Em yêu, có một chàng khờ mãi yêu em
Anh muốn nói với em thật nhiều, thật nhiều rằng: “Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều, yêu đến khi anh không còn có thể… thở được nữa”.
Em ạ! Anh cũng không hiểu được nữa, không hiểu được tại sao anh vẫn còn yêu em nhiều đến như thế sau tất tần tật những điều “khủng khiếp” em dành cho anh.
Gặp em trong một ngày hè nóng đến oải người và anh đã “say nắng” luôn từ cái nhìn đầu tiên ấy! Để rồi 5 tháng sau đó anh cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn khi em nhận lời ở bên anh bằng một nụ hôn em dành cho anh (em là người hôn anh trước – thỉnh thoảng khi hai đứa ngồi với nhau anh vẫn lấy điều đó ra để trêu em).
Anh không có gì cả (không đẹp trai, không giàu có…) cũng chẳng bằng được rất nhiều người theo đuổi em, anh chỉ có sự chân thành và một tình yêu dành cho em.
Hơn hai năm ở bên nhau, anh thấy đó là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mình. Vẫn có rất nhiều người theo đuổi em vì em là một cô gái hấp dẫn và ngoan ngoãn. Anh cũng đã từng phải nghe có ai đó nói rằng “yêu anh, em như “bông hoa nhài cắm …” vậy”. Anh cũng buồn, buồn cho em và buồn cho anh.
Và cuối cùng điều đáng buồn cũng xảy ra, một viên chức bình thường như anh không thể giữ được em ở lại bên cạnh – em xứng đáng được hưởng nhiều hơn thế. Nhưng em biết không? Anh cố gắng làm một viên chức ở quê cũng một phần vì “Em không lấy chồng xa, em chỉ lấy chồng cách nhà không quá 5km” – điều em nói khi hai đứa vẫn còn ngồi trên giảng đường đại học.
Anh đã nghĩ thật may, ít ra anh và em cũng cùng quê (lại không xa nhà em) và dù sao làm một viên chức cũng không quá tệ vì anh vẫn có thể làm ngoài. Nhưng tất cả những điều đó chẳng thể thay đổi được gì, đúng ngày em ra trường (sau anh 1 năm), em đã nói lời chia tay: “anh không có lỗi, chỉ là em muốn sống cùng với “anh ấy”". Anh cũng biết “anh ấy” của em là ai và anh cũng rất tôn trọng tình yêu, sự kiên trì của anh ấy dành cho em (luôn theo đuổi em trong thời gian em yêu anh).
Video đang HOT
Thật tồi tệ, tất cả trong anh sụp đổ dù trước đó anh đã có những linh cảm không thực sự tốt. Tất cả những nỗ lực níu kéo em của anh sau đó đều vô vọng dù em biết anh thực sự tuyệt vọng khi không có em ở bên.
Dù anh vẫn luôn nghĩ hãy quên em đi để em sống hạnh phúc – anh tự thấy thế và chắc cũng đúng thôi, nhưng anh cũng chắc chắn rằng không ai có thể yêu em nhiều hơn anh, không ai có thể mong em hạnh phúc nhiều hơn anh. Và anh vẫn luôn nhớ em đến từng giây và chưa lúc nào thôi hy vọng em sẽ trở về bên anh.
Một năm sau ngày em ra trường, em chia tay “anh ấy” của em. Anh đã rất buồn cho em vì khi chia tay anh, anh thực sự thấy được em rất quyết tâm đến với “anh ấy” của em.
Gặp lại em nhiều hơn cùng tình yêu không hề thay đổi và luôn hy vọng em sẽ quay về bên anh, anh đã thêm một lần tỏ tình với em. Em từ chối: “Dù em rất sợ không có anh nhưng cũng sợ cả việc ở bên anh. Em đã chạy trốn một lần, em không dám đối mặt thêm một lần nữa”.
Nhiều người nói với anh rằng anh mù quáng nhưng anh chỉ thấy rằng anh yêu em, yêu em nhiều lắm và luôn muốn được ở bên em.
Anh viết ra những dòng này, chẳng hy vọng em sẽ có lúc nào đọc được nó (vì em là một người “mù” internet). Đó chỉ là một sự trải lòng của anh thôi. Anh luôn yêu em dù sẽ có rất nhiều điều thay đổi như em từng nói với anh “tình yêu là vĩnh cửu nhưng người yêu thì luôn thay đổi”.
Anh không thể quên em không có nghĩa là anh sẽ không để em đi tìm hạnh phúc bên một người nào khác. Và giờ đây, anh mừng vì em đã có một “chỗ dựa” mới. Hãy sống thật hạnh phúc em nhé! Chàng khờ yêu em!
Đồng Ngọc Yên
Theo PLXH
Gửi anh người em yêu!
Em vẫn yêu anh cho đến hôm nay dẫu biết anh chưa bao giờ thuộc về em... (Ảnh minh họa)
Anh, người con trai miền Bắc đã chọn Quảng Nam để lập nghiệp. Anh, người đàn ông dịu dàng mà em từng mơ ước được yêu.
Anh, người đã cho em những hạnh phúc ấm áp đầy bình dị dù ít ỏi. Em đã yêu anh như thế đấy, yêu mà không biết mình đã yêu. Yêu khi nhận ra rằng tình yêu của anh thật kỳ lạ. Mà sao em vẫn không ngừng yêu anh, vẫn không thôi nhớ anh và mơ về những khoảng trời hạnh phúc... nhưng em đã chọn xa rời con đường có anh, xa rời những tháng ngày bên nhau ít ỏi. Níu kéo vô vọng rằng anh đã từng yêu em để em xếp hoài niệm này vào một ngăn nhỏ trái tim mình.
