Em xấu hổ vì anh chỉ là một người công nhân
Em học đại học, còn anh là công nhân, điều đó khiến em xấu hổ mỗi khi giới thiệu anh với người khác.
Chị Thanh Bình thân mến!
Em đang rất bối rối với chuyện tình cảm của mình. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em hiện đang là sinh viên của một trường đại học lớn ở Hà Nội. Em và người yêu quen nhau đã 3 năm nay rồi. Anh ấy ở gần nhà em, yêu em rất chân thành và đối xử tốt với em. Suốt thời gian em đi học anh ấy đều giúp đỡ em về chuyện tiền bạc. Anh ấy chỉ là một người công nhân nhưng làm lương rất cao. Tuy nhiên anh không có bằng cấp gì cả. Đó là điều khiến em băn khoăn và xấu hổ nhất.
Mỗi khi bạn bè em hỏi người yêu làm nghề gì em lại cảm thấy xấu hổ. Trong khi bạn bè khoe người yêu họ học trường nọ, trường kia còn em thì lại chỉ có người yêu làm công nhân. Em cảm thấy hơi ngượng vì điều đó. Mặc dù so với bạn bè em được người yêu chiều chuộng và giúp đỡ nhiều hơn cả nhưng em cũng vẫn cảm thấy chạnh lòng khi ai đó nói: “Ngoại hình mày xinh xắn, có học thức, thiếu gì chỗ tìm hiểu mà phải đặt chỉ tiêu thấp lấy người công nhân như vậy”.
Video đang HOT
Em biết em cảm thấy mình như vậy là không nên nhưng em cũng khó nghĩ quá. Chúng em cũng gắn bó với nhau khá lâu rồi, anh nói đợi em ra trường sẽ cưới. Theo chị em có nên tiếp tục tình yêu với người chênh lệch về trình độ hay không? Em mong chị cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm! (Em gái)
Anh chỉ là một người công nhân nên em rất xấu hổ khi giới thiệu về anh (Ảnh minh họa)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư, chị hiểu rằng em đang phân vân về người bạn trai đã gắn bó với em bao năm qua chỉ vì chuyện chênh lệch bằng cấp giữa hai người. Em cảm thấy ngượng ngùng khi em là một cô sinh viên còn bạn trai em chỉ là một anh chàng công nhân bình thường.
Chị muốn nói với em rằng, công nhân cũng là một nghề và là một nghề đáng được trân trọng trong xã hội. Mỗi người sinh ra có một vai trò khác nhau và điều quan trọng là họ đang sống, lao động đứng đắn, đóng góp sức mình cho đất nước, cho gia đình. Anh ấy là một người công nhân tốt, thu nhập ổn định, lo được cho gia đình, cho bản thân (thậm chí là lo cả cho em), đó là điều rất đáng để tự hào. Không phải ai cũng làm được điều đó. Nhiều người có bằng cấp chưa chắc đã đóng góp được sức mình cho xã hội.
Em nên trân trọng tình cảm, đạo đức và con người của người đàn ông mà em đang yêu. Đó thực sự là một may mắn, hạnh phúc mà em có được. Đừng vì những lời gièm pha của người ngoài mà đánh mất tình cảm của chính mình. Đừng để lỡ mất hạnh phúc mà mình đang có.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo VNE
Có thai tôi phải chấp nhận làm vợ lẽ?
Sau một tuần dằn vặt, tôi chấp nhận lời anh, tôi với vợ anh cũng coi như là nước sông không phạm nước giếng.
Đám cưới càng đến gần, tâm trạng của tôi càng bấn loạn. Không phải vì tôi không lấy được người tôi yêu, mà vì một khi làm cô dâu, tôi sẽ trở thành vợ lẽ, cùng một người khác chung chồng và cái thai trong bụng tôi cũng đang ngày một lớn dần lên.
Có lẽ những người không biết chuyện sẽ chửi tôi là loại đàn bà mặt dày, chen vào gia đình người khác. Loại người này đến tôi trước đây cũng đã rất khinh bỉ, nhưng vận vào mình mới thấy, làm người thứ ba cũng có năm bảy đường. Chỉ trách tôi không hề có một chút phòng bị với người tôi yêu.
