Em yêu chồng là thật, ngoại tình cũng rất thật
Chồng à, chuyện em ngoại tình, cũng là thật… Vì quá yêu chồng nên em mới ngoại tình.
Chuyện em yêu chồng là thật, hoàn toàn có thật. Đã yêu tha thiết, yêu si mê, yêu đến mệt mỏi, quên mình. Yêu khi chỉ cần một câu nói ngọt ngào của chồng, em có thể vui cả tháng, cả năm. Yêu khi chỉ cần một cái ôm nhẹ của chồng, em có thể quên hết âu lo phiền muộn. Em đã khao khát có được tình yêu như thế và cũng mong được đáp lại tấm chân tình.
Chuyện em yêu chồng là thật. Yêu đến có thể nhịn đói để chờ chồng về ăn cơm, để được ngồi cùng mâm với chồng. Và cứ hâm đi hâm lại thức ăn gần chục lần vì ngỡ chồng về mà tủi phận, nước mắt rơi khi đêm về khuya, sương rơi xuống.
Em yêu chồng nên một câu nói tổn thương của chồng cũng khiến em suy nghĩ cả tuần, cả tháng. Em tìm cách làm lành với chồng, hoặc vì giận chồng, không thể làm lành mà không thiết ăn, thiết ngủ. Em để ý chồng mỗi đêm khi chúng ta vì giận nhau mà không chung giường.
Em yêu chồng là thật. Có những khi thấy chồng ốm, em không thể nào ngủ nổi, chỉ ước mình là người ốm thay chồng. Nhìn chồng gầy gò vất vả kiếm tiền, nước mắt em rơi.
Ảnh minh họa
Chuyện em yêu chồng là thật, mấy năm rồi tình yêu vẫn nguyên vẹn như xưa. Thế nên, mỗi ngày lễ tết, chồng vô tâm hờ hững, không bao giờ hỏi, không bao giờ nhắc khiến tim em đau đớn vô cùng. Ngày cưới chúng mình, chồng không nhớ, nên em cho nó trôi qua lặng lẽ như bao ngày thường.
Yêu chồng đến mức, em đã khóc cả đêm khi sinh nhật em chồng đi nhậu với bạn bè. Em chờ đợi một câu chúc qua điện thoại nhưng không có. Em đã mệt nhoài với sự vô tâm, hờ hững của chồng. Em cảm thấy mình như người vô nghĩa với chồng. Chồng ở đâu đâu, vui vẻ với ai, quan tâm tới ai, em thì không bao giờ có phần.
Video đang HOT
Người ta nói, càng yêu thì càng đau, đau hơn khi người yêu hờ hững, vô tâm, phản bội. Sự vô tâm của chồng khiến em cảm thấy ngột thở. Em không thể nào tiếp tục ở bên chồng khi mà trong cuộc hôn nhân này, em chỉ giống như người yêu đơn phương.
Chồng à, chuyện em ngoại tình, cũng là thật… Vì quá yêu chồng nên em mới ngoại tình. Điều đó nghe có vẻ vô lý nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chẳng vô lý chút nào.
Một người đàn bà khi quá yêu mà không được đáp lại, bản thân họ sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi. Mà càng là đàn bà thì càng muốn được yêu thương, an ủi. Sống bên một người đàn ông vô tâm, không coi mình ra gì, ngày ngày đối diện với chồng mà như đối diện với một khúc gỗ, đàn bà nào chịu được.
Chuyện vợ ngoại tình, hôm nay vợ thú nhận với chồng. Vợ không thể tiếp tục sống cuộc sống như lúc này, khổ sở vì yêu nhưng lại không được đáp lại. Vợ muốn giải thoát, vợ muốn được sống với tự do, với yêu thương mãnh liệt, muốn được người đàn ông của đời mình quan tâm.
Thà là chia tay còn hơn là sống với người không yêu mình, đau khổ lắm. Cảm giác ấy, vĩnh viễn chồng không hiểu được đâu.
Nên, hôm nay, vợ thú nhận với chồng chuyện lăng nhăng của mình. Hy vọng chồng hiểu là, vợ không bao giờ muốn thế, chỉ vì vợ quá yêu chồng mà không được đáp lại mà thôi!
