Em yêu người không yêu mình
Cái cảm giác mà, cứ đem tim mình giao phó cho người không yêu mình, bất biết đúng sai được mất. Tim thành kẻ phản chủ, đập loạn nhịp.
Yêu người không yêu mình là một kiểu tham gia vào ván cược xuẩn ngốc nhất của đời mình. (Ảnh minh họa)
Cái cảm giác mà, cứ đem tim mình giao phó cho người khác. Bất biết đúng sai được mất. Tim thành kẻ phản chủ, đập loạn nhịp. Rồi cuối cùng lại giăng ra bao nhiêu điều phũ phàng chỉ để khống chế tim mình: “Thôi-đừng-yêu!”. Thật, giống như là tự tát vào mặt mình mà vẫn nhe răng ra cười lớn.
Yêu người không yêu mình là một kiểu tham gia vào ván cược xuẩn ngốc nhất của đời mình. Nhưng bất cứ tuổi trẻ nào cũng muốn chơi ván cược đó. Như đã nói, bất biết đúng sai được mất. Chỉ cần đem tim yêu và xúc cảm ra đặt tất thảy vào đối phương, dõi theo họ, nơm nớp lo sợ, nơm nớp lo âu. Rốt cuộc tuổi trẻ vẫn nhận ra rằng người đó hoàn toàn không yêu mình. Ván cược lúc này không chênh vênh được mất. Mà là mất hẳn, mất trắng, mất một cách triệt để vốn liếng cảm xúc yêu thương.
Yêu người không yêu mình chưa bao giờ là điều mà một người muốn lựa chọn. Vậy tại sao vẫn bất chấp trao tim đi yêu? Một kẻ chẳng yêu mình?
Là bởi giữa những người xa lạ va chạm vào cuộc sống của mình, họ là riêng, là đặc biệt, cũng là duy nhất nữa. Là duy nhất khiến mình có thể bật cười, bật khóc ngon lành. Là duy nhất khiến tim mình nhảy nhót lung tung, không tài nào khống chế nổi, vốn dĩ tim đã không còn là của bản thân mình nữa.
Video đang HOT
Là bởi giữa những chấm cảm xúc nhạt nhòa, những cảm xúc về họ là sắc nét, là rõ ràng như thể mình vẫn vụng trộm cầm tay bắt lấy từng chút từng chút trong cuộc sống của họ. Những người yêu người không yêu mình, giống như mình, luôn trở thành kẻ đứng ngoài lề tình yêu một cách đáng thương như thế.
Yêu người không yêu mình chưa bao giờ là điều mà một người muốn lựa chọn. (Ảnh minh họa)
Nhưng mà…
Dù thế nào thì người không yêu mình cũng sẽ nhất quyết ra đi. Hoặc là mình vì quá đớn đau tự gạt bỏ họ. Hoặc là họ nhận ra tình cảm nơi mình mà ôm tim chạy mất. Vậy là mình đang từ tâm thế của kẻ cô đơn đi yêu một người có thể-cũng-cô-đơn-hoặc-không, trở thành tâm thế của kẻ cô đơn không-còn-yêu-ai-nữa. Để mình kịp nhận ra rằng, tình yêu ấy là thứ cảm xúc đẹp, là chất xúc tác đáng giá cho tháng ngày tuổi trẻ của mình.
Để rồi…
Dù thế nào thì người con gái cũng chỉ cần có một người bạn đồng hành bên cạnh mình, yêu thương chăm sóc và quan tâm đến mình mặc kệ thời gian, tuổi tác. Đối với người mà mình yêu thương, khi ở bên cạnh họ vẫn thấy tâm hồn nhau tươi trẻ, soi vào mắt nhau có thể thấy cả những ngày cũ kỹ xa xưa và những ngày hiện tại không còn dài phía trước.
Nếu được trải qua tuổi trẻ cùng nhau rồi cứ thế mà già đi để nương tựa lẫn nhau thì còn gì tuyệt vời hơn thế nữa.
Như vậy nhé! Những người yêu người không yêu mình, về sau hãy yêu người có tâm ý với mình, và cũng yêu thương mình nữa…
Theo blogtamsu
Đã có con chung mà vẫn phải giấu gia đình vì yêu người đã ly hôn
Cô ấy đã có 1 đời chồng và đã ly hôn. Em thì chưa lấy vợ. Chúng em gặp gỡ và quen nhau. Bây giờ cô ấy đang nuôi con cuả em. Em muốn nhận con nhưng không biết làm thế nào..bố me em thì chưa biết em với cô ấy đã có con. Trước yêu cô ấy bố mẹ em phản đối vì cô ấy đã có mgột đời chồng. Bây giờ em vẫn giấu bố mẹ vì đã có con với cô ấy.