Chúng tôi đến với nhau cũng bình thường như bao cặp đôi khác. Anh từ Hà Nội chuyển vào Sài Gòn trong đợt điều động nhân sự của công ty. Lần đầu tiên thấy anh, tôi cảm thấy rất có cảm tình. Biết anh xứ lạ quê người, lại cùng là đồng nghiệp, tôi cũng hay quan tâm giúp đỡ anh. Rồi anh nói lời yêu, rồi mọi chuyện cứ tự nhiên mà đến. Trong "chuyện kia", anh rất cẩn thận, vì anh không muốn để "sự cố" xảy ra khi tôi chưa chuẩn bị. Quen nhau được hai năm, tôi có dẫn anh về nhà vài lần nhưng anh tuyệt nhiên chưa bao giờ nhắc đến chuyện đưa tôi về Thái Bình quê anh.
Tôi và anh không biết làm sao tôi lại có thai. Lúc biết chuyện, tôi vừa vui vừa lo lắng điện thoại thông báo cho anh, chỉ nhận thấy anh thật trầm ngâm, sau đó bảo tôi nghỉ ngơi, lát nữa anh qua đón. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, đoán già đoán non mà vẫn không biết là chuyện gì, bởi anh thực sự là một người nghiêm túc, không phải là thể loại đàn ông dẻo mỏ đào hoa.
Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, đoán già đoán non mà vẫn không biết là chuyện gì, bởi anh thực sự là một người nghiêm túc, không phải là thể loại đàn ông dẻo mỏ đào hoa. (ảnh minh họa)
Tôi không nhớ tôi về nhà như thế nào. Trong đầu tôi là một mảnh hỗn loạn, hồn vía đi đâu mất hết. Sự thật bao giờ cũng phũ phàng, nhưng tôi làm gì nên tội mà phải gánh chịu sự phũ phàng ấy? Tôi hận, hận, thật hận, tại sao anh lại lừa dối tôi, tại sao, tại sao? Tim tôi như bị ai đó xé ra từng mảnh, đau vô cùng. Anh đã có vợ, vậy mà vẫn nói yêu tôi. Anh đã có một cô con gái, vậy mà vẫn nói anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh nghĩ gì khi nói sẽ làm đám cưới với tôi để tôi có câu trả lời với cha mẹ. Anh nghĩ gì khi anh nói bây giờ anh đã quá yêu tôi.
Tôi là một con ngốc bị người ta lợi dụng mà chẳng hề hay biết. Nếu không có cái thai trong bụng, không hiểu tôi còn sống trong sự lừa dối đến khi nào.
Tôi không phải người mê tín nên trước giờ vẫn xem chuyện phá thai không phải là vấn đề gì ghê gớm. Tuy nhiên, từ khi biết mình có thai, tôi cảm nhận được sự ràng buộc thiêng liêng giữa tôi với mầm sống nhỏ. Tôi không thể bỏ con tôi, tôi cũng không muốn con tôi không có một người cha chính thức, hơn nữa tôi không thể phủ nhận tôi còn yêu anh rất nhiều.
Anh nói với tôi, vợ anh do cậu mợ (bố mẹ) của anh cưới cho, tình nghĩa thì có, tình yêu thì không, anh sẽ sắp xếp, tôi có thương anh thì chịu thiệt một chút. Anh sẽ tổ chức đám cưới với tôi ở Sài Gòn, sẽ chăm sóc cho tôi và con đầy đủ, dĩ nhiên là không đăng ký kết hôn. Sau một tuần dằn vặt, tôi chấp nhận lời anh, tôi với vợ anh cũng coi như là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng càng gần ngày cưới tôi càng bấn loạn. Có phải tôi đã quyết định sai?
Theo Eva
Sợ con dâu họ...Đào Tôi không quá coi trọng chuyện tiền bạc, chuyện môn đăng hộ đối nhưng tôi không bao giờ chấp nhận một người con dâu mang họ "Đào". Chồng tôi làm tổng giám đốc một tập đoàn lớn. Vợ chồng tôi đã trải qua bao khổ cực mới gây dựng được cơ ngơi hôm nay. Tôi không quá coi trọng chuyện tiền bạc, chuyện...