Em vui vì luôn nghĩ tới anh dù anh chẳng còn bên cạnh
Mỗi khi mỏi mệt, em lại nhớ kỷ niệm đã có với anh. Điều đó an ủi em, dù sẽ không bao giờ có anh ở bên nữa.
Em viết cho anh lá thư này khi đã 36 tuổi. Em tự hỏi liệu anh có còn sống để đọc lá thư này sau em, khi em đã ra đi, có lẽ cần có phép màu để anh sống 100 tuổi nếu khi đó em là bà lão 90. Thế nên em viết lên đây để có thể anh sẽ đọc được luôn những suy nghĩ sâu kín nhất trong trái tim em. Những khi buồn, cô đơn, bất hòa với cuộc sống thực tại, em lại viết thư cho anh như thế này bác sĩ ạ, để em có bạn tâm sự nếu không sẽ phát điên mất.
20 năm về trước là sự bắt đầu của cuộc đời em, nhưng thật khác so với 20 năm ở thời điểm hiện tại. Cuộc sống luôn hối hả cuốn anh và em đi, giờ mình chỉ là hai đường thẳng song song dõi theo nhau, dù có hối tiếc cũng đâu thể khác. “Những cây cầu ở quận Madison” anh gửi em đã đọc và em hiểu, chúng ta đang như hai con người ấy, chỉ lặng lẽ dõi theo nhau. Hai ánh sáng tím ấy không thể gặp gỡ và cũng không gặp lại cho dù là kiếp nào, dù mình nợ nhau rất nhiều thứ khi đã để lạc mất nhau. Mỗi khi mỏi mệt, buồn chán, em lại nhớ đến những kỷ niệm đã có với anh. Điều đó an ủi em, tiếp thêm động lực cho em rất nhiều dù sẽ không bao giờ có anh ở bên cạnh nữa.
Trước đây em là người truyền cảm hứng cho anh nhưng giờ đây thì khác, em không còn mạnh mẽ. Có lẽ em đã mỏi mệt rồi vì không có người thực sự hiểu em ở bên cạnh, hoặc hiểu quá ít về em. Giờ em tin cả khi mình đã già và chết đi vẫn sẽ như vậy. Khi tình yêu đủ lớn, người ta có đủ sự độ lượng, thấu hiểu, luôn để người mình yêu ở vị trí đặc biệt. Đúng là em sẽ: “Bỏ qua những ước vọng của bản thân để dành trọn sự bình yên cho người yêu mình. Ngăn những ham muốn của bản thân lại để người mình yêu thực hiện ước vọng mong muốn của họ. Sẽ không gọi cho nhau một cuộc điện thoại hay gặp lại nhau dù chỉ một lần để giữ cho cuộc sống của người kia được yên ổn. Nhưng đi đến bất cứ nơi nào sẽ đều mang theo hình ảnh về người mình yêu và sẽ không thôi nghĩ về anh”.
Video đang HOT
Em sẽ để anh ra đi và làm theo những gì anh mong muốn, để anh là anh, dù anh không làm nghề y nữa nhưng em vẫn mãi yêu anh, bởi chính con người anh như vậy. Tình yêu chỉ có một, thứ na ná như tình yêu thì rất nhiều phải không anh? Anh có cảm nhận âm thanh lanh canh của tiếng đá va vào cốc, bình trà chanh đá cho mùa hè nóng nực? Chắc anh hiểu ra ngay và đang mỉm cười. Thời gian làm anh già đi không có nghĩa làm mất đi khả năng nhanh nhạy, tinh tế, hiểu mọi suy nghĩ trong em, trừ một việc đến giờ sau 20 năm anh đã hiểu: Tại sao em im lặng và ra đi? Phải đến khi đọc lá thư kí hiệu X.294 của em anh nhỉ?
Tình yêu hạnh phúc trong thực tại em cảm thấy mong manh lắm. Chắc cũng bởi tình yêu không đủ lớn hoặc bao nhiêu nguồn yêu em đã dành trọn nơi khác – trong vô vọng. Em nhạy cảm, dễ tổn thương ghê gớm. Em bình thản vậy thôi nhưng tổn thương trong em như vết thương lâu lành khẽ chạm là ứa máu. Anh biết đằng sau sự mạnh mẽ của em là sự yếu đuối song cũng đầy khát khao.
