Entry cuối cho chúng ta!
Có lẽ những dòng này mãi mãi sẽ chìm vào quên lãng, chìm vào quá khứ như em sắp lựa chọn bước ra khỏi cuộc đời anh. Trời mưa to quá, lạnh, chỉ một mình em với những suy nghĩ mông lung về tình yêu của em dành cho anh, cái thứ tình cảm mà đến lúc này, sau gần một năm nó gắn bó, em vẫn chưa thể hiểu nổi nó, cũng giống như anh vậy, anh yêu ah…
Yêu anh, em đã học được thật nhiều điều, về hạnh phúc, về cách suy xét những vấn đề, chấp nhận quên đi những thứ không thuộc về mình và học cách tập hiểu những điều không thể hiểu. Không biết bao lần em tự dăn vặt mình, tự trách mình sao lại có thể ngốc nghếch đến vậy. Ngốc nghếch vì đã lỡ yêu một người không yêu em, nhưng em không hối hận. Có đau khổ người ta mới học được cách vượt qua đau khổ phải không anh… Em khóc và im lặng, anh trách em không chia sẻ cùng anh.
Anh có biết khi người ta đau khổ, im lặng chỉ khiến người ta đau khổ gấp ngàn lần. Nhưng em đã chọn đau khổ để anh được hạnh phúc…em nói ra, cả 3 chúng ta đều sẽ buồn đau. Vậy nói ra làm gì, một mình em chịu đựng điều đó là quá đủ rồi. Em chỉ biết câm lặng, khóc nấc lên không thành lời để nỗi đau đó dần dần trôi qua và rồi lại mỉm cười chấp nhận. Nói em không hiểu được anh là nói dối, em hiểu chứ, hiểu từng ánh mắt, nụ cười của anh đang hướng về ai, hiểu trái tim anh đang có ai ở trong đó, hiểu nỗi nhớ của anh dành cho ai, chỉ không hiểu tại sao anh nói yêu em…dù câu nói đó em cũng thừa hiểu nó không hề là sự thật. Nhưng em hèn nhát, em không biết cuộc sống của em nếu thiếu vắng anh sẽ ra sao. Em cho anh thời gian để có thể dần quên đi những kí ức ấy, em mong một ngày trái tim anh sẽ có hình bóng của em, nhưng thật sự đó là do em đang tự cho mình cơ hội, em chưa dám đối diện với sự thật…rằng mãi mãi em sẽ chẳng thể có anh ở bên em.
Em đang sống trong sự mù quáng, em không thể giữ mãi một cái thân xác mà nó chẳng hề có linh hồn ở bên trong. Em cứ giữ tình yêu nhưng tình yêu với em như một nắm cát, nó đang tuột dần, tuột dần và sắp biến mất khỏi bàn tay em rồi. Anh còn nhớ không, hơn một lần em đã cho anh cơ hội bước đi, tìm đến với tình yêu thật sự trong anh. Em nói em không muốn làm một con rối để người khác đùa giỡn, cũng không muốn nhận sự thương hại từ ai khác. Dù đau khổ nhưng nếu anh không yêu em hãy nói thẳng với em, em sẽ sẵn sàng chấp nhận cơ mà. Vậy tại sao anh lại làm thế, tại sao anh lừa dối em, tại sao yêu người khác rồi mà anh vẫn nói yêu em… Anh nói đi, nói đi………Hai người không đủ dũng cảm để mang lại hạnh phúc cho nhau nhưng lại đủ dũng cảm để một con ngốc như tôi phải đau khổ đến mức này sao???
Em đã làm gì sai, đã làm gì sai để bị anh đối xử như thế. Bên em anh vẫn cười, vẫn nói hạnh phúc, vẫn hay nhắc đến tương lai khi chúng mình cầm tay nhau đi chung một con đường. Lúc đó anh hạnh phúc thật không? yêu em thật không hay tất cả chỉ do một mình em ngộ nhận. Có lẽ là vậy, có lẽ là em ngộ nhận thật rồi, ngộ nhận ngay từ khi em mới bắt đầu yêu anh. Giờ thì em tỉnh giấc rồi, tỉnh giấc khỏi cơn mơ kéo dài gần một năm trời. Em chấp nhận, không phải là chấp nhận ở bên một người không yêu em mà chấp nhận rời xa để anh trở lại với cái bóng quen thuộc của mình.
