Em yêu anh nhiều lắm!
Những tháng ngày bên anh, em sẽ không bao giờ quên… (Ảnh minh họa)
Anh à, em yêu anh nhiều lắm. Nhưng em biết đã đến lúc mình phải rời xa anh rồi. Em cũng biết anh vẫn yêu em hay anh vẫn tự nhắc nhở mình là anh vẫn yêu em như ngày nào.
Nhưng anh có biết không càng ngày em càng cảm thấy anh trở nên xa lạ, lạnh lùng và vô cảm với em hơn. Có những lúc em đã rất cô đơn. Những lúc ấy em chỉ muốn được tựa đầu vào vai anh nhắm mắt lại để tận hưởng cái cảm giác bình yên như thế mãi mãi. Hay em muốn tựa vào vai anh để khóc nức nở như một đứa con nít, nhưng chưa bao giờ em được làm điều đó cả vì anh ghét nhất là nhìn người ta khóc. Anh bảo khi đó anh có cảm giác là chính anh đang làm người ta đau khổ. Em muốn cùng anh lang thang ra cây cầu ngày xưa ngắm mặt trời lặn. Thực ra lúc đầu em chẳng thích ngắm mặt trời lặn đâu. Nhưng anh bảo anh thích nhìn thấy ông mặt trời thật to và thật đổ. Thế là em cũng thích luôn. Vì đơn giản em muốn ở gần bên anh. Những lúc như vậy em cảm thấy bình yên nhất, bao buồn chán, giông tố của cuộc sống đời thường tự nhiên đi đâu mất. Em thật sự hạnh phúc khi ở bên anh. Đó là những giây phút en được sống cho chính bản thân mình anh à. Em chỉ muốn mãi mãi được sống trong vòng tay che chở, yêu thương và quan tâm của anh mà thôi. Em nhớ lắm những buổi chiều anh đèo en trên chiếc xe đạp ra cầu với cánh đồng chơi.
Nhưng anh biết không… đã lâu lắm rồi em không được hạnh phúc như thế nữa. Em nhớ lắm cái cảm giác đó. Mối quan hệ của chúng ta mỗi lúc trở nên căng thẳng hơn. Anh dường như không còn đủ kiên nhẫn để quan tâm xem em nghĩ gì và muốn gì nữa. Những gì cần nói em đã nói với anh cả rồi. Em không giống anh lúc nào cũng im lặng. Tới cái mức mà em thèm khát được một lần nghe anh nói lên suy nghĩ của mình. Rằng anh muốn em phải như thế nào, chúng ta phải cố gắng như thế nào để vun đắp tình yêu này. Nhưng không anh vẫn vậy, im lặng…
Video đang HOT
Em chỉ muốn mãi mãi được sống trong vòng tay che chở, yêu thương và quan tâm của anh mà thôi… (Ảnh minh họa)
Và bây giờ, em biết mình phải ra đi. Anh nói chúng ta không hề chia tay? Anh có biết làm như vậy là anh đang chốn tránh những mâu thuẫn của chúng ta không? Nếu anh thực sự muốn cùng bước chung một con đường với em, cùng vun đắp hạnh phúc thì em nghĩ đó không phải là cách giải quyết đâu anh ạ. Còn em, em sẽ không chốn tránh như anh đâu. Em sẽ đối mặt với tất cả. Mặc dù em sẽ phải khóc, khóc rất nhiều. Phải đối mặt với sự thật là em đang mất đi anh – một trong những người quan trọng nhất của cuộc đời em, phải đánh đổi bằng chính hạnh phúc của mình. Nhưng em nghĩ như vậy sẽ tốt hơn là cứ trốn tránh. Liệu chúng ta có thể trốn được suốt đời không hả anh?
Những tháng ngày bên anh, em sẽ không bao giờ quên. Em sẽ cất giữ nó ở một ngăn thật thiêng liêng và kín đáo tận sâu trong trái tim đang đau đớn của em. Để những ồn ào, vội vã của cuộc sống đời thường không thể làm tổn hại tới nó. Và cũng để trái tim yếu mềm của em cứ nghĩ tới nó rồi lại khóc nức nở một mình trong đêm. Em vẫn yêu anh nhưng sẽ bằng một cách khác. Anh yên tâm em sẽ sống tốt. Đôi lúc, em vẫn sẽ chán nản tuyệt vọng và nghĩ linh tinh nhưng cũng giống như khi anh còn ở bên em đấy. Em vẫn sẽ đi lang thang một mình rồi lại trở về nguyên vẹn. Em vẫn sẽ không đủ dũng cảm để làm chuyện gì dại dột đâu. Cũng như em không đủ dũng cảm để uống rượu trước mặt anh mà chỉ khi có một mình em thôi. Em sẽ sống tốt. Anh cứ tin ở em.