Đời người có 100 năm, tu bao kiếp mới được làm kiếp người, mà giờ sao để trôi đi phung phí trong cả tá những điều tầm thường đơn điệu? Em không còn trẻ, cũng không thể như Robert lên xe nổ máy mà đi mỗi khi khao khát… bởi em là phụ nữ. Có những lúc em muốn một mình đi đâu đó vài ngày thôi rồi sẽ trở về với cuộc sống như bình thường, song chắc nhiều người sẽ cho rằng đó là điều bất bình thường anh nhỉ? Chàng cao bồi cuối cùng đã chết vì không còn chỗ đứng nào cho anh ta trong cuộc đời này.
Điều em có thể làm được bây giờ là chiều chuộng em hơn, tham gia lĩnh vực nghệ thuật nào đó, luôn bận rộn giống như anh vậy. Mọi thứ đã qua, con người ai cũng thay đổi vì cuộc sống, có một điều không thể thay đổi là những ước mơ khát vọng của họ thời trẻ, có điều họ kịp làm, có những điều cả đời họ không thể thực hiện được. Francesca đã từng được Roberts an ủi: “Có những giấc mơ dù không thành nhưng tôi vui vì đã mơ”. Em cũng vậy, vui vì đã mơ dù biết giờ không còn ai hiểu và an ủi mình. Cầu chúc anh luôn mạnh khỏe, bình an, hạnh phúc trong những năm tháng còn lại của cuộc đời này.
Theo VNE
Hãy dừng lại anh nhé vì em không muốn cướp chồng người
Làm sao em có thể bỏ chồng vì tình cảm vẫn còn nhiều lắm và chẳng bao giờ em bỏ được con đâu.
Ảnh minh hoạ
Anh có gia đình lý tưởng với người vợ giỏi việc nước đảm việc nhà, cậu con trai giỏi giang đang học đại học và cô con gái nhỏ học lớp 5. Gia đình nhỏ của em cũng là mơ ước của nhiều người khi có một người chồng thành đạt và hai đứa trẻ đáng yêu, mạnh khỏe đều đang tuổi mầm non. Ta biết nhau vì công việc, nơi làm việc chính của anh không phải là nơi em làm việc, nhưng anh cần công ty em cho một phần công việc của mình. Ngày anh đem hồ sơ cá nhân đến, đọng lại trong em là một chút ái ngại khi để anh phải chờ vì còn phải làm việc với một người khác trước. Đó là lần đầu tiên ta gặp nhau.
Lần thứ hai em gặp anh là khi nhóm tập huấn giáo viên đi thi lại tại sân sát hạch và anh là một trong số đó. Ta đã biết thêm nhiều thông tin về nhau, anh nhỉ! Đó cũng là điều bình thường khi người ta xác định hợp tác làm việc chung. Tháng đầu tiên anh có học viên đi thi sát hạch, em bận lắm với những công việc phải hoàn thành nhưng vẫn thoáng ghi nhớ được hình ảnh anh khi giới thiệu anh với lãnh đạo bên em. Ta liên hệ với nhau nhiều hơn vì công việc và xã giao cơ bản khi một mối quan hệ thông thường mới bắt đầu. Có điều gì đó thân mật hơn trong các tin nhắn, anh lờ mờ xuất hiện trong dòng suy nghĩ của em. Hai tháng tiếp theo anh đưa học viên đi thi sát hạch, có gì đó ngài ngại khi ta gặp nhau. Em quan sát anh nhiều hơn, anh đến gần em hơn. Em thấy tim mình thổn thức, thấy nhớ và mong ngóng khi anh chưa kịp trả lời tin nhắn của em, cảm nhận (hay ngộ nhận) điều gì đó ấm áp từ nơi anh.
