Em xin lỗi
Anh, đừng có yêu em nhiều nghe anh, thật đó, vì em sợ và vì em đâu có xứng với tình anh?
Đáng lẽ ngày hôm anh nói lời yêu, em không nên chỉ im lặng lắng nghe, có lẽ hôm đó em không nên đi chơi cùng anh và có lẽ anh cũng không nên vui mừng quá như vậy.
Lúc đó anh như một đứa trẻ khi nhận được quà của mẹ và có lẽ em chưa bao giờ thấy anh vui như hôm đó. Mặc dù em chơi với anh cũng khá lâu rồi. Vậy nên em chẳng nói gì bởi vì em không muốn thấy anh buồn, và vì lúc đó em nghĩ thật đơn giản: chỉ yêu anh trong 2 ngày ngắn ngủi đó thôi, rồi mỗi đứa một nơi (em đang học còn anh đang làm ở một nơi khác mà) và rồi cả anh và em đều sẽ quên ngay. Nhưng không ngờ anh lại đặt trọn niềm tin nơi em: điều đó thì em lại càng không xứng đáng.
Anh biết không, giờ đây em rất mâu thuẫn, yêu anh đó nhưng em sợ sau này lấy em anh sẽ khổ thì sao? Thà một mình em khổ còn hơn để anh khổ theo em.
Em đã sai, sai ngay từ đầu rồi anh nhỉ. Nhiều lúc em bỏ mặc tất cả mai này muốn ra sao thì ra và coi đó như là số phận của mình nó phải thế. Anh có biết tại sao nhiều khi đi chơi cùng anh anh thấy em suy tư và hỏi em đang nghĩ gì biết nói sao lúc đó được hả anh, và em chỉ cười thay cho câu trả lời.
Nhiều lúc em muốn nói tất cả những suy nghĩ của em cho anh nhưng khó quá. Và em chỉ có cách này: viết và viết, viết cho bản thân mình, viết chẳng vì điều gì cả. Lòng em giờ trống rỗng quá, giá mà anh đừng yêu em thì hay biết mấy, cứ để em chẳng phải nghĩ ngợi gì thì hay, anh nhỉ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình bạn hay tình yêu
Đã ba năm không gặp rồi, hai đứa vốn dĩ là bạn chung lớp từ cấp hai lên cấp ba. Những năm tháng học đại học hay bây giờ đã đi làm được hai năm, cả hai cũng chỉ gặp nhau được vài lần, lúc họp lớp khi tết thôi.
Cậu thì ở Bình Duơng, còn mình ở Cà Mau, khoảng cách thật là xa. Tết năm nay, được gặp lại cậu, đáng lẽ chẳng có gì nếu như cậu không ngỏ lời nói là yêu mình, không biết có phải đó là tình cảm nhất thời hay là cậu chỉ bị "say nắng" chút thôi. Cậu làm mình phải suy nghĩ. Sẽ bình thường nếu như mình từ chối nhỉ nhưng mà làm sao đây, mình cũng mến cậu mất rồi. Người ta thường nói bạn thân sẽ có thể trở thành tình nhân nhưng tình nhân rồi sẽ không bao giờ có thể trở thành bạn thân nữa.
Sau tết, cậu cũng trở về Bình Duơng - nơi mà gia đình cậu đã chuyển lên khi cậu và em gái làm ở đó, trở về với cuộc sống thuờng nhật. Mình cũng vậy, vẫn đi làm như mọi khi. Nhưng mà cậu biết không? Ngày nào mình cũng mong nhận được cuộc gọi hay tin nhắn của cậu. Có điều, cuộc gọi và tin nhắn cứ thưa dần, giờ thì hầu như là không rồi. Mình cảm nhận hình như đó chỉ là tình cảm nhất thời của cậu thôi, chỉ tại mình đã mơ mộng quá nhiều, đúng không? Qua nói chuyện với những đứa bạn, mình biết cậu đã có bạn gái nhưng mình lại tự lừa dối bản thân, nghĩ đó là chuyện trước đây, trước khi cậu ngỏ lời với mình. Bây giờ mình tin đó là sự thật rồi. Cậu có biết là mình buồn lắm không?
Theo Ngôi Sao
Điều ước mong manh Em thật ngốc phải không? Em ngốc đến độ mà không còn ai ngốc hơn mình nữa. Em và anh đã có gì đâu? Chỉ mang tính chất là bạn xã giao mà thôi. Vậy mà em lại như thế ? Em biết, với anh, em chỉ là một con nhỏ xấu xí, một con nhỏ không xinh và sẽ không thể nào...