ngày xưa, chịu khó và biết quan tâm, chia sẻ.
Vậy hóa ra, bấy lâu nay, vợ nghĩ mình không quan tâm tới gia đình sao. Thế chồng vất vả làm thêm giờ để kiếm tiền cho vợ cho con là không quan tâm sao? Rửa bát, lau nhà... chồng cũng chẳng ngần ngại, thế mà là không biết chia sẻ việc nhà sao? Cơn nóng giận bốc lên trong đầu chồng ngùn ngụt.
Đã thế, tối nay phải nói chuyện với nhau cho ra nhẽ mới được. Nhưng vì quá tức giận nên cả ngày hôm đó, chồng không làm được việc gì ra hồn, chồng buồn bã dắt xe về sớm. Đi ngang qua chợ, chả hiểu suy nghĩ thế nào, chồng lại rẽ vào mua con gà. Lâu không đi chợ, suýt ngã ngửa vì con gà con mà hơn trăm nghìn. Bà bán gà nói hôm nay ngày Rằm, thế là còn rẻ đấy. Hóa ra Rằm, thế là chồng mua thêm ít hoa quả về thắp hương vậy. Về đến nhà sớm quá, tivi chả có gì hay ho, chồng đành đi nấu cơm vậy. Gà luộc, giá xào lòng mề thêm đĩa bắp cải luộc. Chưa đến nửa tiếng đã xong, thế mà vợ hôm nào cũng bận bịu, lạ thật. Đã thế, từ giờ đổi, mình nấu cơm cho vợ rửa bát, đỡ phải phàn nàn chồng rửa bát bẩn rồi nọ kia.
6h30' tối vợ về đến nhà, từ trên gác, mình nhìn thấy nàng lao ngay vào bếp như một vận động viên điền kinh. Rõ khổ, có nấu cơm thôi, sao phải vội vàng. Nàng ngạc nhiên thấy cơm canh ngon lành, nàng nhảy bổ lên hôn mình, cám ơn rối rít. Nàng làm mình thẹn, nàng làm mình lú lẫn đầu óc. Không rõ là mình đã lên kế hoạch buổi tối nay làm gì nữa.
Theo Một thế giới
"Chồng ơi, nhìn lại mình trước khi so sánh vợ với vợ người ta nhé!" Cô hỏi thẳng chồng: "Vợ người ta là vợ ai? Anh nói rõ ra để em đến học tập nào?". "Vợ thằng cha Thắng ở phòng anh chứ đâu! Anh nói có sách mách có chứng nhé! Mà vợ nó 2 con rồi đấy, không phải 1 con như em đâu, rồi còn hơn em 1 tuổi nữa đấy", Chiến nhấm nhẳng đáp....