“Em yêu anh nhưng em vẫn còn yêu bản thân mình hơn”
Các chị quan niệm “phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng”, nhưng đó là suy nghĩ sai lầm của những người tiểu nhược, phụ thuộc.
ảnh minh họa
Đừng hỏi vì sao cuộc đời thường bất công với mình mà cũng đừng bao giờ an phận chịu đựng số phận mà gọi đó là “cái số đã định”. Những giai đoạn khó khăn trong cuộc đời là điều không thể tránh khỏi, nhưng ta có thể chọn nhiều cách khác nhau để vượt qua khó khăn.
Bản thân tôi lại nghĩ, phụ nữ hơn nhau ở bản lĩnh và quyền quyết định. Cứ cho vì một sai lầm nào đó nên cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhưng đi tiếp hay dừng lại đều là quyền tự quyết của mỗi người. Cái quyền đó cũng tự nhiên và chính đáng như việc bắt đầu một tình yêu.
Có nhiều người vì cả nể, vì sợ hãi dư luận xã hội, vì sức ép của muôn vàn nỗi sợ tưởng tượng khác mà không dám ly hôn. Mẹ tôi là một người như thế. Bà chịu đựng tính vũ phu của bố tôi đã lâu nhưng vẫn tô vẽ với thiên hạ bằng một hạnh phúc giả tạo để cứu vãn gia đình và thể diện của chồng mình. Làm vợ trong một gia đình lúc nào cũng có tiếng khóc thầm và những vết thương không tự nhiên xuất hiện mà gọi là hạnh phúc?
Tôi khuyên bà nên ly hôn. Nhưng bà lại nghĩ cho tôi sau này mang tiếng không có bố và thiên hạ dị nghị vì bố mẹ ly hôn. Với tôi, việc không có bố còn tuyệt vời hơn nhiều so với việc có bố mà ông ta lại là một kẻ vũ phu, nát rượu. Mẹ tôi quá coi thường sự nhạy cảm của trẻ con, tôi đã biết rạn nứt giữa bố mẹ từ bé. Tôi âm thầm chịu đựng nỗi đau đó trong nhiều năm, nó khiến tôi già trước tuổi mà không ai biết.
Trong cuộc sống hôn nhân hiện tại cũng vậy, tôi yêu anh 10 thì ít ra anh cũng phải yêu tôi 8, 9. Tôi đâu phải là thánh nhân mà ban phát tình yêu không hoàn lại, cái gì hễ có tương tác mới lâu bền.
Video đang HOT
Có một lần tôi nhờ chồng mua hộ bát phở khi anh đang trên đường đi nhậu về. Rốt cuộc anh về nhà mà chẳng mua gì cả vì lý do trời mưa ngại đi ngược đường. Hành động nhỏ đó khiến tôi suy nghĩ.
Tôi đã từng bỏ họp chạy về nhà lấy giấy tờ mang lên công ty cho anh mặc dù sau đó bị khiển trách. Tôi đã từng lặn lội cả buổi chiều để tìm ra một món ăn mà anh vô tình nhắc đến. Tôi đã từng bắt taxi ra tận sân bay để đưa anh một cái áo sơ mi mà tối qua tôi đã gấp nhầm khi chuẩn bị hành lý cho anh đi công tác. Tôi đã rất nhiều lần nhún nhường và hi sinh để chăm sóc lo lắng cho anh. Vậy mà anh không mua được cho tôi một bát phở. Thế là sao?
Rồi nhiều lần cãi nhau, tôi lớn tiếng và anh tát tôi, thậm chí túm tóc tôi. Điều đó một lần nữa giúp tôi tỉnh táo hơn. Khi yêu, yêu thương vô điều kiện và không kiểm soát cũng giống như người lái xe tốc độ cao, khả năng mất thắng là rất lớn.
Khi nguôi giận, chồng tôi xin lỗi vợ và giải thích “do anh nóng quá”. Vũ lực không xuất phát từ sự nóng giận, vũ lực xuất phát từ bản tính con người. Đã lỡ tay đánh vợ một lần, có dám chắc sẽ không có lần thứ hai? Anh ấy đưa ra giải pháp để hạn chế cãi vã là lần sau tôi đừng có làm trái ý anh.
Nhưng xin lỗi, hình như đàn ông hay nhầm lẫn và đánh đồng mối quan hệ vợ chồng cũng như sếp – nhân viên. Ai quy định khi đã thành vợ chồng thì chồng có thể không yêu vợ nhưng vợ phải yêu và phục tùng chồng bằng 100% trái tim và sức lực? Sự phụ thuộc này thường nảy sinh bi kịch.
Cuộc đời này, có rất nhiều cách để hạnh phúc mà hôn nhân chỉ là một trong số đó. Một khi đã không được chồng yêu thương thì chính bản thân người phụ nữ càng phải yêu thương họ hơn.
