Em vợ thầm yêu tôi suốt 5 năm
Nhưng ban đầu tôi nghĩ, đó chỉ là do em quý mến người yêu của chị nên em chăm sóc như vậy. Với lại, cả nhà em ai cũng quý tôi nên tôi luôn coi đó là chuyện thường.
Nhiều lần em vòi vĩnh tôi, bắt tôi đưa đi mua quần áo, rồi em cứ thử xong lại xoay vòng chiếc váy. Sự tự nhiên của em nhiều khi khiến tôi ngượng. Nhưng tôi lại luôn xác định trong đầu, em là em gái của người yêu nên không quan trọng, chiều em một ít thì cũng là lấy lòng nhà vợ.
Người yêu tôi thì cực kì thoải mái trong chuyện này. Lúc nào cô ấy cũng bảo tôi quan tâm chăm sóc em gái cô ấy, vì em còn nhỏ. Thật ra, chỉ là em nhỏ hơn tuổi chúng tôi thôi chứ còn nói về tuổi nhỏ thì không phải. Em đã là thiếu nữ, biết yêu và cũng có thể lấy chồng dù là hơi sớm. Nhưng tôi không bận tâm nhiều chuyện đó, nghĩ chỉ mệt thêm, tôi cứ ân cần lo lắng cho cả gia đình người yêu, giống như chăm sóc cô ấy vậy.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. Tất cả những thứ em có, em đều muốn tôi san sẻ, ngay cả vật chất và tinh thần. Chúng tôi yêu nhau lắm, tôi đã qua lại nhà em gần gũi, thân thiện, bố mẹ em, cả họ hàng nhà em ai cũng đã coi tôi như người trong nhà.
Người yêu tôi là một cô gái tốt, cực kì tốt. Lúc nào em cũng quan tâm tới tôi. Em không bao giờ ỷ lại hay muốn tôi vất vả vì em. (Ảnh minh họa)
Chỉ có cô em gái của em, nhiều khi tôi cảm nhận được ánh mắt khó chịu của cô ấy khi bắt gặp tôi quan tâm chị gái quá mức. Tôi thường hay thể hiện tình cảm như nhặt thức ăn dính trên má người yêu, hay gắp thức ăn cho em, nhưng em gái người yêu thì có vẻ không ưng chuyện đó. Cô ấy thường nhìn chằm chằm vào tôi những lúc như vậy, có khi dỗi đứng lên không ăn cơm mà chẳng ai biết vì sao. Người nhà không hiểu chuyện chỉ bảo nó trẻ con, còn tôi thì cứ ngờ ngợ, hay là cô ấy thích tôi. Nhưng nói ra thì hài hước, và cũng là dở hơi, lại sợ người yêu suy nghĩ nên tôi để trong lòng, không nói gì.
Càng ngày thì biểu hiện của cô em gái càng rõ. Mỗi lần chúng tôi hẹn hò, cô ấy đều đòi đi cùng. Có hôm chị gái bận, cô ấy gọi cho tôi, bắt tôi dẫn đi xem phim. Tôi từ chối thì cô ấy nói tôi không biết chiều em vợ. Thật ra, tôi có cảm nhận không hay nên không muốn tạo khoảng cách gần gũi, tôi muốn không cho em cơ hội được gần tôi. Thế mà cô ấy nhất định không chịu, cứ đòi bằng được, tôi đành chịu thua.
Rồi tôi và chị gái cô ấy cưới nhau. Chúng tôi có một đám cưới hạnh phúc. Ngày chúng tôi ăn hỏi, cô em báo bệnh, không làm gì hết, chỉ nằm lỳ trong giường. Ai cũng lo cho cô ấy, còn tôi thì lờ mờ suy đoán ra nguyên nhân. Có vẻ như cô ấy thất vọng vì chúng tôi lấy nhau.
Video đang HOT
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. Cả nhà phải nhắc, cô ấy vẫn mặc kệ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao lại đi tương tư một người là chồng của chị gái mình. Thật là, con gái có nhiều lý do buồn cười để không đi lấy chồng, hay không yêu ai đó. Biết rõ, tôi sẽ là anh rể của cô ấy, vậy mà cô ấy còn quan tâm, còn thích tôi. Có bao giờ có kết quả gì đâu mà chờ đợi, và dù tôi không lấy chị cô ấy thì chắc chắn tôi cũng không lấy cô ấy. Tại sao cô ấy lại như vậy.
Đám cưới tổ chức linh đình, sang trọng. Cô ấy chẳng ăn mặc cầu kì, vì chẳng vui vẻ gì, cũng không trang điểm, cái gì cũng xuề xòa. (ảnh minh họa)
Tôi thật buồn nếu như đó là tình yêu thực sự mà cô ấy dành cho tôi. Sau ngày cưới, chúng tôi sinh con. Vì sống cùng một nhà nên tôi càng cảm nhận được tình cảm của cô ấy và sự thất vọng cô ấy dành cho mình. Chỉ có vợ tôi, em là người lương thiện lại không bao giờ nghĩ gì nên em không nhận ra. Nói thêm là, thời gian đó tôi sống nhờ nhà vợ vì chuyện công việc chưa thể chuyển lên nơi tôi mong muốn được. Phải đợi một thời gian.
