Em yêu anh vô cùng
Mình gặp nhau đúng là duyên phận, chỉ có điều chúng ta có duyên mà không có nợ.
Chồng yêu, em thèm được gọi, được nghe giọng của anh quá. Nhưng chắc chắn không được đâu vì giờ này anh đang ở nhà, bên cạnh anh còn có người ta, và anh không hề muốn làm người ấy buồn lòng, nghi ngờ… Đành vậy, em chôn giấu nỗi nhớ trong tim, cũng không thể khóc!
Anh à! Em thích câu hát “ Ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em, em chưa thuộc về ai…”! Đã bao lần em nhìn vào điện thoại một cách vô thức, dẫu biết rằng nó sẽ chẳng reo đâu. Anh đã về nhà được 4 hôm rồi, còn rất lâu nữa, anh mới xuống cơ quan, và đó sẽ là những ngày dài, thật buồn đối với em. Nhớ anh! Sao lúc nào em cũng có thể khóc được vậy, thật ngu ngốc phải không? Anh rất ghét mỗi khi em khóc mà! Anh à, giờ em cũng đang khóc đấy, với nỗi đau sâu tận trong tim…Vì biết rằng, những dòng thư này, làm sao có thể gửi đến anh được và nếu có, cũng sẽ là ngày em phải rời xa anh mãi mãi.
Mình gặp nhau đúng là duyên phận, chỉ có điều chúng ta có duyên mà không có nợ, chúng ta gặp nhau quá muộn mà thôi. Biết nói sao đây, cho anh hiểu hết được lòng em lúc này. Em đau đớn, nhớ anh đến vô cùng.
Chúng ta xét cho cùng có quá nhiều điểm giống nhau nên sẽ không thể đến với nhau được đâu anh nhỉ? Mình cùng họ, cùng tháng, năm sinh, anh chỉ sinh trước em có 2 ngày… Em nhớ mình đã cùng nhau sinh nhật ở Hà Nội đúng không anh? Sinh nhật không hoa, không bánh, không nến…nhưng thật vui. Tên con gái anh, vốn dĩ là cái tên em định đặt cho đứa con gái đầu lòng, lại còn thích ăn loại quả giống nhau nữa chứ. Và rồi cùng tính trẻ con giống nhau…
Kể ra lại càng thêm buồn, em biết rằng rồi chúng ta sẽ không thể đi cùng nhau trên một con đường nữa đâu bởi em không còn chút tình cảm với người đàn ông được gọi là chồng mình một cách danh chính ngôn thuận, nhưng tình cảm của anh với người được gọi là vợ anh, còn sâu đậm lắm. Chồng yêu! Mỗi lần anh về nhà, là mỗi lần em hờn ghen, đau nhói trong tim, nhưng lúc nào cũng vui vẻ, bảo anh hãy thật thoải mái, hãy chăm sóc và bù đắp cho người ta. Thật nực cười phải không? Em đâu có tư cách gì mà ghen ngược đời như thế chứ. Và anh cũng luôn rất khéo léo an ủi em rằng, về nhà anh không thấy vui, không hạnh phúc, chỉ biết chơi cùng con gái thôi. Anh đâu biết rằng, đến bây giờ trong đầu em vẫn hiện lên thật rõ nét từng dòng tin anh nhắn cho người ta, thật dịu dàng, đầy yêu thương…Trời ơi! Rõ ràng là em rất trẻ con mà, sao em có thể ghen với người ta cơ chứ? Điều đó có gì khó hiểu đâu, khi anh vẫn luôn yêu thương người ta, có trách nhiệm với con gái? Em thật ích kỉ, nhỏ nhen phải không? Nếu không rời xa anh bây giờ, em sợ mình sẽ không thể chịu được thêm những lần như thế, khi vô tình phát hiện ra những lời yêu thương từ anh, những lời nói mà chưa bao giờ em được nhận từ người được gọi là chồng em.
