Em yêu anh, người đàn ông đã đeo nhẫn cưới
Em chỉ mong sao anh vẫn còn nhớ đến sự tồn tại của em, nhớ đến tình yêu của mình, tình yêu trong sáng như thời học sinh. Chỉ mong hàng ngày được thấy người kia vui vẻ, luôn nở nụ cười là trái tim cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Ảnh minh họa
Anh yêu! Khi em viết những dòng chữ này không biết anh đang làm gì có nhớ em không? Em cứ viết rồi lại xóa, em thực sự không biết bắt đầu như nào để anh hiểu được cảm giác của em lúc này, chỉ biết rằng nỗi nhớ cồn cào trong lòng mà không nói lên lời. Em chẳng thể gọi điện, chẳng thể nhắn tin, càng chẳng thể chạy tới bên anh như một con nhóc bị bỏ rơi vậy.
Chúng ta chưa từng một lần hò hẹn nhưng sao tình yêu chưa bao giờ tắt? Em chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì ở anh, như phải quan tâm, phải lo lắng hay phải chăm sóc cho em, đưa em đi ăn hoặc những gì tương tự mà những đôi yêu nhau từng làm. Vì em cảm thấy với em những thứ đó thật sự xa xỉ, như cô bé bán diêm thèm đồ ăn, mong mỏi có gia đình trong đêm mưa rét ở câu truyện cổ ngày xưa anh nhỉ?
Ngày anh nói yêu em, em chẳng biết nên vui hay là buồn, tình yêu không do con người tự lựa chọn, tự sắp xếp hoặc mong có là có thể có được. Anh đã có gia đình, bàn tay anh đeo nhẫn, còn em chỉ là một cô nhóc mới ra trường chưa có kinh nghiệm, hay khóc hay cười nhưng lại có cái gì đó khiến anh không thể quên. Tất cả những gì anh dành cho em chỉ là những tin nhắn, và những kỷ niệm ít ỏi đếm trên đầu ngón tay. Vậy điều gì khiến cả anh và em vẫn giữ tình yêu ấy tới tận bây giờ?
Đã một năm rồi mình chưa hôn nhau, em đã rất mong đợi anh có biết không? Mỗi đêm ngủ em đều mong có thể gặp anh trong giấc mơ, hôn anh thật dịu dàng như nụ hôn năm nào. Em biết, anh không thể từ bỏ gia đình, càng không thể chăm lo cho em, nhưng em không quên được anh mà chỉ cảm thấy tình yêu cứ ngày một lớn dần trong tim.
Có nhiều lúc em có cảm giác như nỗi nhớ sắp giết chết em, em chỉ mong hàng ngày có thể là người đi về cùng anh, chăm lo cho anh. Em chỉ là người đến sau, em đã đến quá muộn khi mọi thứ được sắp đặt đâu vào đấy cả rồi nhưng em vẫn yêu, em yêu không cần lý do, không cần bù đắp cũng chẳng cần điều gì quá đỗi xa vời.
Video đang HOT
Em chỉ mong sao anh vẫn còn nhớ đến sự tồn tại của em, nhớ đến tình yêu của bọn mình, tình yêu trong sáng như thời học sinh vậy. Chỉ mong hàng ngày được thấy người kia vui vẻ, luôn nở nụ cười là trái tim cũng cảm thấy ấm áp hơn. Chúng ta không giấu diếm, cũng không vụng trộm, cũng chẳng làm gì có lỗi, chỉ lặng lẽ trao nhau những ân tình qua ánh mắt mà sao cũng còn cảm thấy ngượng ngùng.
Em chẳng còn biết điều gì sẽ xảy ra sau 5 năm, 10 năm nữa nhưng em tin rằng anh sẽ luôn trong trái tim em, sẽ luôn là người em nghĩ tới đầu tiên mỗi khi buồn phiền hay đau khổ. Em xin lỗi vì đã quá vội vàng khi yêu một người và lại kết hôn với một người, nhưng em biết, anh sẽ hiểu cho em, trước sau gì em cũng phải làm vậy mà thôi. Chỉ có điều để lại trong lòng chúng ta những nỗi buồn, nỗi trống trải quá lớn.
Em từng rất căm ghét bàn tay anh, bàn tay đeo nhẫn. Vậy bây giờ anh có căm ghét bàn tay thô kệch của em không khi nó cũng vừa được đeo lên một chiếc nhẫn giống anh? Biết chẳng thể thay đổi được mà trái tim em vẫn chưa giây phút nào thôi nhớ về anh, anh có biết?
Theo VNE
Chồng biến phòng khám thành nơi 'mây mưa' với bệnh nhân
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí "mây mưa" cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh.
Hôm nay anh lại đi làm về muộn. Chi hết đi ra lại đi vào, lòng dạ như có lửa đốt, chốc chốc lại nhìn lên chiếc kim ngắn đồng hồ đang nhích dần đến con số 10 mà vẫn không thấy bóng dáng chồng đâu.
Mối nghi ngờ trong chi cứ lớn dần lên mỗi ngày. Chi linh cảm có chuyện gì đó mơ hồ đang xảy ra sau lưng mình mà không thể lý giải được. Dạo gần đây, liên tục ngày nào anh cũng từ phòng khám về nhà rất muộn, chi hỏi thì anh thanh minh là bệnh nhân đông quá, anh cố gắng khám cho hết số bệnh nhân đã mất công đến rồi mới nghỉ được.