Anh đã từng tỏ tình với em, lời tỏ tình ngắn nhất và qua con đường đơn giản nhất mà em từng nhận. Em đã từng nghĩ rằng khi lời yêu được thốt ra là lúc con người ta cảm thấy rung động nhất, khi tình cảm trào dâng tràn ngập không thể làm chủ được... Anh và em yêu nhau quá lý trí chăng? Anh sợ em đau khổ, em sợ không đem lại hạnh phúc cho anh, hay tất cả đều là lời ngụy biện cho sự ích kỷ ẩn giấu mà chưa ai nhận ra. Hay là tình yêu của em và anh chưa đủ lớn để có thể bên nhau?
Anh từng nói rằng thời gian sẽ chứng minh tình yêu của anh... Ừ thời gian qua rồi đó anh, và anh cũng đã chọn sự im lặng để chứng minh cho tình yêu của mình? Em đã trải qua mối tình đầu, em hiểu rằng nếu yêu nhau mà không chia sẻ cho nhau những vui buồn, không thể tha thứ những lỗi vặt cho nhau thì làm sao có thể nuôi dưỡng tình yêu ấy được. Em luôn muốn sống hết mình vì tình yêu của em, muốn mình sẽ dành trọn yêu thương cho một ai đó đến hết cuộc đời này chứ không muốn nó đứt gánh giữa đường. Dù vẫn ghét những lời hứa hão huyền, những câu nói mỹ miều nhưng sao anh không thể cho em thấy được trách nhiệm trong tình yêu anh dành cho em?
Tình yêu hay tình bạn cũng vậy giống như một hạt mầm, nảy mầm rồi nhưng nếu không tưới nước, chăm sóc thì nó sẽ chẳng bao giờ lớn lên được mà sẽ tàn lụi theo năm tháng. Khoảnh khắc ngắn ngủi nhận ra tình yêu của mình em đã hạnh phúc biết bao, nhưng nó làm em day dứt mãi...
Anh, người đã cho em những hạnh phúc ấm áp đầy bình dị dù ít ỏi... (Ảnh minh họa)
Năm tháng dịu dàng hay đắng cay, có khi nào dừng lại trong khoảng khắc em nhận ra anh, anh nhận ra em trên con đường tấp nập bụi đời. Rồi lúc nào trong phút giây lắng mình anh chợt nhớ đến em. Tình yêu này có để lại gì trong anh, em có phải là mối tình đầu của anh không? Em đã tự hỏi như vậy và tự cười một mình rằng đó là câu hỏi dành cho anh, em đã không còn là mối quan tâm của anh từ lâu rồi thì việc em buồn, em đau có liên quan gì đến anh.
"Khi không còn yêu nữa thì vẫn có thể là bạn của nhau", anh đã nói như vậy với em. Em tin người em yêu vẫn là bạn của em, lời đề nghị làm bạn tốt ngày hôm qua như vẫn còn văng vẳng mà giờ nghe xa lắc... Đã đi qua rồi những lời yêu thương, những đêm mất ngủ, những đêm khóc ướt đẫm gối. Em đã lấy lại cân bằng cho mình, bởi em là cô gái mạnh mẽ (nhưng không hiểu sao trước mặt anh em hay trở nên yếu đuối... có phải vì em luôn cần một bờ vai tinh thần đáng tin cậy).
Tình yêu hợp rồi tan là lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi, em vẫn yêu anh cho đến hôm nay dẫu biết anh chưa bao giờ thuộc về em. Nhưng ngày mai em sẽ dành tình yêu của mình cho một người đàn ông có thể không giỏi giang, không dịu dàng bằng anh nhưng em có thể hiểu anh ấy, có thể cùng anh ấy vượt qua được những thăng trầm của tình yêu, của cuộc sống. Anh từng hỏi khi hết yêu nhau thì có trách nhau hay không? Em có thể nói rằng em chẳng hề trách giận gì anh, bởi vì tình yêu trong em đủ lớn để xóa nhòa những vết gấp không đáng có. Chỉ hy vọng rằng khi yêu ai đó anh đừng để cô ấy phải đoán suy nghĩ của anh, đừng để khoảng cách ấy càng ngày càng nới rộng ra. Được chia sẻ vui buồn cùng nhau là niềm hạnh phúc trong tình yêu đó anh à!
Bức thư này em viết cho người em yêu, bởi anh chưa là người yêu của em, bởi hai ta còn quá nhiều khoảng cách mà anh lại không cùng em lấp đầy nó. Em không muốn mãi yêu anh, em muốn được trở lại là cô gái kiêu hãnh, ngạo mạn như ngày chưa gặp anh. Nên em chỉ có thể giữ tình yêu của mình đến một thời gian thôi, anh nhé? Em không muốn chúc những lời sáo rỗng. Ở nơi này em luôn mong anh sẽ cười, nụ cười hiền mà em rất thích. Và sẽ luôn biết nhận ra giá trị hạnh phúc đúng lúc.
Yêu anh, người con trai em yêu nhất cho đến bây giờ.
Cô bé bướng bỉnh
nhochoctrobn@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Anh không thể cưới em làm vợ Tình yêu của anh đã không còn dành cho em (Ảnh minh họa) Nhiều lúc em chợt nghĩ "Hay là mình có con để anh phải cưới em?"... nhưng khi ý nghĩ ấy chợt thoáng hiện lên trong đầu thì cũng là lúc em hình dung ra sự đau khổ của anh khi phải chia tay với người vợ hiền, phải xa đứa...