Lý trí cũng bắt đầu đấu tranh một cách bền bỉ, song song với sự xuất hiện của cảm xúc, đó là khi em nhắc đến chị trong câu chuyện của chúng ta: "Bao lâu rồi kể từ lần gần đây nhất thầy nói yêu chị", là khi em nhắc anh hãy về nhà khi có thể, là khi em lên kế hoạch và thực hiện những cuộc hẹn hò riêng với chồng. Và đó là lý do em gọi anh là thầy, dù đã có lần anh bảo không thích. Em thấy khó chịu lắm, vẫn ý thức được mình đã có gia đình và anh còn có vợ, nhưng em không thể điều khiển được tình cảm của mình. Bổn phận làm vợ, làm mẹ em vẫn hoàn thành như một chương trình đã cài đặt sẵn. Có điều em lại thích chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ nhiều hơn đến hình bóng của ai đó. Cao trào của cảm xúc là em đã khóc, hét toáng lên nhớ anh khi trên đường đi làm về. Người ta gọi trạng thái này của em là "ngoại tình tư tưởng" đấy anh. Em khinh chính mình khi để điều đó xảy ra.
Lý trí bảo em cảm xúc này không nên có vì nó không đúng và không nên tồn tại thêm. Làm sao em có thể bỏ chồng vì tình cảm vẫn còn nhiều lắm và chẳng bao giờ em bỏ được con đâu. Thừa nhận đi anh, anh đang hướng đến em, phải không, nhưng chẳng đời nào anh bỏ vợ con, bỏ gia đình yên ấm để đến với em. Biết vậy thì mình duy trì cảm xúc này để làm gì hả anh? Không lâu dài, không tương lai, nó chỉ như một khối u cần cắt bỏ trước khi có thể di căn thôi anh à. Giả sử tình cảm này lớn đến mức mình có thể đến với nhau thì biết lấy gì đảm bảo cho sự lâu dài của nó? Anh dám từ bỏ người vợ gắn bó với mình hơn 20 năm để đến với em, lấy gì đảm bảo anh không bỏ rơi em để đến với người sau đó nữa? Còn em? Em có một người chồng rất tốt, rất thương yêu mình và cả những đứa trẻ đáng yêu. Anh có trân trọng khi em dứt bỏ gia đình yêu quý của mình, có tin vào sự vững bền trong mối quan hệ em với anh? Hơn nữa, em đâu chỉ sống cho riêng mình, em phải sống cho cả niềm tin của bố mẹ đặt vào mình cơ mà. Nghiệp chướng sẽ được tạo ra bởi luật nhân quả, có trừ ai đâu.
Em sai rồi! Cảm xúc của em đã có chỉ là "say nắng" thôi, anh nhỉ? Say nắng giữa mùa đông. Giờ em đã thông suốt. Em phải là nhân vật chính, đóng vai chính diện trong câu chuyện đang viết dở của mình, chứ không thể làm nhân vật phụ, phản diện trong câu chuyện của người khác đâu. Em không là dì của con anh đâu đấy, mình dừng lại ở đây nhé, để cả hai đều trân trọng nhau hơn. Kiếp này anh hãy là một người chồng thật tốt của chị, một người cha tuyệt vời của hai bạn bé ấy. Em đã và đang lấy lại cảm xúc yêu thương của mình bên chồng yêu. Em đã cố gắng rất nhiều để cùng chồng có được ngày hôm nay và hứa sẽ là một người phụ nữ Việt mang trong mình các giá trị tốt đẹp của truyền thống và hiện đại. Nó sẽ là nền tảng cho sự vững bền của một mối quan hệ đúng chuẩn mực, đúng đạo lý của hai ta ở một kiếp nào đó trong tương lai. Người chồng tốt của chị kiếp này sẽ là người chồng tốt của em trong tương lai. Người vợ đúng chuẩn mực của chồng em kiếp này sẽ là người vợ giống hệt như vậy của anh trong tương lai. Anh nhớ nhé, ta từng có lần giao hẹn: "Một kiếp nào đó xa xôi trong tương lai, khi em được sinh ra là con gái, thầy phải chờ em lớn rồi mới cưới vợ nhé".
Theo Dân Việt
Lấy chồng giàu có, tôi phải làm đủ mánh khóe mới để riêng được 1 chút tiền Những ai theo đoàn xe đón dâu về nhà chồng tôi thì hoa mắt với số vàng mẹ chồng trao cho tôi. Nhưng đúng là có tiếng chẳng có miếng. Ngay đêm đầu mẹ chồng đã lột sạch...Đâu phải nhà giàu, Tết to mới là hạnh phúc! Nếu biết lấy chồng giàu mà khổ thế này, tôi ở một mình còn sướng hơn...