Tôi nói với chồng, những điều anh không phải với tôi, tôi sẽ ghi lại, khi nào đủ 10 điều thì chúng tôi sẽ ly hôn. (ảnh minh họa)
Lần đầu tiên chồng nghe tôi tuyên bố “em yêu anh nhưng em còn yêu bản thân mình hơn. Vì vậy em vẫn có thể bỏ anh ngay cả khi em yêu anh”. Chồng tôi cho rằng đó là sự ngạo mạn và tức giận vì tôi sỉ nhục anh. Anh giận vì tôi cả gan tuyên bố yêu bản thân hơn yêu anh và có thể chủ động bỏ anh.
Điều đó làm tôi thấy buồn cười, bố mẹ đẻ còn không bắt tôi phải yêu họ vô điều kiện, anh ấy là ai mà ép buộc tôi? Vợ chồng là chồng đánh thì vợ nhịn, chồng ngoại tình thì vợ chịu đựng, chồng vô dụng thì vợ động viên, chồng vô tâm thì vợ phải xem đó là điều bình thường? Hình như càng ngày định nghĩa hôn nhân càng bị bóp méo.
Tôi nói với chồng, những điều anh không phải với tôi, tôi sẽ ghi lại, khi nào đủ 10 điều thì chúng tôi sẽ ly hôn. Anh ấy giận lắm nhưng nào làm được gì. Tôi đâu nói là tôi không yêu anh, tôi chỉ nói là tôi yêu anh nhưng tôi còn yêu bản thân hơn.
Trên đây là những suy nghĩ rất thật của tôi về vợ chồng và sự hy sinh của người vợ. Tôi vốn không phải là người cá tính mạnh mẽ gì, chỉ là người biết thương yêu và hiểu giá trị bản thân thôi. Không biết các chị có suy nghĩ giống tôi?
Theo Afamily
Không còn nhận ra nhau
Thúy sống với ba từ nhỏ. Kí ức về mẹ giờ còn lại ít ỏi nhưng đau lòng ghê gớm. Nó nhớ cái bóng gầy của mẹ in trên nền cát trắng những trưa gồng gánh bán mua, nhớ trước khi đi mẹ hứa sẽ nhanh về, nhớ ánh mắt mẹ nhìn ngôi nhà tả tơi trong gió biển.
Thúy luôn tự hỏi ngay từ cái nhìn đấy, mẹ đã quyết định đi mãi hay những năm tháng bôn ba xứ người mới khiến mẹ quên mất đường về. Nhà nó nghèo lắm, cái nghèo đeo bám suốt tuổi thơ của nó, đeo bám một đời ba nó khắc khổ gà trống nuôi con. Nỗi khắc khổ in hằn trên tấm lưng còng trước tuổi, trên từng vệt ố vàng thấm vào móng tay rửa mãi không mờ. Cũng vì nghèo nên mẹ nó mới đi xuất khẩu lao động. Từ thuở lên 5 nó đã thiếu bàn tay mẹ chải cho mái tóc khét lẹt mùi nắng, gói cho một nắm xôi hay ân cần lau đi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài suốt tuổi ấu thơ.
Gia tài mẹ để lại chỉ vọn vẹn tấm hình cưới mẹ bẽn lẽn cầm bông lay ơn, có ba đứng cạnh mặt ánh lên vẻ hạnh phúc ngơ ngác, niềm hạnh phúc của chàng trai nghèo vừa cưới được người thương nhưng không biết ngày sau sẽ làm gì để vợ con sống sung túc. Mẹ còn lưu lại vết thương lòng toang hoác nhưng dịu dàng đến lạ lùng. Trong trí nhớ của nó, 5 năm đầu đời giờ hiện về lung linh như cổ tích.
Ngày đó, cả nhà nó sống trong một xóm chài xơ xác. Ba nó theo thuyền đi đánh cá còn mẹ thường gánh tôm, cá, mực khô vào chợ huyện bán. Ám ảnh nó mãi là những cồn cát, cát trắng mịn và bay tung mù những chiều nổi gió. Trên cồn cát rát bỏng chân ấy nó đã đón mẹ gầy hao trở về từ phiên chợ tảo tần, trên cồn cát cao ngất, hai mẹ con nó đã nhiều ngày trông ra biển ngóng thuyền của ba cập bờ. Thuở đấy khổ cực đủ bề nhưng con Thúy chưa bao giờ tủi thân, chẳng đứa trẻ nào tủi thân khi có mẹ bên cạnh. Nếu trời bão dông, thuyền ba mãi chưa thấy về, sẽ có mẹ ở bên chia bớt lo âu, thấp thỏm, nếu đông trở mình se sắt, ba chẳng ra khơi được, cả tháng liền phải vay tiền để mua gạo, sẽ có mẹ nấu món cháo ngao ấm lòng.