Được gặp anh là điều hạnh phúc lớn nhất của em trong cuộc đời này. Anh có tin không, khi em nói rằng anh là người đàn ông em thương nhất, dù gặp anh khi đã quá muộn, chưa có ai làm em được sống trong cảm giác yêu thương như anh, và cũng chưa có ai khiến em khóc nhiều bằng anh. Có những lúc em muốn rời xa anh để chấm dứt mọi khổ đau, ngang trái, nhưng càng cố gắng em càng hiểu mình sẽ khổ đau nhiều hơn. Rồi những lúc giận nhau, khi anh nói với em những lời tàn nhẫn, em lại điên cuồng níu kéo anh ở lại. Em sợ, sợ có một ngày em không thể nghe được tiếng nói thân quen ấy, sợ có một ngày em không thể biết gì về anh. Em đã cố giữ anh ở lại bên mình, thuyết phục anh rằng, anh đừng xua đuổi em, hãy để em ở lại bên anh, đến khi anh về với gia đình, hoàn cảnh sẽ tự bắt em phải biết chấp nhận…Và bây giờ, khi anh đang hạnh phúc bên người ta, dù chỉ là tạm thời thôi, em đã thấy đau quặn trong tim. Mỗi ngày, em đều mong ngóng, chờ đợi từ anh một cuộc điện thoại, nghe anh gọi rồi, lại thấy tủi thân vô cùng, vì anh toàn tranh thủ, hỏi được vài câu, vì sợ bị phát hiện…Trong những cuộc điện thoại hiếm hoi đó, em hiểu, mình đâu có giá trị gì? Có chăng, chỉ là rất nhỏ bé, vì ẩn sau đấy, em biết là nỗi lo sợ của anh, nếu bị phát hiện gọi cho em, hạnh phúc gia đình anh sẽ bị ảnh hưởng… Thế thì, một kẻ ngốc như em đâu thể hi vọng vào một điều gì xa xôi hơn nữa phải không anh?
Yêu anh, em đã liều giữ cho mình có em bé dù biết hậu quả sẽ vô cùng lớn và rồi chuyện gì xảy ra, anh cũng đã biết…Em đã không giữ được…Đó là hiện tượng sảy thai, anh biết không? Thực chất, con mình đã được gần 3 tuần rồi đấy. Em lo sợ, giấu không cho anh biết, vì sợ anh sẽ rời xa em, như có lần anh đã nói. Chúng ta không có gì ràng buộc nhau nên lần này, em lại nói dối anh là đã kiểm tra, bác sĩ nói không sao, chỉ chảy máu trong thôi. Cho đến bây giờ, em vẫn ra máu, người cảm thấy choáng váng, khó chịu… nhưng rồi em sẽ ổn thôi, anh nhỉ? Nếu tha thứ cho em được lần nói dối này, thì anh hãy tha thứ, còn nếu không em sẽ chịu như sự quả báo vậy…
Từ bây giờ, em sẽ đi để anh được hạnh phúc trọn vẹn anh nhé! Em xin lỗi, em nhớ lắm lời anh nói “ Từ khi cô xuất hiện, gia đình tôi không còn bình yên như ngày nào?”… Vâng! Em có tội, là đã xuất hiện trong cuộc đời anh, đã khiến tình cảm của anh dành cho người ta không còn nguyên vẹn, mặc dù tình cảnh gia đình em cũng chẳng hơn gì. Em đã vốn dĩ không hạnh phúc, thì không thể bắt anh và một người phụ nữ đáng yêu như vợ anh không hạnh phúc giống em!
Gặp anh, yêu anh… em không hề thấy ân hận hay nuối tiếc (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Gặp anh, yêu anh… em không hề thấy ân hận hay nuối tiếc. Anh đã cho em quá nhiều. Em sẽ không bao giờ quên hình ảnh người đàn ông trong trang phục quần đen áo trắng xuất hiện trước mặt em, không quên ngày anh vì giận em chặn cuộc gọi mà bỏ về Hà Nội trong đêm tối, không quên bó hoa hồng anh tặng em nhân ngày 20/10, mà để có nó, anh đã phải lén bán mấy đồng đôla kỉ niệm. Em cũng hạnh phúc vô cùng, khi trong ví anh luôn có hình của em, dù nó không được để công khai. Còn nữa, em cũng đã được về cơ quan anh, gặp bạn bè của anh, nơi mà người ta cũng chỉ mới đến có một lần…Em được sống trong không gian anh sống, được hiểu công việc và những vui buồn của anh…vậy là quá đủ đối với em, còn gì mà phải ân hận, tiếc nuối?