Con em đang ở với mẹ và bố mẹ cô ấy. Bé đến tháng 12 này là được 2 tuổi rồi.em không biết phải làm thế nào. Bối dối .em không dám nói với gia đình em sợ moi người buồn ...vv.. Anh chị giúp em với. Em cảm ơn nhiều
Chào em
Tuy nhiên ở câu hỏi trước em có nói rằng cô ấy chưa làm xong thủ tục ly hôn với chồng cũ thì mọi việc có thể rắc rối hơn một chút nhưng hiện nay em nói rằng cô ấy đã ly hôn rồi vì vậy mọi việc sẽ hoàn toàn do em và cô ấy tự lo liệu giải quyết mà thôi
Trường hợp của em cũng rất đặc biệt bởi hai người có con chung 2 tuổi rồi mà em vẫn nói là muốn nhận con nhưng chưa biết phải làm sao. Trước hết, việc sinh con có thể do chủ định của hai người nhưng cũng có thể chưa nằm trong kế hoạch nhưng cháu đã lớn, cháu phải được sự quan tâm đầy đủ của bố mẹ cả về vật chất, tinh thần và cần được pháp luật công nhận. Em và cô ấy nên sớm ra cơ quan Tư pháp phường xã để tư vấn các thủ tục cần thiết đảm bảo quyền lợi cho con trẻ.
Còn về việc em lo lắng những người trong gia đình em phản đối hoặc buồn phiền vì em yêu và có con với người đã có gia đình thì hoàn toàn có căn cứ qua chuyện đã xẩy ra trước đây nhưng đó không phải là lý do để em trì hoãn việc thưa chuyện với gia đình. Em đã 22 tuổi em cũng đã sinh con với cô ấy, vậy em thực sự có mong muốn được ở bên cô ấy, lấy cô ấy làm vợ chăm lo cho con riêng cũng như con chung của hai người không?
Đó chính là điều quan trọng nhất, nếu em thực sự muốn kết hôn với cô ấy thì em cần về nói chuyện với gia đình, có thể ban đầu bố mẹ em sẽ tức giận buồn phiền vì con mình đã "tiền trảm hậu tấu" như vậy. Nhưng những người làm cha làm mẹ luôn là những người bao dung nhất, chắc chắn khi em thể hiện được rằng em đang hạnh phúc với sự lựa chọn của mình, em đang làm một người cha có trách nhiệm một người chồng mẫu mực, khi đó bố mẹ em sẽ chuyển từ trạng thái hoài nghi, bực tức thành sự cảm thông và yêu thương em trở lại.
Em lo lắng bố mẹ em buồn phiền nhưng thực tế việc em tìm được người vợ phù hợp lại có một người con khỏe mạnh, ông bà lại có một người cháu kháu khỉnh đáng yêu thì đó lại là niềm vui vô bờ. Em nên nghĩ ngược lại một chút, người đang thực sự buồn ở đây có lẽ là người bạn gái của em, cô ấy đã từng đổ vỡ, đã tin tưởng thậm chí sinh con nuôi con em đến 2 tuổi mà vẫn chưa có danh phận đúng nghĩa. Con em thì cũng phần nào thiệt thòi vì sinh ra cũng chưa có được quyền lợi đầy đủ, chưa được nhận ông bà bên nội. Vậy em hiểu mình cần phải làm gì rồi chứ?
Em đã trưởng thành, vì vậy hãy dám làm dám chịu trách nhiệm trước những hành động của mình. Đừng ở đó mà đắn đo suy nghĩ những điều mong lung, hãy thực tế hơn, làm những việc cần thiết ngay trước mắt. Sự nỗ lực và mạnh mẽ của em chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng.
Theo Eva
Ba lần đều "bập" vào trai đã có vợ Tôi còn nhớ rất rõ, mối tình đầu của tôi là yêu người có vợ. Năm đó, tôi là cô sinh viên năm nhất, vừa bước sang tuổi 19. Tôi một thân một mình lên thành phố học, và rồi tôi quen anh ta. Anh ta làm quản lí ở một nhà hàng mà tôi làm thêm. Chính anh ta là người đã...