Em vượt xa các tiêu chuẩn tôi mong muốn
Tôi 40 tuổi, chủ một công ty cơ điện tại TP HCM, sống cùng con trai 10 tuổi.
Năm cháu hơn một tuổi, vợ chồng tôi ly hôn, tôi chăm sóc cháu đến nay. Ngày ấy, tôi chỉ làm nhân viên bình thường, gia đình đủ chi tiêu, vợ tôi đã ngã vào vòng tay sếp.
Sau khi chia tay vợ 2 năm, tôi thành lập công ty riêng. Những ngày đầu rất vất vả nhưng bây giờ tôi đã ổn định, cảm thấy hài lòng với cuộc sống và kinh tế hiện tại. Hàng ngày tôi chở con đi học rồi chiều đón về, cơm nước, dạy con học hoặc chở con đi chơi. Thật sự tôi cũng không muốn thay đổi hay tìm kiếm điều gì mới mẻ nữa.
ảnh minh họa
Đợt nghỉ tết âm lịch vừa rồi, em gái gửi link một bài viết trên mục Hẹn hò và bảo tôi cứ xem thử, trước giờ tôi cũng không đọc mục Tâm sự. Khi đọc xong bài viết của em, tôi có nhiều cảm xúc, nhất là đọc bình luận của độc giả làm tôi càng suy nghĩ. Sau 3 ngày, tôi quyết định viết thư gửi đến em, email đó tôi dành 2 tiếng để viết.
Video đang HOT
Tôi giới thiệu mình chỉ là nhân viên bình thường, lương đủ cho 2 bố con. Một tuần sau em hồi âm, chúng tôi trao đổi thêm vài email nữa thì kết bạn qua chat. Ngoài giờ làm việc, chúng tôi nói chuyện mỗi ngày dù không nhiều. Tôi chưa từng có được cảm giác bình yên khi nói chuyện với ai như em. Em hiền, dịu dàng nhưng lại rất hài hước. Nhìn trên hình em không xinh đẹp nhưng thông minh, hiền hậu, không dùng các phần mềm chỉnh sửa ảnh.
Khi tôi mời hai mẹ con em đi ăn tối vào cuối tuần, em đồng ý nhưng nói sẽ tự đến chứ không cho tôi đón. Em bảo là công nhân, ở nhà trọ, kinh tế đủ sống nên tôi đã đi mượn chiếc xe máy của bạn để đến gặp em. Tôi chỉ có chiếc ôtô, đi làm hay đi chơi đều sử dụng chứ không có xe máy. Lúc đầu tôi định dẫn cả con đi nhưng sau đó bé có việc riêng nên không tham gia được.
Khi hai mẹ con em đến, tôi thật sự bất ngờ; em ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi trắng, quần jean nhưng đẹp, trẻ trung dù để mặt mộc. Em 35 tuổi nhưng nếu nói 25 thì tôi cũng không có ý kiến gì. Con gái mặc đầm do chính tay em may, bé cũng rất dễ thương và lễ phép. Tôi nghĩ dù người không thích trẻ con thì cũng chẳng thể không có cảm tình với bé được. Hai mẹ con em nói chuyện với tôi như đã quen nhau từ lâu. Em có kiến thức rất rộng về các lĩnh vực từ thương mại, sản xuất đến quản lý nhân sự cũng như ngành nghề khác nhau: xây dựng, giáo dục, xuất nhập khẩu, y tế, nghệ thuật… Cách ăn uống của em cũng rất lịch thiệp, đúng chuẩn quy tắc ngoại giao (tôi thỉnh thoảng đi tiếp khách ở các khách sạn lớn trong và ngoài nước). Tôi cảm giác em như một doanh nhân thành đạt chứ không phải là công nhân, hoặc ít ra cũng là tiểu thư con nhà quyền quý.