Em lại nhìn đồng hồ, đã mấy ngày nay, em luôn như thế! Và biết là, anh sẽ chẳng gọi đâu!
Anh à! Mai này xa nhau rồi anh hãy tưởng tượng ra cuộc sống của em nhé. Sẽ có lúc em rất bận đấy, có lúc em làm việc quên ăn sáng, có lúc em đóng cửa văn phòng, một mình ngồi khóc nhớ anh, có lúc em tất tả về nhà chăm con, mải miết dạy thêm! Em sẽ cố gắng được 44kg, sẽ đẹp như người mẫu ấy. Còn anh, khoảng thời gian anh ở dưới cơ quan, anh cũng sẽ có lúc buồn, và nhớ em nhiều đấy. Nhưng xung quanh anh, có rất nhiều bạn tốt mà, họ hiểu anh và biết những gì tốt cho anh hơn anh tưởng đấy… Còn sau này về Hà Nội chắc chắn em sẽ không phải lo lắng gì cho anh nữa. Anh sẽ được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, trong tiếng cười của con gái…Có gì phải buồn đâu anh nhỉ? Những kỉ niệm về em cũng chỉ là cơn gió thoảng qua mà thôi! Bây giờ, cũng đã muộn rồi, và anh cũng chưa gọi cho em, chắc ngày hôm nay chỉ thế thôi anh nhỉ? Em vẫn mong anh lắm, dù sáng nay giận anh, nói anh đừng gọi cho em nữa. Anh đã làm như thế thật chăng? Đáng đời em lắm!
Chồng yêu của em! Sau này, khi em không thể ở bên anh nữa, anh hãy tự chăm sóc mình cho thật tốt, biết chưa? Cảm ơn anh về tất cả những gì anh đã mang lại cho em! Anh hãy để cho em buông tay anh ra, anh nhé! Anh hãy nhớ, sâu thẳm từ trái tim mình, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, làm gì, em cũng nghĩ về anh, và cầu mong anh hạnh phúc, may mắn, bình yên. Em luôn yêu anh hơn chính bản thân mình vì thế em còn có thể làm gì cho anh ngoài việc lặng lẽ ra đi.
Sau này, nếu có vô tình nhớ đến em, anh hãy ngước nhìn lên bầu trời nhé, em là một ngôi sao bé nhỏ, anh còn nhớ không? Em đã nói với anh điều ấy! Những tấm ảnh của em, quyển nhật kí của em… anh hãy đốt hết đi anh nhé, đừng để nó hiện hữu trong cuộc đời anh nữa, nó sẽ làm anh khó quên em, mà biết đâu anh đã đốt nó đi rồi?
Xung quanh em, còn nhiều thứ thuộc về anh quá, những bộ váy đáng yêu anh mua, đôi dép tông xinh xắn, thậm chí là cái áo chống nắng, con gấu Bảo Thy, nhất là cái vòng tay… em đã cất nó vào một nơi thật trang trọng, để thời gian không thể làm mòn được nó, và cũng là để em đỡ đau lòng khi nhìn thấy nó. Em sẽ lại nhớ anh, em lại khóc… Anh không thích thế phải không anh?
