Em yên bình… khi không còn anh
Em từng nghĩ yên bình phải là trong vòng tay anh. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều đã khác đi…Vậy là thu lại sang. Em đi trên đường và cố hít cho đầy lồng ngực hương hoa sữa đầu mùa thoang thoảng trên phố. Tự dưng muốn mình mặc váy và đạp xe tung tăng, để tóc bay theo gió, nỗi nhớ bay theo gió…
Em không còn yêu anh. Nhưng kỉ niệm là điều gì đó, dù cố xóa bỏ thì vẫn mãi chẳng chịu rời xa. Em chung sống với khoảng thời gian đã qua, thi thoảng đưa tay ra tưởng như có thể chạm vào được.
Ví dụ như những suy nghĩ về tương lai.
Ví dụ như cầm điện thoại trên tay, áp vào tai tưởng như lập tức nghe được cái giọng nói trầm ấm “Anh đây. Có chuyện gì vậy?”
Hay là tự hỏi. Bao giờ em mới yên bình?
Bây giờ thì em yên bình. Em từng nghĩ yên bình phải là trong vòng tay anh. Thực tế thì không phải, em đã yên bình khi chỉ có một mình. Vui vẻ với cuộc sống hiện tại, không phải lo lắng về ngày mai, ngày kia hay ngày sau nữa chúng ta sẽ ra sao? Sẽ đến với nhau bằng như thế nào khi có quá nhiều khoảng cách, quá lắm khó khăn, đầy rẫy trở ngại? Tình yêu đáng nhẽ phải mang đến cho người ta niềm vui, sự ấm áp nhưng em và anh ngày càng mệt mỏi vì chẳng có một chút niềm tin vào tương lai. Em nhận ra, đôi khi từ bỏ không phải hèn nhát không dám đối mặt, lúc không thể bước tiếp, từ bỏ là đủ can đảm để cho mình và cho người kia một hạnh phúc khác.
Video đang HOT
Không có anh, em thoải mái làm những gì mình thích (Ảnh minh họa)
Thời gian dài thật dài. Em vẫn chưa thể quên.
Thi thoảng em vừa hít thở vừa đi trong hồi ức
Ví dụ như con đường đầy kỷ niệm mà em một mình đi qua hôm nay
Hoặc buổi tối ngồi viết note về anh như thế này
Em nhận ra là em đang già đi, nhăn nheo và sắp mốc lên được. Suốt cả “tuổi trẻ” của mình, em quanh quẩn bên anh, chỉ biết có anh… bây giờ bảo em yêu người khác khó khăn biết chừng nào. Mà em lại ngại khó, ngại khổ, ngại bước tới và lười vượt qua.
Vậy là em vẫn quanh quẩn một mình, hẹn hò với sự tự do, lang thang cùng bạn bè vào những buổi chiều nhàn rỗi. Nhưng lâu rồi em mới thấy cuộc sống thật đẹp như thế này.
Em từng nghĩ cuộc sống chỉ đẹp khi có anh. Thực tế thì không phải, cuộc sống vẫn đẹp khi em chỉ có một mình. Bởi không còn anh yêu em, em tự biết yêu thương bản thân mình.
Theo Tiin
Dấu vết cuối mùa thu
Cuối thu, gió hanh hao làm khô bờ môi trong se lạnh, ta lại bất chợt thấy những mùi hương quẩn quanh trong làn gió cuối chiều hay khi màn đêm dần buông.
Những bông hoa hình sao trắng khẽ rơi, lấm tấm trên vỉa hè, gửi lại tóc ai hương hoa sữa thoảng thơm mà ngọt dịu. Và sau một đêm, mùi hương nồng nàn đến không chịu nổi, như một nỗi nhớ lâu ngày tan ra và tìm đến với nhau da diết...Ta thích hoa sữa thơm dịu dàng thôi, như cảm xúc của ta ngày ấy. Ta đếm ngược thời gian, và thấy xa lắm rồi ngày ta biết yêu lần đầu, khi ta dành cho người chút mong nhớ của riêng ta mà người đâu hay biết. Để xa dần, xa mấy mùa gió, xa mấy mùa hoa, kỷ niệm ấy trôi vào vắng lặng...không môi hôn vụng dại, không nắm tay đưa đón,Biết gì đâu mùa thu Hà Nội? Ai đã ví rằng "tóc em dài như gió mùa thu".