Em yêu anh nhiều lắm!
macyphong_lt@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em sẽ trở lại là chính mình
Em đã cố gắng vượt qua, những đêm dài ướt gối... (Ảnh minh họa)
Anh đã rời xa khỏi cuộc đời em... để lại em bơ vơ với tình yêu tan vỡ...
Trước đây, mỗi lần đọc những tin bài trên báo, về những cô gái nhẹ dạ bị người yêu lừa tình, lừa tiền. Em thấy thương cho họ và thầm cảm ơn thượng đế đã ban cho em một tình yêu trọn vẹn, ngọt ngào. Em ngây ngất trong men say hạnh phúc, say sưa với những lời đường mật... Có ngờ đâu đến một ngày em lại một mình nơi đây tự thương hại cho chính mình.
Anh là cơn gió lạ thổi đến bên em rồi vội vã ra đi, mang theo những gì quý giá nhất trong cuộc đời em. Những tưởng sẽ cùng anh đắp xây hạnh phúc, nào ngờ đâu tương lai đó chỉ là ảo vời. Em trở thành kẻ trắng tay trong tình yêu của mình. Anh bước đi vội vã, lạnh lùng. Em như chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống của anh...
Ngày đó anh là ai? Đâu phải là anh của hiện tại. Ngày đó, anh yêu em tha thiết, quan tâm đến em từng li từng tí, anh luôn bên cạnh những lúc em cần. Em và anh sóng bước bên nhau như hình với bóng. Ai cũng thầm ngưỡng mộ tình yêu của hai đứa mình. Nhưng có ai ngờ anh đến với em chỉ là gian dối, tất cả chỉ là màn diễn do anh dựng lên, đến khi anh có được thứ anh cần, thì em chẳng còn là gì nữa. Em chỉ như một thứ đồ hết hạn anh vứt đi mà thôi.
Đừng bao giờ đùa giỡn với tình yêu nữa nha anh... (Ảnh minh họa)
Yêu anh, em như cô bé lạc vào vườn cổ tích, anh đưa em vào những mộng tưởng xa hoa, những khát khao, những hạnh phúc ảo vời. Đến khi tỉnh lại thì nhận ra mình đã sa chân vấp ngã. Em gần như suy sụp, tưởng bản thân mình không thể nào tự đứng lên được nữa. Nhưng, có đáng hay không đánh mất tương lai mình chỉ vì một con người gian dối. Em đã cố gắng vượt qua, những đêm dài ướt gối, những ngày mưa lạnh lòng, và cả những chuỗi ngày tăm tối cũng dần đi qua. Em tìm lại chính mình với ước mơ từng bỏ dở. Anh không còn là nhân vật chính của trái tim em nữa, em dành nhiều thời gian cho bố mẹ hơn, cho bạn bè và cho cả chính bản thân em. Anh mang đau khổ đến với trái tim em, nhưng cũng chính nhờ anh giúp em nhận ra mình đã đánh mất quá nhiều thứ trong những ngày qua.
Bản thân mỗi người đều có một giá trị riêng đáng trân trọng, em cũng vậy, chỉ cần em biết sống thật với lòng mình. Yêu gian dối rồi cũng sẽ nhận về mình nỗi đau mà thôi. Anh à hãy dành cho tình yêu một con tim chân thành, vẹn tròn, đừng bao giờ đùa giỡn với tình yêu nữa nha anh.
Ly Hoa
Mai Thị Tiên
Lớp: BCK08
Trường: ĐH KHXH và NV TP.HCM
thienthannho_10022001@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Lòng anh mãi không quên! Anh đã quá yêu em và không muốn mất em... (Ảnh minh họa) Không biết phải bắt đầu từ đâu nữa em à! Em đã quyết định ra đi nhưng tại sao anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật đó. Có lẽ vì anh đã quá yêu em, anh không muốn mất em... Anh đã ước mơ về một gia đình...