Bài hát Chẳng thể có anh trong đời đã mãi là sự thật với em rồi, không thể nào thay đổi! Em đã tìm được rất nhiều bài hát tặng anh, anh nhỉ? Em thực sự cảm động khi trong file nhạc của anh toàn những bài em thích. Khi nào nhớ em, anh hãy nghe chúng nhé. Anh còn nhớ lời hát “ Để bên anh, em đánh đổi tất cả bình yên…anh đưa em theo với, cầm tay em và đưa lối, đến nơi đâu, em có thể bên anh trọn đời…”?… rõ ràng, với em đó luôn là mơ ước thôi anh nhỉ? Bây giờ, em chỉ còn cách duy nhất, đem yêu thương xếp vào quá khứ, cầu mong đừng có ai đó khuấy động trái tim em, vốn dĩ đã tan vỡ từ khi em không thể ở bên anh được nữa. Em còn nhớ, có lần em hỏi, nếu cho anh một điều ước, anh có ước chúng mình chưa từng gặp nhau không? Anh bảo em là ngốc! Anh sẽ ước mình vẫn gặp nhau, nhưng cả hai đều chưa bị ràng buộc…em đã như vỡ òa vì hạnh phúc. Nhưng đến bây giờ, em biết điều ước cũng chỉ là điều ước mà thôi, không bao giờ thành sự thật, vì thế anh đã ước như vậy phải không?
Em biết rằng, anh không bao giờ đánh đổi bất cứ thứ gì trong cuộc sống hiện tại của anh, để lấy một đứa ngốc như em. Nhưng sao em vẫn yêu anh hơn chính bản thân mình? Rốt cuộc, với anh, em sẽ chỉ luôn là người tình không danh phận? Em cũng không có quyền gì để đòi hỏi điều gì ở anh, em biết chứ nhưng sao lòng vẫn đau.
Chiều nay, nhớ anh quá, em đã liều mình gọi điện, vừa nghe tiếng chuông điện thoại đổ, vừa run… Anh nghe máy, anh đang đi lo công việc… Đúng rồi, anh luôn có lí do chính đáng khi em giận. Chỉ cần anh nói, cả chiều anh ở nhà, vừa ra khỏi nhà, vội vàng lo công việc, còn chưa đâu vào đâu…là em không thể giận được, nói đúng ra là không được phép giận anh. Trước khi cúp máy, anh còn kịp dặn em là: có gì để anh gọi lại…Anh sợ, đúng không? Sợ tiếng chuông điện thoại của em sẽ làm anh khó xử…Anh đâu có nghĩ rằng, em nhớ anh lắm, nhớ anh rất nhiều, đến mức em không thể chịu nổi, thì em mới gọi cho anh. Và nếu có gì đó không bình thường, nếu anh tắt máy, nếu anh nói chuyện ngập ngừng…em sẽ biết cách xử trí, sẽ không bao giờ em làm tổn hại đến anh.
Nếu em nói rằng, tại sao lúc em ở nhà, mà bất cứ khi nào anh gọi, em cũng luôn cố gắng nghe, hoặc tìm cách nhắn tin để anh khỏi buồn, sao anh không làm như thế? Anh sẽ nói lại ngay rằng, nhà anh không như nhà em, vợ anh hay kiểm tra, hay đi theo, hay cầm máy điện thoại của anh…và còn rất nhiều, rất nhiều lí do chính đáng khác nữa, đúng không? Em biết câu trả lời mà! Nếu là em, hôm nay, khi xong việc, em sẽ lén nhắn cho anh một dòng tin, để anh khỏi lo lắng, đợi chờ…Nhưng anh thì không, dù biết em sẽ chờ đợi, lo lắng, bởi anh hứa có gì thì anh gọi lại…Vì anh khác em, anh nhỉ? Vì anh là đàn ông, đàn ông thì luôn mạnh mẽ, cứng rắn, coi công việc là trên hết, đâu phiền nhiễu, ủy mị như em? Nhớ nhung lúc này uh? Đó là thứ tình cảm xa xỉ…Anh đang bận mà, có thể giờ này anh đang phải tiếp ông anh họ, hay phải mời người ta đi uống nước, đi ăn, lại phải lo việc bố mới ngã…Anh vất vả quá rồi, em đã không thể chia sẻ, ở bên cạnh động viên anh, sao còn hờn giận anh chứ? Hãy tha thứ cho em, anh nhé! Từ nay, em sẽ không phiễn nhiễu như vậy nữa đâu. Yêu anh, nhớ anh lắm, em sẽ giấu kín trong lòng, sẽ cố gắng chôn sâu tình yêu này.