Nhưng lâu dần, cứ ở nhà vợ quen, tôi cũng không muốn đi đâu cả. Vả lại, gia đình không có ai, chỉ có bố mẹ già và cô em gái, chúng tôi đi đâu thì các cụ buồn nên các cụ cứ giữ tôi lại. Tôi cũng vì nghĩ cho vợ nên cũng cố kéo dài thời gian, xem công việc thế nào rồi tính sau. Thoáng đấy mà đã được gần 5 năm từ ngày chúng tôi yêu tới khi có con lớn. Và đó cũng là khoảng thời gian mà cô em vợ dành tình cảm cho tôi.
Sống cùng gia đình tôi, cô ấy nhất định không đi lấy chồng. Bao nhiêu người đàn ông đến hỏi, cô ấy cũng từ chối. Bố mẹ tôi nói thế nào cô ấy cũng không nghe, cô ấy luôn miệng nói mình có người yêu rồi, ở bên nước ngoài, cô ấy sẽ đợi anh ta về và ra mắt gia đình. Nhưng đã mấy cái tết trôi qua, chẳng thấy tín hiệu gì. Tôi cũng lo lắng cho cô em vợ.
Sau này, vì sợ em vợ vì tôi mà không lấy chồng. Tôi bàn với vợ chuyển ra ngoài ở, vì con cái cũng lớn, cần không gian riêng. Vợ tôi buồn lắm và tôi cũng nhìn rõ ánh mắt ướt lệ của cô em vợ khi tôi nói ra ý định ấy. Tôi phải trình bày khá nhiều thì vợ tôi mới chịu đồng ý, và cuối cùng, tôi phải hi sinh công việc của mình và không thể chiều lòng vợ cũng chỉ vì ở đó sợ sinh thị phi.
Chúng tôi quyết định lên thành phố sống, xa hẳn cái gia đình, nơi có cô em vợ ngày ngày tương tư tôi như vậy. Tôi hi vọng sự ra đi của mình là cách tốt để khiến em tỉnh ngộ ra và có người yêu, đi lấy chồng. Tôi không còn cách nào khác, và tôi cũng không thể lý giải nổi, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng đến như vậy… Thật là khó hiểu vô cùng.
Theo VNE
Khổ vì lấy phải chồng quá 'cuồng yêu'
Câu chuyện của tôi là hoàn toàn có thật, tôi kể ra đây không phải để khoe chiến tích với chị em hay có mục đích gì khác. Chỉ là lời chia sẻ, mong chị em cho tôi cách để giúp tôi qua được cửa ải này. Một người chồng chiều vợ, yêu vợ, luôn cho vợ những giây phút hạnh phúc thì chẳng có người vợ nào không thích. Nhưng cái gì cũng thế, quá lên thì sự thích thú biến thành nỗi sợ hãi.
Năm 25 tuổi, tôi lấy chồng. Cái tuổi không muộn cũng không sớm nhưng cũng đủ cho là chín muồi để một người con gái bước chân vào cuộc sống gia đình. Lấy chồng, mọi thứ lật sang trang mới, tôi thay đổi hoàn toàn sinh hoạt, phong cách sống và cả lối chơi. Tôi không còn được tự do, không còn được thảnh thơi ngồi chém gió, vui vẻ với bạn bè nữa. Có cơ hội thì chỉ tranh thủ được vài phút rồi lại lao như bay về nhà lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa cho chồng. Làm vợ là vậy.
Ban đầu, tôi hạnh phúc vì có người chồng luôn yêu thương và quan tâm tôi. Đi đâu một tí anh cũng gọi điện. Anh luôn hỏi tôi ở đâu, làm gì và mấy giờ về, tất nhiên, anh cũng không quá gò bó. Chỉ là quan tâm tôi hơn người khác một chút thôi.
Nhớ có lần về nhà mẹ đẻ của tôi chơi, vì nhà không có phòng riêng, hai vợ chồng chỉ ngủ trong buồng, còn bố mẹ ở ngoài, thế mà anh cũng yêu cầu tôi chiều anh. (Ảnh minh họa)
Tôi vốn ưa tình cảm nên khi anh quan tâm, tôi mừng lắm. Tôi luôn tự hào về chồng mình với bạn bè mình. Tất nhiên, trong chuyện gối chăn, tôi càng tự hào hơn. Vì chồng luôn cho tôi những giây phút lãng mạn, hạnh phúc, anh thường xuyên thay đổi cách &'yêu', thay đổi không gian trong gia đình để tình cảm vợ chồng nhiều mới lạ và ngày càng hấp dẫn.