Càng tiếp xúc với em, tôi lại càng thấy bối rối. Khi ra về, em còn đưa cho tôi một hộp quà, tặng con trai tôi, lý do là bé thiệt thòi không được đi chơi hôm nay. Em dặn tôi đi về cẩn thận, câu mà đáng lẽ tôi phải mở lời trước. Tôi cảm thấy rất bị động trước em dù bản thân giao tiếp không tệ. Con trai tôi rất thích món quà em tặng. Em gái thấy tôi về thì hỏi ngay nhưng tôi chỉ nói để tìm hiểu thêm một thời gian. Tôi suy nghĩ cả đêm không thể ngủ được. Em vượt xa các tiêu chuẩn tôi mong muốn. Lúc đi gặp em, tôi tự tin bao nhiêu thì giờ lại thấy kém cỏi bấy nhiêu. Có phải em có uẩn khúc gì về hoàn cảnh không tiện nói ra? Tôi có nên tiếp tục theo đuổi em? Mong độc giả là người ngoài cuộc sẽ sáng suốt tư vấn giúp tôi.
Quen nhau hơn 2 tháng nhưng vẫn không được bạn trai nắm tay, hôn hay ôm, tôi ngỏ lời thân mật thì nhận được câu trả lời đầy hụt hẫng
Anh là mẫu người đàn ông trong mơ của tôi, vậy mà...
Là phụ nữ tôi nghĩ hẳn ai cũng sẽ đặt ra cho mình một "gu" người yêu nhất định. Sở dĩ đến thời điểm này tôi vẫn độc thân là vì chưa tìm được người có đủ tiêu chuẩn. Thực sự tìm được một người chuẩn gu không dễ chút nào. Bạn bè tôi thì nói thôi cứ yêu tạm một anh, không cần khắt khe quá về các tiêu chí, quan trọng là tình cảm, còn những cái khác có thể từ từ chấp nhận được. Nhưng vì tôi khó tính, cầu toàn nên thà là cô đơn còn hơn chọn lầm người.
27 tuổi rồi nhưng tôi không có nổi cuộc tình nào dài hơn 1 năm. Bạn bè xung quanh nhiều đứa đã yêu rất lâu, thậm chí kết hôn rồi. Nhiều lúc nghĩ tủi thân, yếu lòng lắm song tôi vẫn quyết tâm giữ mực thước để không "nhắm mắt lựa bừa".
Tôi cũng mới nghỉ việc ở công ty cũ để nộp đơn sang doanh nghiệp nước ngoài mới tầm hơn 3 tháng nay. Môi trường cởi mở, năng động, cho tôi nhiều kinh nghiệm quý báu trong công việc. Đặc biệt tôi cũng nhận được nhiều cơ hội để làm quen, mở rộng các mối quan hệ. Doanh nghiệp mới này toàn các bậc tiền bối xịn sò, giỏi giang và rất đáng để học hỏi. Nhất là có một người sếp cấp trên của tôi tên Đức.
Anh Đức 30 tuổi, đẹp trai khỏi bàn, cao ráo sáng sủa và luôn biết cách khiến cho người đối diện cảm thấy ấm lòng. Trong công việc, anh Đức năng nổ, biết phấn đấu để ngày một phát triển hơn. Song điều tôi nể phục ở anh là anh luôn giúp đỡ mọi người chẳng ngại gì. Tôi còn non kém về kinh nghiệm nhưng anh chẳng chê trách mà còn bênh vực tôi mỗi khi có đồng nghiệp dè bỉu.
Ảnh minh hoạ.
Quả thực, anh Đức là người hiếm hoi đạt đủ mọi tiêu chuẩn của tôi. Tìm được người đàn ông đúng gu rồi, giờ là lúc tôi sẽ bước vào kế hoạch dài hơi chinh phục anh. Nói vậy chứ tôi cũng ngại, mới vào công ty không dám "manh động". Mỗi ngày đi làm, tôi chỉ biết cố gắng tút tát nhan sắc một chút, ăn mặc gọn gàng xinh xắn. Quả nhiên chiêu thức này hiệu quả. Anh Đức cuối cùng cũng có vẻ chủ động hơn. Anh ngỏ lời đi hẹn hò với tôi. Buổi đầu chúng tôi chính thức "date" là khoảng sau 1 tháng tôi bước chân vào doanh nghiệp này.