Có phải vậy chăng, nhưng gió lao xao, chỉ biết làn tóc rối bời khi ta ngước mặt, ngắm nước hồ lẳng lặng không vơi đầy. Đi nghiêng qua hàng liễu rủ, chợt gió thổi bay tung, lá bay, tóc bay, ta cười khẽ. Họ đang hò hẹn, bên hồ. Ôi, ta chẳng muốn làm người vô duyên! Ta đi, bước chậm, đếm từng bước, từng bước như bù lại những lúc ta sống gấp, ta bận bịu mà chẳng kịp nhận ra khoảnh khắc giao mùa. Ta cho mình những phút lang thang, tìm từng chùm lộc vừng đỏ tươi như lồng đèn phố cổ, rơi đỏ li ti, ti li như một cơn mưa. Bắt gặp một gánh hàng hoa, sen đã lên đài, chỉ còn lác đác vài nụ sen hồng nhạt, và quỳ cánh mỏng nhụy vàng tươi...Vãn mùa sen, lá sen gửi hương thơm vào hạt cốm, nét đẹp riêng có của đất Hà thành...Ta đợi chị bán hàng dỡ gánh xuống ven đường, gói cốm bằng lá sen, buộc lại bằng sợi rạ chưa hẳn khô còn xanh màu cây lúa...
Đi nghiêng qua hàng liễu rủ, chợt gió thổi bay tung, lá bay, tóc bay, ta cười khẽ (Ảnh minh họa)
Ta ngồi lại để heo may thấm qua làn áo mỏng có những người cũng ngồi lại như ta, nhìn một vài ánh nhìn xa xăm hay trầm tư nào đó, có cả những tiếng thở dài. Bên kia, có bước chân còn chậm hơn nhịp chân ta ban nãy...Sao cuối thu rồi còn buồn vậy nhỉ? Có lẽ họ đang nhớ, đang tiếc nuối, đang bâng khuâng chạnh lòng vì một điều gì đó đã đến, đã xảy ra hay đã đi trong mùa thu nào đó? Có lẽ họ đang cô đơn vì trời sắp lạnh rồi mà bàn tay chưa ấm? Và cũng có thể, chỉ vì thu đẹp, thu man mác, trong lành nên người ta muốn dừng chân để dấu vết mùa thu vương lại, trong mắt, trên áo, trên tóc, trên môi...
Ta ngồi đây, và nhớ ra ta vừa trải qua vài ngày thu Tây Bắc, thu lạnh như chớm đông Hà Nội. Cuối thu cũng nồng hương hoa sữa, nhưng vẫn chúm chím cánh hoa ban. Ta đã thấy những nóc nhà sàn lưa thưa, chênh vênh lưng núi, đón thu về dưới rừng tre nứa bạt ngàn. Ta thấy thu sao mà hoang lạnh trên con đường đèo dốc cheo leo, mù khơi trong sương rừng mưa núi. Lúc ấy, ta nghĩ gì nào? Ta biết mình yêu mùa thu, ta biết đã cuối thu và đông sắp về trên mọi nẻo. Ta biết...ta cần giữ lại một chút cho riêng mình, "tay trong bàn tay", ta cần giữ lại người, giữ lại dấu vết cuối mùa thu.
Ta cần hơi ấm, cần tựa vào vai người, cần buông lơi mệt mỏi, cần sự yêu thương ánh lên trong mắt, cần nhìn nhau, cần nói rằng ta yêu. Ta cần dừng lại, chậm thôi, đặt lên môi người làn môi ta thật ấm, thật dịu dàng. Đêm sâu hơn và tĩnh tại, trên cao kia ngọc lan tỏa hương, hoa sữa cũng tỏa hương, ướp không khí thơm ngan ngát. Ta không vội đi vào giấc ngủ, đắp thêm chăn ấm, ta hình dung lại ánh mắt, nụ cười ấy, và ta mỉm cười, nhắm mắt lại...Ngoài kia, trời thu trở gió, thổi bay lả tả những đốm hoa hình sao trắng, ngõ phố vắng lặng đêm cuối mùa thu...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh là tài sản quý giá nhất của em! Anh yêu! Giờ ngồi đây mà em nhớ anh quá. Tối qua, lang thang trên phố, đựơc ôm anh, tay trong tay, thích thật. Trời se lạnh hoà lẫn mùi thơm của hương hoa sữa. Em thấy cái lạnh ngọt ngào hơn khi bên anh. Em và anh nhận ra rằng thành phố mình có rất nhiều con phố trồng cây hoa sữa.Và...