Theo Khám Phá
Một phút nhớ người cũ để yêu chồng, thương con nhiều hơn
Hãy tự tạo một khung trời cho riêng mình để cân bằng và thoát khỏi những mệt mỏi của gia đình và cuộc sống. Khung trời riêng ấy có thể tồn tại hình bóng của người xưa...
Luôn khắc ghi tình yêu đẹp của thuở 17
Hôm nay, cô công chúa nhỏ của tôi lại phải vào viện vì viêm phổi cấp. Công việc của chồng tôi đang vào mùa đổ bể thua lỗ, anh lại đang ở xa để lo giải quyết công chuyện. Vậy là tôi lại một mình với con, vừa sợ con bệnh nặng, vừa lo đến tiền. Ngồi trong bệnh viện lạnh lẽo, nhìn cô con gái gầy nhom sau một tuần ốm, nước mắt tôi tràn ra. Vì con cứ nhắc hoài đến bố, nên tôi gọi để anh sắp xếp về sớm với con nhưng anh bảo chưa thể về ngày được. Cảm giác cô đơn, lạc lõng làm tôi rối bời. Tôi lật chiếc laptop lên và như một thói quen, tôi lại lướt vào blog Dạ khúc, nơi mà tôi ẩn danh để viết về anh.
Ở cái tuổi 17 của 17 năm về trước, tôi và anh thân nhau như hình với bóng. Chúng tôi có những kỉ niệm trên những con đường hoa sữa về đêm, hai đứa chở nhau đến để cảm nhận mùi hương thân thuộc của mùa thu Hà Nội. Tôi nhớ những buổi anh năn nỉ thằng bạn cho mượn chiếc xe đạp mới để đèo tôi băng qua các con phố, tôi rủ rỉ rù rì đọc những vần thơ còn chưa chắt lọc.
Rồi bỗng dưng anh theo gia đình đi du học nước ngoài, nhà tôi cũng chuyển hẳn đến một nơi khác khang trang hơn. Vậy là chúng tôi lạc tin nhau. Để rồi 10 năm sau, chúng tôi gặp lại nhau, khi anh về nước. Nhưng lúc ấy tôi đã là người đàn bà có chồng, và một công chúa nhỏ 3 tuổi.
Có lúc tôi muốn anh mang tôi rời xa mảnh đất này, bỏ mặc những lời phán xét sau lưng. Nhưng cũng chính tôi không dám ra đi, vì tôi còn con gái, tôi không nỡ chia lìa nó với người cha mà nó hết mực yêu thương. Anh thì bảo: "Đừng vì anh, em hãy vì những gì em đang có". Thế là lần nữa chúng tôi chỉ còn thương nhớ về nhau trong tâm tưởng.
Chồng tôi là một người đàn ông tốt, biết kiếm tiền, không lăng nhăng nhưng không hiểu sao tôi luôn thấy anh nhạt: không mấy khi chê nhưng cũng chẳng khen vợ, không bao giờ biết ghen cả khi vợ cố tình gây sự, chồng tôi yêu con, thương bố mẹ nhưng không bao giờ biết cách thể hiện ra ngoài... Bởi thế mà đêm nay, khi tôi báo con ốm, chồng vẫn bảo "chưa thể về ngay được". Tôi luôn cố kìm chế với chồng nhưng thực sự trong lòng tôi muốn gào lên, quát lên. Tôi cũng không biết vì sao, tôi không thể gào lên với chồng, có lẽ vì lòng tôi đã lạnh chăng?!
Và tôi chỉ còn những kỷ niệm về anh an ủi lúc cô đơn này. Không có anh ở đây nhưng tôi luôn cảm thấy như có đôi tay đang vỗ nhẹ lên vai mình. Ánh mắt anh nhìn tôi 17 năm trước, khi tôi là cô bé 17 tuổi, đang tự tập nhảy cao ở sân nhà lại hiện về. Ánh mắt ấy cổ vũ để giúp tôi vượt qua môn thi nhảy cao ở trường, và lúc này ánh mắt ấy hiện về giúp tôi thêm cảm giác ấm áp, bớt lo sợ.
Giờ này ở một nơi nào đó, có thể anh cũng đang trầm ngâm đốt thuốc lá và nghĩ về tôi?! Vâng, niềm tin ấy lại khiến tôi thấy mình không còn lạc lõng, không phải là người đàn bà thất bại. Vẫn có người dõi theo và mong tôi mạnh mẽ, và tôi phải mạnh mẽ vì chính mình và vì cô con gái nhỏ.