Chúng tôi đi hẹn hò cũng giống như bao cặp đôi khác mà thôi. Bắt đầu từ những món ăn cả hai đứa thích, quán cafe nhẹ nhàng yên tĩnh... Quả thực thời gian đầu nói chuyện cực vui vẻ khi tôi và Đức chia sẻ nhiều hơn về sở thích của nhau. Chưa kể, hai chúng tôi là những người thích khám phá để mở mang tầm hiểu biết. Dù chỉ mới đi chơi trong Hà Nội nhưng biết bao nơi độc đáo, thú vị đã được tôi với anh tìm ra. Sau mỗi chuyến đi chơi, tôi cảm nhận mối quan hệ đang đi lên theo chiều hướng tốt đẹp.
Duy chỉ có một điều tôi khá trăn trở. Đã hơn 2 tháng quen nhau nhưng tôi và anh Đức vẫn 4 KHÔNG: Không nắm tay, không hôn, không ôm và không... "quan hệ". Thực ra trong mỗi lần đi chơi, tôi đều không dám ôm anh từ đằng sau vì ngại. Anh cũng chẳng bao giờ chủ động nói tôi ôm anh cả. Nghe có vẻ lố bịch nhưng tôi toàn để tay lên đùi, nhìn chúng tôi chẳng khác gì bạn bè thông thường.
Ảnh minh hoạ.
Đặc biệt, đã có lần tôi "ra hiệu", kiểu như trời lạnh, tôi xoa xoa hai bàn tay vào nhau để cho anh biết mình đang rét run lên. Nhưng anh Đức vẫn ngồi yên ngắm nhìn khung cảnh và tiếp tục nói chuyện, chẳng hề để ý đến tôi. 2 tháng "ăn chay", dù tôi thấy mình đã xích lại gần anh nhưng dường như vẫn còn một khoảng cách vô hình giữa hai chúng tôi.
Mấy hôm trước, vì không chịu nổi, muốn có một sự đụng chạm về cơ thể với anh Đức nên tôi đã dốc hết can đảm ngỏ lời chủ động. Tôi bảo "Chúng mình quen nhau cũng hơn hai tháng rồi anh, sao anh còn chưa bao giờ nắm tay em nữa... Chẳng biết anh có ý gì với em không, cơ mà đôi lúc cũng muốn mình "chạm" nhau một chút thôi là em cũng vui rồi."
Nào ngờ Đức tròn mắt nhìn tôi rồi đáp lại những lời khiến tôi hụt hẫng vô cùng: "Anh cứ nghĩ em 27 tuổi rồi sẽ chín chắn hơn chứ nhỉ, vội vàng gì hả? Anh thích sự chậm rãi, bình tĩnh, không muốn vồ vập lại mất hay. Để xem em có thể kiên nhẫn đến khi nào. Tới thời điểm thích hợp thì anh sẽ động chạm vào em thôi."
Tôi chỉ biết ậm ừ nhưng trong lòng đầy khó chịu. Tôi đòi hỏi có vô lý không hả mọi người? Chỉ là một cái ôm, một cái nắm tay tại sao lại khó đến vậy?
Cô gái cao 1,7 m tìm bạn trai Lại sắp hết một năm, thời gian trôi qua thật nhanh, em đã sắp bước qua tuổi 26 tuổi (ngỡ chỉ mới 20 thôi - cười). Em được sinh ra và lớn lên tại Bình Thuận, không theo đạo, học tập và làm việc tại TP HCM được 7 năm. Chiều cao 1,7 m, nặng khoảng 55 kg. Vì em quá cao nên...