Em biết, đến giờ phút này hai người vẫn yêu nhau thật nhiều. Em không dám so sánh tình cảm của mình với tình yêu to lớn mà hai người dành cho nhau. Em chỉ là kẻ thứ 3 ngốc nghếch, lỡ xen vào một thứ mà em không nên xen vào. Thật lòng em xin lỗi hai người. Có lẽ nếu không có sự xuất hiện của em giờ này hai người sẽ vẫn hạnh phúc bên nhau. Cứ coi như em là một thử thách trên con đường tình yêu của hai người, vượt qua được hai người sẽ mãi mãi ở bên nhau. Hi vọng hai người đừng khiến cho sự hi sinh của em là vô ích. Em sẽ không chúc hai người được hạnh phúc bởi em cũng là một đứa con gái và em cũng có lòng ích kỉ. Hạnh phúc hay không là tùy thuộc vào hai người, chỉ mong sẽ không còn ai phải đau khổ như em nữa. Em sẽ bước đi, vì em biết có giữ được bước chân của anh thì cũng không thể giữ được trái tim anh tìm về với hình dáng ấy. Thời khắc ấy sắp đến rồi.
Em sẽ không khóc đâu mà sẽ cười. Em sẽ không nhớ anh đâu mà sẽ quên. Em sẽ không đau khổ đâu mà sẽ hạnh phúc. Chờ em anh nhé, chờ em thu hết can đảm đã. Sẽ khá khó khăn với em đấy nhưng em tin mình sẽ vượt qua được thôi. Dũng cảm lên anh, dũng cảm để mang lại hạnh phúc cho người anh yêu thương, dũng cảm vì anh là người em yêu, dũng cảm vì em tin chị ấy cũng đang chờ anh quay trở lại. Hi vọng rằng rồi anh sẽ quên em. Quên hết, quên hết… Vì người ta nói phải học cách quên đi những cái không cần thiết để nhớ những điều đáng nhớ trong tương lai. Em hi vọng về một happy ending trong câu chuyện tình yêu thật đẹp của hai người.
Theo Ngôi Sao
Tình chị... tình em!
Ngày mai sinh nhật chị tròn tuổi trăng tàn, một mình ngồi trên gác mái nhâm nhi ly rượu đắng, hít hơi thở của khói thuốc mờ ảo khê nồng và chân trần bước đi chênh vênh trên mái tòa nhà cao tầng nghêu ngao hát...
Mưa, lạnh, gió hun hút cuốn quanh tòa Building. Chị không muốn về nhà, chị xếp hồ sơ lại, mệt mỏi, điên đảo và ước ao uống vài ly rượu cho người ấm lên hay cho... ấm lòng? Chị muốn lang thang trên phố và chân trần để cố giữ thăng bằng đi trên mép cây cầu cao chênh vênh như cuộc đời chị hoặc chị muốn ở trên một tòa nhà cao và chênh vênh chân trần bước đi trên mép tầng thượng...
Chị chợt nhớ đến cái tin nhắn chưa đọc, mở ra xem ra là của em - một người xa lạ. Chuyện phiếm với em, chẳng biết em là người như nào nhưng nhìn khuôn mặt trên pic phảng phất nỗi buồn u uất... Buồn mà không biết nên chia sẻ cùng ai, cũng giống như ... chị.
- Giờ tính sao đây? Không ai đón chị về sao? Em đến đón nhé!
- Chẳng có ai! Nhưng chị có xe mà. Nhóc à! Chị muốn điên điên, muốn uống rượu...
- Vậy, em đi cùng chị nhé! Miễn không điên đến mức rủ em đi dạo dưới mưa là được.
Hai người lặng lẽ nhâm nhi café nhìn ra mặt hồ trong chiều mưa chạng vạng bóng tối bao phủ, lung ling ánh đèn buông phủ mặt hồ và những con đường xô bồ bóng người bon chen thỉnh thoảng vài cơn gió Thu lạnh đang về trong mưa đùa giỡn mặt hồ làm nó rung lên từng con sóng nhỏ như những người đàn ông đến với Chị. Đùa giỡn và thoảng qua...