Mà đúng như em nói, anh đã phải tiếp người ta, vậy là công việc của anh đã suôn sẻ rồi, thật may mắn quá! Tối, anh gọi điện, lại say nữa rồi! Thương anh quá đi, nhưng em cũng không thể làm gì cho anh được. Em ghét nghĩ đến cảnh anh nằm ngủ mê mệt…mỗi lần như thế, anh sợ em giận, lại ôm em thật chặt…ôm em mà có biết gì đâu? Giờ anh cũng sẽ thế phải không? Anh sẽ ôm vợ yêu của anh ngủ…Cô ấy thật hạnh phúc. Mà tại sao em ngu ngốc, luôn để mình bị ám ảnh, hành hạ bởi suy nghĩ đó chứ? Thôi, bỏ đi! Em luôn như thế mà, thật quá ngu ngốc, ngớ ngẩn! Anh làm sao có thể thuộc về em được chứ? Anh là của người ta! Vậy anh hãy đi đi, có được không? Đừng bắt em phải sống mãi trong nỗi ám ảnh, hờn ghen, tủi thân đó, như thế chẳng phải là độc ác lắm sao? Đừng bắt em phải sống như vậy nữa! Nhớ anh, nước mắt em lại chảy dài, em căm ghét đôi mắt mình, sao nó buồn quá vậy, sao nó có quá nhiều nước mắt?
Không hiểu sao, em lại hay cáu giận đến thế, khi không được nói chuyện với anh, em trút giận lên đầu con gái, cáu cả bố mẹ…em thật tệ, không thể kiểm soát được tâm trạng của chính mình! Em thật tồi phải không anh?
Anh à! Mỗi lần gặp anh, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc! Em nhớ lắm, có lần, hơn 10h đêm rồi, anh lặn lội từ Hà Nội lên thăm em…Rồi mỗi lần xa nhau, dù biết rằng, sẽ còn gặp lại, mà sao em luôn đau thắt trong lòng, nước mắt chảy ra mãi thế? Tại sao chúng ta luôn phải đi về 2 hướng ngược chiều nhau? Tại sao thế hả anh? Cho đến bây giờ, em vẫn không thôi mơ ước, sẽ sinh cho anh một nhóc con, con trai đặt tên là Đức Toàn, con gái đặt tên là Bảo Thy…Em sẽ chịu đựng tất cả, chỉ cần có con ở bên mình. Có phải, là em không còn cơ hội đó không anh?
Một người phụ nữ như em, không có gì đặc biệt, không xinh đẹp, không dịu dàng, không khéo tay, nấu ăn không ngon, yếu đuối, hay khóc…lại phải đóng vai trò là trụ cột trong gia đình, phải lo lắng với những thứ gọi là cơm áo, gạo tiền, liệu có đáng thương không anh?
Anh biết không? Đã có lần, khi nhìn bức ảnh cưới hạnh phúc của vợ chồng anh, em đã nghĩ vợ anh thật may mắn, cô ấy có đầy đủ những gì một người phụ nữ cần, một gia đình sung túc, không phải lo lắng về vật chất, một người chồng biết chia sẻ việc nhà, luôn nói những lời động viên, dịu dàng…Em không ghen tị đâu, nhưng em đã ước, giá như mình một lần được là cô ấy. Em có lẽ chỉ hơn cô ấy một điều duy nhất, đó là sức chịu đựng! Vậy thôi. Và bây giờ cũng thế anh à! Em sẽ chịu nỗi đau đớn, mất mát, khi chấp nhận rời xa anh, trả anh lại cho cô ấy vẹn nguyên. Đừng nghĩ em cao thượng, sao em không như người phụ nữ khác, có thể phá hoại hạnh phúc gia đình anh lắm chứ. Em làm thế bởi vì em biết, gia đình anh có chuyện gì, thì anh sẽ là người đau khổ nhất, anh sẽ phải gồng mình giữa 2 người phụ nữ, sẽ phải nói dối vợ anh, sẽ phải cố không làm em giận…Vậy hóa ra, em là người ích kỉ lắm sao? Anh còn nhớ không, em đã từng nói: chỉ cần anh được vui, em sẽ thấy yên bình, chỉ cần anh hạnh phúc, em có thể rời xa…
Nhìn lại những gì mình đã có với nhau, em thực sự rất hạnh phúc, và tin rằng chúng ta đến với nhau bằng thứ tình cảm chân thành, không vụ lợi, toan tính. Bây giờ, khi bắt buộc phải buông tay nhau, anh hãy luôn tin rằng, ở nơi rất xa này, có một người luôn cầu mong anh hạnh phúc. Em nghĩ rằng, mình khó có thể quên nhau được lắm. Em tin rằng, sau những bộn bề công việc, những lo toan đời thường, anh sẽ vẫn có những khoảng lặng, những phút giây anh cảm thấy cô đơn, bất lực, thất bại…Anh à! Những lúc ấy, anh hãy luôn nghĩ rằng em đang ở bên anh nhé! Và cười thật trong trẻo, em sẽ vỗ về, an ủi anh, anh sẽ thấy ấm áp hơn nhiều đấy. Khi khó khăn qua rồi, niềm vui trở lại, em sẽ ra đi, trả lại anh trong niềm vui trọn vẹn với gia đình. Mình thống nhất thế anh nhé. Cảm ơn anh nhiều lắm!
