Em yêu anh bằng nước mắt
Em chỉ biết quan tâm anh bằng lời nói, hỏi han, đứng từ xa nhớ và nghĩ về anh, trăn trở vì anh và những gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh. Em biết anh thương em và mỗi lúc đi cạnh em, em biết anh không muốn em khóc lóc hay yếu đuối.
Em sống phiêu diêu trong chính tâm hồn mình, sống như mình muốn, yêu như mình mơ, yêu hết lòng mà không màng tới miệng lưỡi thế gian, không màng tới lý trí. Em sống bằng tình cảm, bằng trái tim, bởi em nghĩ mình chỉ được sống một lần, trái tim em chỉ có một, cuộc đời ai cũng chỉ có một lần. Vậy nên em cứ hành động như mình thích, làm những điều cho rằng sẽ hạnh phúc với mình, sẽ mang lại bình yên cho mình.
Em đã bước đi, em đã yêu, yêu anh hết mình và cứ như thế em sẽ không bao giờ khoác lên mình chiếc áo cưới trắng tinh, không bao giờ có thể tung bó hoa trong ngày cưới của em, không bao giờ được nghe tiếng thì thầm: “Em, hãy làm vợ anh nhé”. Vì yêu anh em chấp nhận làm tình nhân của anh!Anh biết không? Đôi khi em nghĩ, việc quen biết và yêu thương anh quả là một hình phạt dành cho em. Vì từ khi yêu anh đến bây giờ em luôn sống trong sự xen lẫn của hạnh phúc va đau khổ, của niềm vui và nỗi buồn, của nụ cười và nước mắt, của hân hoan và sợ hãi. Quả thật, em yêu anh bằng nước mắt. Em chẳng thể làm được gì cho anh cả, không thể chăm sóc cuộc sống của anh, sức khỏe anh, không thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn với anh mỗi ngày, càng không thể giúp được gì cho anh trong công việc.
Em chỉ biết quan tâm anh bằng lời nói, hỏi han, đứng từ xa nhớ và nghĩ về anh, trăn trở vì anh và những gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh. Em biết anh thương em và mỗi lúc đi cạnh em, em biết anh không muốn em khóc lóc hay yếu đuối, em cũng biết anh luôn cố gắng tránh những xúc động đó của em và anh luôn cố lảng sang những niềm vui, nhưng anh hiểu được bao nhiêu phần đau khổ trong những giọt nước mắt và những lời nói của em?
Em có thể không giúp được gì cho công việc của anh, nhưng trong mỗi lần cầu khẩn trước đấng linh thiêng, em luôn mong mỏi điều tốt đẹp cho anh và em sẵn sàng bằng lòng với một sự đánh đổi nếu cần thiết, vận may hạnh phúc nào đó của em cho vận may và hạnh phúc của anh. Và em vẫn muốn được một lần nói với anh: Dù có chuyện gì xảy ra xin anh hãy tin rằng em yêu anh, hôm qua, hôm nay và cả về sau này nữa.
Em có thể không chăm sóc được cuộc sống của anh, nhưng trong đêm em vẫn thường trăn trở: hình dáng, nụ cười, giọng nói và những nếp nhăn trên vầng trán của anh. Có thể em chẳng nấu cho anh những bữa ăn đủ chất hay kéo tấm chăn trong đêm đông lạnh giá cho anh được ấm áp nhưng tiếng nói, hơi thở, ánh mắt anh trong suy nghĩ của em như một phần không thể thiếu. Đến bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu em cũng thấy mình cần có anh đến nhường nào.
Em có thể chỉ biết nói yêu anh, chỉ biết dặn dò anh tự chăm sóc mình, chỉ biết quan tâm anh bằng lời nói, nhưng sâu thẳm trong những lời nói đó là niềm đau vô cùng tận, vì em chẳng thể làm gì thiết thực hơn một câu nói, một lời dặn dò.
Video đang HOT
Ai từng yêu mà không mong muốn mang lại điều tốt đẹp cho người mình yêu, không mong được chăm lo cho từng miếng ăn, giấc ngủ của người ấy? Ai không thấy nhói đau khi họ ốm yếu, mệt mỏi bất trắc? Hơn ai hết, em chỉ đứng từ xa nhìn anh, dặn dò, quan sát và em chỉ có thể nói: không thể làm gì và cũng chẳng biết phải làm gì cho cuộc sống của người em yêu. Em đáng thương quá phải không anh?
Nếu có thể, em sẵn sàng đánh đổi tất cả để được bên anh, chăm sóc anh, chia sẻ cùng anh, chỉ ước sao có thể giảm bớt những lo âu trong những nếp nhăn trên vầng trán anh, giảm bớt đi màu vàng mệt mỏi trong đôi mắt của anh. Giá như em có thể đánh đổi!
Tình yêu với em là gì nếu không phải là chiếc kim nhiều góc cạnh găm ở trong tim được điều khiển bởi tất cả những âm thanh, hình ảnh về anh? Cuộc đời anh, hơn mấy chục năm qua đã sống, đã có lúc nào anh muốn chết đi vì cảm giác cơ thể bị tra tấn bởi những trăn trở về cuộc sống của một ai đó không anh?