- Chị rất lạ!
Chị bật cười, điệu cười như mấy cô diễn viên trong phim tình cảm Hàn Quốc, mặc dù Chị chẳng bao giờ xem. Chị không thích mấy bộ phim ướt át đó để rồi lại nhìn đời bằng đôi mắt u sầu, đen tối. Cuộc đời chị có quá nhiều thứ buồn hơn thế, đau thương hơn thế, chị chỉ muốn thực tế như những gì chị nhìn thấy được, sờ nắn được...
Video đang HOT
- Em nói thật mà! Nhìn mắt chị có cái gì đó mà không thể nắm bắt được. Nó vừa sắc sảo, vừa ngây thơ, vừa đầy nghi ngờ, vừa buồn... buồn sâu thẳm và cũng ma mị đầy mê hoặc như 1 con hồ ly...
- Em nghĩ vậy sao?
- Em biết! Chị buồn, em để ý từ khi gặp chị, mọi hành động rất tự nhiên như chúng ta rất quen, rất thân nhưng cũng rất sâu thẳm...
- Cái thằng này!
- Cái thằng nào chứ? Chị chưa gặp thằng nào như thằng này chứ gì?
Chị chỉ cười, lần này thì điệu cười khiến em không hiểu được. Một lần nữa em lại không nắm bắt được chị đang nghĩ gì... Điều đó khiến em tò mò, băn khoăn và lại khắc khoải. Chị không nói nữa, để em huyên thuyên kể về mình, về tuổi thơ thiệt thòi với cơm - áo - gạo - tiền. Tuổi thơ khó khăn như chính tuổi thơ của chị. Chỉ có điều nếu gia đình em chạy hứng từng giọt mưa dột chảy xuống mặt khi đang ngủ thì gia đình chị lại hứng từng giọt nước mắt trong đêm... Em lại huyên thuyên về miền quê hương xa xôi trong ký ức với bà nội. Chị nghĩ thầm: " Em thật hạnh phúc, bà nội chị thì ngược lại với bà nội em". Lòng chị quặn đau nhớ người mẹ nơi quê nhà bị gia đình bên nội hắt hủi, bắt nạt. Ngày gia đình chị phá sản, bố mẹ ly dị, gia đình tan nát... Chị nhớ dáng bà ngoại móm mém phúc hậu ngồi trước cửa với tình yêu vô hạn vẫn từng ngày đợi con cháu đi xa về.
Em huyên thuyên và chị lắng nghe mà như nhìn thấy mình trong đó... Xót xa và quặn đau nơi trái tim, nơi ký ức xa xôi chị cố chôn vùi từng ngày để nhìn về phía trước và nỗ lực sống cho cuộc đời có ý nghĩa... Em huyên thuyên ghét những gã nhà giàu tiêu tiền bằng mồ hôi nước mắt của bố mẹ, em ghét những gã lừa tình... Em lại kể về những mối tình bị phụ bạc... Chị chỉ cười vì thấu hiểu tất cả những gì em nói... và thấy em ngô nghê, trẻ con đến dại khờ...
- Em thích chị, bên chị em thấy bình yên và có thể chia sẻ mọi điều.
- ... - Chị im lặng và lại cười.
- Chị!
- Gì?
- Chị có đôi môi, đôi mắt rất đẹp, đôi môi... em... muốn hôn.
- Cái thằng này! Vớ vẩn quá!
- Chị không đồng ý, em không làm thế, em ghét nhất ép buộc ai.
- ... - Chị lại cười hiền
- Chị!
- Gì?
- Sao chị lại gặp em? Sao chị dễ tin người thế?
- Cái thằng này! Em thì có thể làm gì được chị nào?!
- Em hỏi nghiêm túc đấy!
- Vì chị đang điên điên, và vì... chị chẳng có ai cả...!
- Vậy, em sẽ là bạn chị!
- Bạn thực sự?
Ừ! Bạn thực sự! Nếu chị không ngại, hôm nào em đưa chị về nhà em chơi, ăn cơm và nói chuyện với bố mẹ em...
- Ừ! Thật tuyệt!
- Chị!