Lời cuối cho anh, hãy sống thật hạnh phúc, hạnh phúc cho cả phần em nữa đấy, biết chưa? Nếu không em sẽ rất giận anh. Xa em rồi, anh hãy cứ tưởng tượng, mỗi sáng thức dậy em đều nhắn tin chúc anh một ngày tốt lành, mỗi bữa trưa, bữa tối, em đều hỏi anh ăn có được nhiều không? Rồi lại cằn nhằn: Sao chỉ có 2 bát thôi hả? Và trước khi đi ngủ, em sẽ nhắc anh đừng thức khuya xem phim, đừng mải chơi điện tử, đi ngủ đúng giờ và chúc anh ngủ ngon. Em sẽ lại gối lên tay anh, ôm chặt lấy anh, cảm giác ấy thật ấm áp anh à. Chia tay nhau rồi, cứ cho em là kẻ ích kỉ, nhỏ nhen…nhưng xin anh đừng oán trách em điều gì nhé, đừng giận em mà tội nghiệp. Em yêu anh vô cùng, anh biết không?
Nói ra những lời này, trái tim em như đang bị bóp nát, đau đớn nhưng em biết rằng, sớm hay muộn, anh cũng rời xa em thôi. Và em sẽ phải sống trong nỗi nhớ anh mãi mãi… Em đi đây, chồng nhé! Tặng anh 7,8,9,10,11h. Thật nhiều, thật nhiều, cho tất cả những ngày sau này, em không còn anh ở bên mình nữa! Em sẽ mãi mãi là vợ ngốc của anh!
Vĩnh biệt chồng yêu!
Theo VNE
Yêu thôi là chưa đủ
"Tâm đã sinh con trai, giống Sanh anh ạ!". Tiếng nàng thỏ thẻ đầy phấn khích nhưng không hiểu sao nó chỉ lọt vào tai tôi lọp bọp đầy miễn cưỡng. Chẳng lẽ lòng bao dung dung của tôi chật chội đến thế?
Kể cũng lạ, tôi và nàng yêu nhau đã ngót ba năm, quãng thời gian đủ để người ta tường tận về nhau nhưng không hiểu sao mỗi lần nói về Tâm, cô bạn vàng con chấy cắn đôi của nàng, chúng tôi lại to tiếng một cách vô lý dù đã có những thỏa hiệp trước đó.
Tâm vừa là đồng hương vừa là bạn học của nàng từ thời cấp ba, vào cùng Đại học thuê chung phòng trọ nên cả hai thân nhau như ruột thịt. Trời phú cho Tâm một gương mặt ưa nhìn với làn da trắng mịn như trứng gà bóc, cặp mắt to đen mòng mọng của những cô gái đa tình chứ không như nàng của tôi, nước da sạm nắng, tay chân thô kệch, một tâm hồn nhạy cảm dễ tự ái, thứ vũ khí phòng vệ của những cô gái nhan sắc chỉ ở mức trung bình. Bù lại nàng có một tình yêu thủy chung, chân thành và phục tùng tuyệt đối.