Nhớ đến anh để... yêu chồng, thương con nhiều hơn
Từ sau cái lần gặp lại ấy, đã 7 năm trôi qua, tôi chưa một lần gặp lại anh, mà chỉ nhìn hình bóng thân thương ấy qua blog và tự trải lòng mình lên blog Dạ khúc. Tôi vẫn lặng lẽ sống bên chồng tôi, vẫn ngoan hiền trong mắt chồng nhưng ít cười và tâm sự. Sự thực là đã nhiều lúc trong 7 năm ấy, tôi nghĩ tới tờ đơn ly dị, như đêm nay khi tôi phải ngồi một mình trông con.
Tôi chán nản với sự cố gắng lãng mạn của chồng khi thỉnh thoảng bảo đưa vợ con đi xem phim nhưng chưa lần nào tự chọn hay biết ở rạp đang chiếu phim gì. Đôi khi tôi lẩm nhẩm trong miệng một bài thơ nào đó, dù nó rất trúc trắc, chồng cũng khen: "hay lắm em ạ"... như một cái máy Đã có lúc tôi muốn làm lại, nhưng tôi lại tự hỏi vì sao tôi vẫn ở bên chồng. Tôi lại nhớ cái lần mà tôi muốn rời xa chồng nhất, là khi gặp lại anh.
Tôi yêu anh đến thế và anh trở về nước cũng chỉ để tìm tôi, vậy mà tình yêu ấy không đủ sức để chúng tôi đến được với nhau, tất cả vì hai chữ "gia đình". Trong giây phút quan trọng nhất, tôi đã nhận ra gia đình quan trọng hơn và đã thắng được tình yêu của mình. Vậy thì giờ đây, tại sao tôi lại dễ dàng giũ bỏ cuộc sống gia đình mình đang có chỉ vì những phút cô đơn, lạc lõng như thế này.
Tôi phải gìn giữ và chăm chút cho gia đình ấy để xứng đáng với tình yêu đã bị hy sinh của mình chứ. Biết đâu chồng tôi cũng đang ôm một mối sầu như tôi về một người phụ nữ nào khác. Phải chăng chính tôi cũng đã không chịu hiểu nội tâm của chồng mà chỉ biết ngồi trách móc khi thấy chồng không hiểu mình...
Nhiều lúc ngồi miên man, tôi lại nghĩ có lẽ chính vì tôi đã có gia đình nên khi gặp lại nhau, tình cảm trong tôi và anh mới cồn cào xót xa đến thế. Có lẽ tình cảm càng bị ngăn trở càng trở nên tha thiết và đẹp. Nếu đến được với nhau, chắc gì chúng tôi đã hạnh phúc, hay ở bên nhau rồi lại day dứt, rồi lại giận dỗi, rồi lại chia xa...
Chồng và con tôi chính là những tài sản để ở tuổi 34, tôi bước ra đường được bạn bè, đồng nghiệp khen ngợi. Vậy nên xin hãy giữ chút tình cùng anh trong một góc trái tim, cho một khung trời riêng, để mỗi lần nghĩ về nơi ấy, tôi được an ủi nhưng cũng để nhớ rằng tôi đang có một gia đình, tôi không còn là cô gái tuổi 17 của 17 năm trước nữa.
Chỉ còn những trang blog Dạ khúc luôn để ở chế độ private để tôi tâm sự về anh. Ở đó tôi viết về những kỷ niệm ngày xưa của chúng tôi, về những gì tôi trải qua trong cuộc sống hiện tại. Xin đừng gặp lại để nơi ấy anh có một gia đình hạnh phúc, và nơi đây tôi sẽ sống trọn vẹn hơn với chồng con mình... Ai chẳng cần có một khung trời riêng để được sống là chính mình...
Theo Webphunu
Em yêu chồng là thật, em ngoại tình cũng là thật Chồng à, chuyện em ngoại tình, cũng là thật... Vì quá yêu chồng nên em mới ngoại tình. Chuyện em yêu chồng là thật, hoàn toàn có thật. Đã yêu tha thiết, yêu si mê, yêu đến mệt mỏi, quên mình. Yêu khi chỉ cần một câu nói ngọt ngào của chồng, em có thể vui cả tháng, cả năm. Yêu khi chỉ...