Chúng tôi, có thể nói là một cặp hạnh phúc, ai cũng ngưỡng mộ là vậy. Nhưng đúng là, ở lâu mới biết mặt nhau. Ngày còn yêu nhau, chúng tôi cũng đã đi &'quá giới hạn' trước hôn nhân. Nhưng ngày đó, sự cuồng nhiệt trong chuyện chăn gối của anh, tôi chưa từng nghi ngờ. Chỉ là lúc còn yêu người ta luôn khát khao nhau. Khi mới làm vợ cũng vậy, nhưng đã 2 năm làm vợ chồng, anh không hề thay đổi. Tôi thấy có chút nghi hoặc.
Anh luôn đòi hỏi tôi bất cứ lúc nào. Chỉ cần anh nhớ tôi, là anh có thể gọi tôi về và muốn được âu yếm, vuốt ve tôi. Anh mặc kệ mọi việc. Có hôm đi chợ về, chưa kịp nấu cơm, anh đã bắt tôi đi tắm táp, thay quần áo. Và rồi, anh lại tạo ra một không gian lãng mạn trong phòng ngủ, đưa vợ vào từ ngay tờ mờ tối để tạo không khí. Anh không nghĩ cả đến việc ăn, chỉ mong được gần vợ. Rồi khi đói, anh lại đưa tôi ra ngoài ăn tạm bát phở.
Anh luôn đòi hỏi tôi bất cứ lúc nào. Chỉ cần anh nhớ tôi, là anh có thể gọi tôi về và muốn được âu yếm, vuốt ve tôi. (Ảnh minh họa)
Lần đầu như thế không sao, mấy lần sau anh đều vậy. Chỉ cần là anh muốn thì bất cứ khi đó tôi làm gì, anh cũng không để tôi yên.
Nhớ có lần về nhà mẹ đẻ của tôi chơi, vì nhà không có phòng riêng, hai vợ chồng chỉ ngủ trong buồng, còn bố mẹ ở ngoài, thế mà anh cũng yêu cầu tôi chiều anh. Tôi bảo ngại bố mẹ biết chuyện, không muốn bố mẹ cười nên bảo nhịn, đợi khi về nhà. Thế mà nhất định anh không chịu. Anh muốn tôi phải chiều anh ngay, anh còn nói, bố mẹ cũng vậy có gì phải ngại. Tôi thấy xấu hổ vì anh nhưng không chiều ý anh thì anh giận, dỗi, mệt hết cả người.
Có hôm về nhà người bạn chơi, tất cả bạn bè ngủ chung giường, vì khi ấy quá đông. Con trai ngủ dưới, con gái ngủ trên giường, thế mà anh không chịu. Anh bảo không thế được, phải ra ngoài thuê nhà nghỉ. Chẳng ai đồng tình, thế là chỉ có tôi phải theo anh, cuối cùng hai vợ chồng lập dị, đi ra ngoài thuê phòng ngủ, mất mặt với bạn bè. Nhưng chồng tôi cứ thích làm theo ý mình. Anh bảo, khi nào anh muốn thì phải chiều anh, chứ nếu không chiều, anh đi gái thì đừng trách.
Nhiều khi đi làm về mệt mỏi, chỉ muốn lên giường ngủ một giấc, nhưng chồng thì nhất định không tha. Nghĩ lại thấy quá là nhọc luôn. Tôi bảo với chồng là, chuyện yêu phải có hứng thú. Nếu như cả hai cùng miễn cưỡng, hoặc có một người không vui thì đừng cố vì sẽ chẳng có kết quả tốt đẹp. Nhưng dường như anh ngó lơ, anh chẳng bận tâm. Anh cho rằng, tôi đang cố tình trốn tránh anh. Mà không chiều anh như ý, anh lại nghi ngờ này kia, mệt mỏi lắm.
Mang câu chuyện kể với bạn bè, ai cũng bảo chồng tôi bị &'cuồng yêu'. Những người đàn ông như thế còn đáng sợ hơn cả người yếu sinh lý. Đúng là cái nợ, người thì sợ chồng bị yếu sinh lý, người thì sợ chồng quá ham &'yêu'. Tôi bây giờ giống như nô lệ của chồng. Chuyện cuộc sống thì không chê trách anh được gì, anh yêu thương quan tâm tôi, nhưng chuyện này đúng là tôi phải nín nhịn.
Tôi không biết nên làm gì với trường hợp này và có thể có cách kìm hãm không. Tôi kể ra đây, mong chị em cho tôi lời khuyên với, rất mong chị em giúp đỡ tôi có cách khắc phục tình trạng này!
Theo VNE
Là gái tỉnh lẻ, tôi quyết chỉ yêu và cưới trai Hà thành Lấy trai quê có hai lựa chọn. Một là ở lại Hà Nội cùng nhau lập nghiệp, hai là theo chồng về quê. Về quê thì không đời nào tôi chịu. Cả đời tôi đã phấn đấu, cố gắng hết mình để được "lên phố". Tôi biết sẽ có nhiều bạn trách tôi mất gốc, nhưng các bạn chưa trải qua cuộc sống...