- Gì?
- Em thích chị!
- Cái thằng này, lại huyên thuyên rồi!
Mưa, chị ốm, em qua thăm chị và rồi lại huyên thuyên, và rồi em lại mê mẩn, lại nhớ, lại thương chị đến vô cùng... như em chưa bao giờ biết đến thương yêu! Em ra về mà lòng lo lắng cho chị, một chút lưu luyến và bất an...
Trời vẫn mưa, cái mưa Hà thành bùi bụi, nhạt nhoà và khiến người ta buồn đến nao lòng... Chị mệt mỏi nhưng không bao giờ dám cho phép mình được dừng lại mà luôn cố gắng để đền đáp cuộc đời dù có đắng cay. Chị thèm được nghe em huyên thuyên, thèm được ngồi bên em tĩnh lặng và yên bình, Chị nhấc máy bấm số gọi Em:
- Em đi cùng chị nhé!
- Đi đâu?
- Đi dự tiệc. Đi bây giờ! Em qua đón chị đi!
- Sao lại rủ em?
- Vì chị tin em!
- Nhưng giờ em không có xe.
- Thôi vậy! Vậy bạn chị sẽ đến đón, chị muốn về sớm đi lang thang café với em. Khoảng 10 giờ chị sẽ về, chị gọi em qua đón. Ok?!
- Ok! Nhưng chị à! Nếu chỉị chỉ yêu ai đó để chơi bời thì đừng yêu ai, hãy để em làm điều đó cho chị!
- Haiz... Ôi trời! Em tôi!
...
- Chị đang ở đâu?
- Quán karaoke! Không phải qua đón chị nữa, có người đến đón chị rồi.
Chị biết em thích chị nhưng chị cũng biết trái tim mình băng giá, chị biết em xứng đáng có được tình yêu thực sự của một cô gái thực sự tốt. Chị không xứng với em, em nên có được hạnh phúc sau những gì em trải qua. Cuộc sống nhiều đổ vỡ và nhiều điều bí ẩn như chị không đem đến cho em điều gì ngoài khổ đau và dằn vặt. Vì em không biết đến sự thật về cuộc sống của chị, cuộc sống phiêu lưu và chênh vênh...
- Ai đón chị?
- Người chị yêu! Người chị rất yêu...
- Bây giờ chị đang ở đâu?
- ...
- Em lo cho chị, em quan tâm chị nhưng điều đó chẳng mang lại ý nghĩa gì. Chị không quan tâm, em lo thừa quá! Chị ở với ai? Chị nói đi - Em hét lên!
Tút tút tút... Chị tắt máy và em không bao giờ tìm thấy chị nữa...
Chị lảo đảo bỏ lại sau lưng bạn bè đang vui vẻ hát, lảo đảo bước đi trong đêm mưa mặc kệ và không nghe thấy những lời mời gọi, trêu ghẹo của những ông già xe ôm, những chàng trai bên đường. Chị lang thang qua từng con phố trong mưa bụi giữa thu mải mê với những suy nghĩ, những vô định không biết đưa cuộc đời chị về đâu. Chị bắt taxi về và lặng lẽ ngồi ngắm nhìn mưa dưới ánh đèn đường mờ ảo...
Ngày mai sinh nhật chị tròn tuổi trăng tàn, một mình ngồi trên gác mái nhâm nhi ly rượu đắng, hít hơi thở của khói thuốc mờ ảo khê nồng và chân trần bước đi chênh vênh trên mái tòa nhà cao tầng nghêu ngao hát ngàn câu, ngàn ca, múa khúc chòng chành lãng đãng cùng trăng, lả lơi với gió, chới với cùng mây và thẫn thờ chờ ai...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khổng Tú Quỳnh cô đơn trên biển Sau hình ảnh "Cô bé dâu tây", Khổng Tú Quỳnh ngày càng trưởng thành và gợi cảm cả trong âm nhạc lẫn cuộc sống đời thường. Trước đây, người hâm mộ vẫn quen thuộc với hình ảnh một Khổng Tú Quỳnh nhẹ nhàng và nhí nhảnh cùng những ca khúc rất xì tin. Đúng với hình ảnh cô bé Dâu Tây, Quỳnh thường...