Hình như con Thúy sinh ra là để tủi thân. Chẳng có gì tủi thân bằng con gái nhớ mẹ, cũng chẳng còn gì tủi thân bằng đứa con gái bị trời cướp đi nhan sắc. Một lần đám trẻ làng chài nghịch dại với mấy quả bom bi, cú gõ nhẹ hều mà có đứa đi mãi, người thân chúng thất thểu đi lượm lại từng mảnh thi thể chúng vương vãi khắp triền cát trắng. Nhiều đứa khác bị liệt chân, cụt tay, con Thúy thì mặt biến dạng, một bên mắt bị teo, hai má nó nhăn nheo như bà cụ.
Nhìn con gái như vậy, ba nó không cầm nổi lòng. Ông làm đủ mọi việc từ trồng hoa màu, nuôi tôm giống, đi đánh bắt xa bờ mong kiếm tiền đưa con gái đi phẫu thuật lại mặt nhưng công sức của ông cứ theo gió Lào, theo cái nắng rát bỏng da và những trận bão triền miên đổ xuống sông xuống bể. Có người chú họ về thuê ba con Thúy vào Sài Gòn làm thợ bốc vác, hứa sẽ trả lương đều. Ông bần thần nhìn cồn cát chênh vênh nắng, nhìn căn nhà xập xệ chẳng đổi thay từ ngày mẹ nó đi rồi lặng lẽ gật đầu. Thế là ba con nó dắt nhau vào chốn lao xao.
Con Thúy được giới thiệu đến làm giúp việc ở một gia đình Việt kiều. Ông bà chủ nó trước ở Nga, giờ về Việt Nam kinh doanh lớn lắm. Nó thường lân la hỏi về đất nước xa xôi ấy, nơi đã đón mẹ nó đi rồi không bao giờ trả bà lại. Nó tưởng tưởng về những mùa đông nhiều tuyết rồi tự hỏi không biết giờ mẹ nó đang làm gì, ở đâu. Căn nhà rộng lớn, lúc nào cũng vắng teo, con Thúy thấy cô đơn quá chừng, nhưng cô đơn nhất là lúc cả nhà chủ đông đủ. Nhìn gia đình người ta quây quần, nó chạnh lòng ghê gớm chỉ mong đến chủ nhật. Chủ nhật bà chủ thường đưa con gái đến salon làm đẹp, tiện thể nó xin đi ké qua khu phòng trọ công nhân để thăm ba.
Cuối năm việc nhiều lại được trả lương gấp đôi nên ba con nó ở lại Sài Gòn. Càng sát Tết lòng dạ nó bồn chồn mãi, Tết thành thị đông đúc, nhộn nhịp nhưng chẳng ấm áp như chốn quê nghèo, ông chủ nó vẫn suốt ngày đi tiếp khách, cô con gái đi du lịch với bạn còn bà chủ nghe bảo về quê ngoại ăn Tết. Còn một mình, nó đi ra đi vào ngẩn ngơ nhớ cảnh Tết vạn chài, nhớ những ngày giáp Tết nó chạy lên cồn cát đăm đăm nhìn về hướng đường quốc lộ mong một chuyến xe đò nào đấy sẽ thả mẹ nó xuống. Mười mấy năm liền nó đợi mãi, năm nay chẳng còn ai lên cồn cát ngóng mẹ về.
Thế rồi con Thúy cũng không kìm lòng được, mồng 3 Tết nó xin ra quê vài ngày. Chuyến tàu Sài Gòn - Đồng Hới dài như cả thế kỉ. Hôm đấy trời nổi gió dữ lắm, nó lật đật chạy trong gió cát, chạy như đang có ai đợi ở mình ở nhà. Linh cảm vu vơ thế mà hóa ra thật, về đến nhà nó thấy có người đang ngồi trước cửa bưng mặt khóc. Nó lạc giọng, hỏi "ai đó". Người ngẩng mặt lên quen thuộc quá chừng, nửa năm nay nó vẫn ở cùng nhà. Người đó cũng lạc giọng "con sen, sao cháu biết chỗ này?". Người đó vỡ òa khi nghe nó run rẩy đáp "đây là nhà cháu, là nhà ba Hoàn" rồi cứ thất thểu gọi "Thúy phải không con, Thúy ơi, Thúy ơi sao mặt con ra nông nỗi này! Sao mẹ không nhận ra con mình!". Con Thúy như người vô hồn, nó chẳng biết mình đang vui sướng, đang giận giữ hay đau xót, nó mếu máo: "Sao mẹ đi sửa mặt, mẹ khác hoàn toàn ngày xưa... Mẹ đẹp thế làm sao con nhận ra..."
Theo VNE
Con dâu "trời đánh" Từ ngày ba thằng Thắng mất, tôi chưa bao giờ thấy cái gánh mà tôi đang vác trên vai lại nặng nề như thế. 46 tuổi, ngay cả trong mơ tôi cũng không tin là mình sắp sửa làm mẹ chồng. Vậy mà điều đó sắp trở thành sự thật. Hoặc là tôi chấp nhận con dâu "trời đánh" hoặc tôi mất con....