Tâm vốn xinh đẹp, dễ mến nên lúc nào cũng có vài chàng dập dìu xin chết. Nó cũng khôn ngoan tận dụng tối đa nhan sắc trời cho, hẹn hò một lúc vài anh. Tuần tự thứ hai, tư, sáu là anh chàng Sanh đẹp trai nhưng bị "viêm túi" còn thứ ba, năm, bảy là chàng Thứ đã cứng tuổi, chưa vợ nhưng nhiều tiền.
Những ngày đầu hẹn hò của họ là quán cà phê, quán chè. Nàng của tôi còn lẽo đẽo theo diện khách mời nhưng rồi những chỗ ấy đông người lại ồn ào nên đành chuyển về "tu tại gia" cho chắc. Nàng trở thành người thừa, cô độc, cả dãy nhà trọ cửa đóng im ỉm, thiên đường của những đôi tình nhân, lúc này mới thấy hết giá trị của những kẻ độc thân như tôi, nàng trở thành khách mời bất đắc dĩ, có hôm đến một hai giờ sáng đôi kia mới chịu về, nhìn gương mặt khó đăm đăm vì mất ngủ của nàng chúng chỉ mỉm cười xí xóa. Thế rồi chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay...
Đi đêm lâu có ngày gặp ma, hai anh chàng người yêu của Tâm có dịp đối mặt, cả nhà trọ bị một phen ầm ĩ vì trận đòn ghen. Tâm xấu hổ chuyển nhà nhưng khốn nạn nhất là giờ không biết ai là tác giả của cái "bầu tâm sự". Nó khóc, nàng cũng khóc, chỉ mình tôi thấy hả hê một cách tàn nhẫn.
"Sao anh có thể cười cợt lúc này được nhỉ?" - Lần đầu nàng nổi nóng. "Thì sao nào? Còn em nữa đấy!". Mặt nàng đỏ tía lên nhưng chỉ im lặng nín nhịn...
Trước khi chuyển đi Tâm có gặp riêng tôi, nó nói nhiều lắm, thì ra số phận nó cũng cơ cực chứ chẳng sung sướng gì. Mẹ mất khi nó mới hai tuổi. Bố nó vào Đắc Lắc làm cà phê rồi lấy vợ ở luôn trong đó, nó ở với bà ngoại ngoài sáu mươi, giờ đây vào Đại học, khoản tiền hưu ít ỏi của bà không đủ chi tiêu, nó cũng làm thêm đủ nghề kiếm tiền trang trải việc học nhưng cũng chẳng ăn thua nhưng biết làm sao được, nó phải sống...
"Em tồi tệ, em khốn nạn! Anh có thể mắng chửi em như thế nhưng có một điều anh hãy tin em, tình yêu của em và Sanh là có thật và em tin Hân cũng yêu anh như thế".
Sau một thời gian bảo lưu kết quả để sinh thằng Bun, gặp lại nó vui mừng thông báo đã lấy chồng. Cũng chẳng cưới hỏi gì, đại diện hai gia đình quấy quá cho xong chứ sung sướng cái nỗi gì mà cưới hỏi cho linh đình.
Tôi đã từng mỉa mai, giễu cợt Sanh nhưng giờ nghĩ lại thấy mình nhỏ nhen. Tâm nói đúng, giữa hai người chỉ có tình yêu không là chưa đủ. Tôi thiếu lòng bao dung, có lẽ vì thế mà tôi mất nàng vĩnh viễn.
Theo VNE
Đo độ thân nhau Có thể bạn và cậu ấy/cô ấy luôn kề bên nhau, nhưng có thực sự họ là những người bạn tốt hay không? Hãy làm trắc nghiệm nhỏ dưới đây để kiểm chứng nhé! 1. Hai bạn có thường chung quan điểm hay không? A: Đa phần đều chung quan điểm. B: Thỉnh thoảng có những ý kiến chung. C: Tùy từng trường...