Cái dáng trầm ngâm, thinh lặng của anh khi bị sức ép công việc đè nặng, đôi vai dường như có một viên đá rất lớn đè lên, ánh mắt mệt mỏi, vầng trán nhăn nhó, sự căng thẳng bao quanh anh thành một kết giới vô hình mà chính anh không tìm được lối ra và em chỉ biết im lặng và nhìn anh.
Những lúc ấy, song song với cảm giác bất lực khó khăn của người mình yêu là cảm giác khao khát đánh đổi bất cứ thứ gì mình có để gánh nặng ấy vơi bớt, để kết giới ấy bị tan chảy, để nụ cười anh lại hiên hoà trên môi, để hơi thở anh, anh mắt anh trở lại bình thường. Nhưng lần nào em cũng chỉ biết im lặng, em không làm được gì và không có cơ hội để đánh đổi những thứ ấy cho anh, đơn giản chỉ vì em là tình nhân!
Em ở cạnh anh, yêu anh bằng tất cả những rung cảm của một người con gái, em yêu anh trong điên cuồng, trong vô vọng, em vẫn biết “Đôi tay em không thể ôm trọn hạnh phúc khi đôi chân em đang giẫm đạp lên hạnh phúc của người khác”. Em xin lỗi, nhưng mong anh hay hiểu cho em và để em được yêu anh, được làm người tình của anh, anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu em là người tình
Anh yêu! Chắc giờ này anh đã chìm sâu vào giấc ngủ... Chỉ còn em trăn trở với những nỗi niềm riêng...
Nếu em là người tình... thì mọi chuyện sẽ ra sao anh nhỉ?
Nếu em là người tình... thì em sẽ không cằn nhằn mỗi khi anh đi nhậu về say...
Nếu em là người tình... thì em sẽ không bao giờ cần anh quan tâm hôm nay em vui hay buồn...
Nếu em là người tình... thì em sẽ không bao giờ bắt anh phải quan tâm đến mọi người trong gia đình nhiều hơn...
Nếu em là người tình... thì em sẽ không cần anh lúc nào cũng bên em như ngày xưa...
Nếu em là người tình... sẽ có vô vàn điều mà em sẽ không bao giờ ép buộc anh làm...
Nếu em là người tình... thì...
Bởi em không phải là người tình mà là vợ anh, là người đầu ấp tay gối... Là người luôn cùng anh bước qua bao nỗi đau... dìu anh qua những vấp ngã... đón anh về sau những "cơn say"...
Anh chẳng thể nào thoát nổi em đâu... (Ảnh minh họa)
Bởi em là vợ anh... nên em lo lắng mỗi khi anh đi nhậu về khuya. Không phải vì em sợ anh bỏ quên em để chén tạc chén thù. Mà em sợ... bóng đêm... Anh không giữ nỗi mình sau mỗi "cuộc chơi"... Sợ anh không vững tay lái... đường xa... em nhỏ bé... Anh có tìm thấy đường về với em??? Nếu sau mỗi lần tiếp khách anh về nhà với bộ dạng khác với bây giờ thì em sẽ không lo lắng thật nhiều mà an tâm rằng đó là công việc của anh... anh nhỉ!!!
Bởi em là vợ anh nên em muốn anh vẫn quan tâm em như ngày nào. Không chỉ khi yêu con người ta mới cần quan tâm, chia sẻ... Mà cả khi có một gia đình... sự quan tâm chính là sợi dây yêu thương, gắn kết tình cảm sau những giờ mải mê làm việc... Em cần một người chồng biết tại sao em buồn... biết an ủi, khích lệ khi em cần một chỗ dựa... biết cùng em hưởng thụ niềm vui mà cuộc sống mang lại...
Bởi em là vợ anh nên em sẽ yêu cầu anh chú tâm đến gia đình nhiều hơn. Tiền bạc thật sự rất cần cho cuộc sống nhưng không quyết định hạnh phúc. Em nghĩ chồng của em sẽ làm tốt vai trò của một người con, người chồng, người cha trong gia đình. Vì em biết chồng em không chỉ là một nhân viên xuất sắc trong công việc mà còn là một người đàn ông của gia đình.
Bởi em là vợ anh nên lúc nào cũng muốn anh hiện diện bên mình không chỉ là cuộc sống hằng ngày mà cả trong những giấc mơ... Đừng nghĩ rằng em ích kỉ nhé anh... Bởi khi yêu thì lý trí không thể át được con tim... Em muốn được bên anh, yêu anh và nhiều hơn thế ông xã à!
Nếu em là người tình sẽ không thể được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc khi có anh... Bởi vậy, kiếp này hay kiếp sau mình vẫn là vợ chồng ông xã nhé...
Bởi em không phải là người tình nên anh chẳng thể nào thoát nổi em đâu...
Quá bận rộn để lắng nghe những trăn trở của nhau Dạo này em nhận được nhiều sự yêu thương và quan tâm lắm anh ạ. Tự nhiên có nhiều người quan tâm thì phải sung sướng, phải hạnh phúc, nhưng sao em cảm thấy ngột ngạt. Trước giờ em không muốn làm ai phải đau khổ hay tổn thương một ai, nhưng gần đây em chẳng thèm quan tâm đến người khác nữa....