Mới nghe thấy cũng có lý thật, vì chuyên môn của anh là bác sỹ, anh hết lòng cứu chữa người bệnh thì cũng là điều rất tốt, có sao đâu mà phải nghi ngờ. Tuy nhiên, chỉ trong một tuần mà 4-5 ngày liên tục về muộn vì lý do bệnh nhân đông thì ngay cả người vợ cả tin chồng đến mấy cũng không tránh được nghi vấn: "Lấy đâu ra nhiều bệnh nhân đến thế?".
Chi quyết định sẽ tìm cho ra ngọn ra ngành, chứ không thể sống mãi trong tình trạng mắt nhắm mắt mở thế này.
Gia đình chi vốn có một phòng khám tư nhân, do hai vợ chồng cùng gom hết tiền bạc mở ra. Anh là bác sĩ khám phụ khoa có tiếng ở một bệnh viện phụ sản. Từ ngày mở phòng khám, anh xin nghỉ ở bệnh viện để chuyên tâm phát triển sự nghiệp riêng.
Cònchi làm kế toán cho một trường tiểu học. Trước đây, ngoài giờ hành chính, chi thỉnh thoảng vẫn đến phòng khám để phụ trách việc quản lý tài chính. Tuy nhiên, từ ngày sinh con xong, hầu hết thời gian của chi giờ ưu tiên cho việc trông nom, chăm sóc con nhỏ nên tất cả mọi việc ở phòng khám đều do một tay anh cáng đáng.
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí "mây mưa" cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh (ảnh minh họa)
Đã quyết tâm làm cho ra ngô ra khoai nên chiều hôm sau, chi bí mật đem con gái nhỏ sang gửi ông bà ngoại, phóng xe đến phòng khám. Vừa đến nơi, đập vào mắt tôi là khung cảnh ồn ào, người ta túm đông tụm ba, chỉ trỏ xì xào hướng về cửa phòng khám.
Chi thấy một người phụ nữ tầm tuổi trung niên đang nắm tóc, lôi xềnh xệch một cô gái trẻ, ăn mặc xộc xệch ra khỏi phòng, miệng thì chửi bới tục tĩu: "Con này, hôm nay bà phải cho mày biết tay. Loại bán trôn nuôi miệng như mày cũng tí tởn đua tranh với bà cơ à? Chết này! Chết này!".
Bà ta vung mũ bảo hiểm nện tới tấp vào đầu, vào mặt cô gái sau mỗi tiếng "Chết này". Cô gái kia chỉ gào khóc, giãy dụa trong đau đớn, hai tay vẫn bận kéo vạt áo che người chứ không làm gì được.
Chi bịt kín khẩu trang, giả làm người qua đường hiếu kỳ, hỏi những người đang đứng xem cuộc hỗn chiến với thái độ thích thú kia: "Có chuyện gì xảy ra vậy mấy bác? Bà kia đánh ghen à?".
Chi nghe giọng một người phụ nữ oang oang trả lời: "Bà kia lẫn con bé đều là bệnh nhân của anh Khang hết. Chắc anh ta nhăng nhít với người này, bỏ bê người kia nên họ sinh tức tối, quay lại ghen tuông, gây sự với nhau thôi. Anh ta tối nào chả đóng kín cửa ở riêng với một bà nào đó".
Qua lời bàn tán của những người xung quanh, chi chết sững người khi trước sự thật rành rành đang phơi bày trước mắt. Hóa ra chồng chi - người vẫn đầu gối tay ấp với tôi mỗi đêm giờ lộ nguyên hình là một kẻ lăng nhăng, trăng gió. Anh ta lại còn những chuyện vô đạo đức, trái với lương tâm của người thầy thuốc như thế.
Thay vì khám chữa bệnh cho người thì anh sử dụng phòng mạch như một nơi để anh gặp gỡ, tán tỉnh, ngoai tinh và thậm chí "mây mưa" cùng những bệnh nhân nữ lọt vào mắt xanh của anh. Những người bệnh nhân của anh, đủ cả già trẻ, từ những cô gái mới lớn đến các quý bà sồn sồn đều mê muội những lời tán tỉnh hão huyền của anh, bán rẻ cả phẩm giá của chính mình để đổi lấy những giây phút thăng hoa trên giường bệnh cùng với anh.
Chi đã phải vận dụng hết tất cả nơ-ron thần kinh của mình để trấn tĩnh lại, và âm thầm rút lui, một quyết định sáng suốt nhất mà tôi có thể làm lúc đó. Chi lái xe trên đường trong trạng thái của một người mộng du, nước mắt chảy dài cay đắng.
Về đến nhà, chi lặng lẽ thu xếp đồ đạc và đưa con bỏ đi ngay trong đêm hôm đó, để lại trên bàn tờ đơn ly hôn và chiếc nhẫn cưới. Giờ đây, chi không còn muốn có bất kỳ liên hệ, ràng buộc nào với người đàn ông đáng khinh đó nữa.
Theo VNE
Chuyện những người phụ nữ vật vã vì 'thèm yêu' Với chị Thanh, mỗi ngày chị cần tối thiểu một lần "chuyện ấy" vào sáng sớm. Ngày nghỉ chị có thể "hoạt động" 2-3 lần mà không thấy mệt. Sex giống như cơm ăn, nước uống hằng ngày. Thiếu nó là chị ủ rũ, cáu gắt, làm việc kém hiệu quả. Bằng cách này hay cách khác, chị phải tìm được người hợp...