Em về bên người cũ!
Một đêm trăng ở quê em, tôi đã tỏ tình và em đồng ý. Chúng tôi yêu nhau trong sự vun đắp của bạn bè hai bên. Cả hai đã đưa nhau về gia đình giới thiệu, cùng nhau xác định tương lai…
Tôi và em quen nhau một cách tình cờ, bạn gái thân em là người yêu của anh bạn cùng phòng làm việc với tôi. Em đến chơi với cô bạn khi vừa chia tay mối tình đầu đầy sâu đậm từ thời sinh viên.
Chúng tôi đi uống nước với nhau, em và tôi, 2 con người xa lạ tâm sự với nhau về tất cả, tình yêu, gia đình, cuộc sống… mà không biết gì về nhau. (Sau này em mới nói là em tin tưởng tôi ngay từ phút đầu tiên mà không hiểu tại sao).
Chia tay để em và bạn về, chúng tôi chỉ kịp chúc nhau vui vẻ và sớm tìm được hạnh phúc mới (vì chính tôi cũng vừa chia tay bạn gái). Ấn tượng của tôi về em là sự dịu dàng, đôi mắt buồn và câu chuyện tình đầy nước mắt.
Mấy tháng sau, vào sau ngày sinh nhật của tôi, em nhắn tin chúc mừng. Chúng tôi liên lạc lại từ đó. Chúng tôi hợp nhau, có thể trò chuyện với nhau tất cả, sở thích cũng gần như giống nhau và chúng tôi yêu nhau từ lúc nào không biết.
Một đêm trăng ở quê em, tôi đã tỏ tình và em đồng ý. Chúng tôi yêu nhau trong sự vun đắp của bạn bè hai bên. Cả hai đã đưa nhau về gia đình giới thiệu, cùng nhau xác định tương lai, tôi sẽ cố gắng xin việc cho em ở gần nhà tôi ở thành phố. Tôi là trai công trình, em cũng cố gắng học thêm để nâng cao kiến thức. Chúng tôi chỉ chờ tổ chức đám cưới.
Đừng tìm em nữa, em quay về với người yêu cũ rồi…
Video đang HOT
Nhưng rồi người yêu cũ của em xuất hiện, người đã gây ra bao đau khổ, đã ruồng bỏ, mặc kệ em những lúc khó khăn. Giờ người đó níu kéo, giải thích…
Vì hình ảnh tiều tuỵ đáng thương mà em chịu gặp người ta. Em muốn chia tay tôi, vì thấy thương người cũ và cảm thấy có lỗi với tôi. Tôi đã dành tất cả sự yêu thương chăm sóc cho em, quan tâm em mọi lúc mọi nơi, nhưng em thấy mình không xứng đáng.
Tôi động viên em và chúng tôi vượt qua chuyện đó. Chúng tôi lại có những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Nhưng sự đời không đơn giản. Người cũ của em vẫn tìm mọi cách liên lạc, níu kéo. Còn chúng tôi, sau một lần cãi vã, tôi đã không kiềm chế được và nói lời không phải với em. Tôi có nói: “Nếu không yêu em cứ chia tay vì em là một người giàu tự trọng”. Em im lặng. Hôm sau tôi đến xin lỗi thì em bảo chúng tôi chia tay. Đó là quyết định sau cùng của em, giờ tôi nói gì cũng không thay đổi được.
Mấy hôm sau tôi lại quay về, em trốn tránh. Tôi đã tìm em cả ngày cả đêm trong mưa. Tôi lang thang ngoài đường với hi vọng mỏng manh là gặp được em. Rồi em nhắn tin cho tôi sau những ngày im lặng: Đừng tìm em nữa, em quay về với người yêu cũ rồi…
Chúng tôi gặp nhau. Tôi những tưởng có thể mắng, có thể chửi, nguyền rủa và hận thù em, nhưng không thể. Nhìn em xanh xao, đôi mắt sưng vù, trũng sâu và có cả nếp nhăn thì tôi không cầm lòng được. Bởi tôi yêu em rất nhiều.
Em khóc và xin tôi hãy quên em. Tôi hỏi em có còn yêu tôi, em bảo còn như ngày xưa. Tôi hỏi em còn tin tôi, em bảo còn như ngày xưa. Tôi hỏi em sao chia tay tôi về với người ta, em khóc và bảo lúc này em không biết mình cần cái gì cả, không biết mình đúng hay sai, chỉ xin tôi một điều, hãy để em như vậy.
Tôi gọi điện cho người ấy. Qua cuộc nói chuyện tôi mới hiểu người ta cần em chỉ vì người ta thiếu thốn tình cảm, người ta cũng không xác định gì cả. Lòng tôi rất đau, tôi ra về mà vẫn chúc phúc cho em.
Lần cuối tôi hỏi em, “khi cưới em có mời tôi không?”. Em trả lời chưa biết có đám cưới được hay không vì chưa biết ngày mai ra sao. Tim tôi như thắt lại. Em phiêu lưu với hạnh phúc của em quá.
Cho dù em cư xử với tôi như vậy…nhưng tôi chưa bao giờ hết yêu em cả!
Tôi chỉ còn biết nói rằng tôi sẽ đợi em quay về, nhưng em bảo không thể quay về với tôi cho dù một lần nữa đổ vỡ. Nếu cho em chọn lại, em sẽ chẳng chọn ai trong hai người đàn ông. Em quay lại vì em không thể quên người ta – mối tình đầu của em. Em yêu tôi nhưng lại sợ làm tôi tổn thương. Nếu một lần nữa chuyện không thành em sẽ đi xa để xây dựng cuộc sống mới.
Bạn bè, người thân bảo tôi không nên níu kéo nữa, người như vậy không xứng với tình yêu của tôi. Nhưng biết làm sao khi con tim đã yêu chân thành, cuồng nhiệt. Tôi cứ chờ và đợi trong vô vọng.
Qua đây tôi xin các bạn cho tôi một câu trả lời: Bây giờ tôi phải làm thế nào khi thấy em như vậy? Lòng tôi vừa lo lắng vừa thương em. Và tôi chưa bao giờ hết yêu em cả, cho dù em có đối xử với tôi như vậy.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mẹ một bên và... chồng một bên!
Mọi việc giữa mẹ tôi và chồng tôi rất căng thẳng, hai bên giận dỗi nhau và xâu xé tôi, tôi không biết phải xử sự thế nào.
Chồng tôi là người miền Trung, rất yêu thương và lo lắng cho vợ con. Tuy nhiên, vì tôi là con gái miền Nam đi lấy chồng miền Trung nên trong đám cưới có một số tục lệ hai miền khác nhau từ đó nảy sinh mâu thuẫn mà chủ yếu xuất phát từ gia đình tôi.
Mẹ tôi sớm góa bụa, một mình nuôi 3 con khôn lớn nhưng tính bà rất hay hờn dỗi con cái, ưa trách móc. Trước ngày cưới mẹ tôi đã nhiều lần gọi chồng tôi ra nói chuyện và so sánh thẳng thừng anh với những người mà lúc trước tôi quen biết. Bà có ý không hài lòng vì tôi lấy anh là người "tha phương lập nghiệp", gia đình không khá giả.
Bà còn nhiều lần nặng lời nói bóng gió với anh nhưng vì thương tôi nên anh chấp nhận bỏ qua, mong sao đám cưới được diễn ra tốt đẹp. Tuy nhiên, trong đám cưới ở quê anh không có thủ tục nạp tài cho nhà gái nên bị gia đình tôi, đặc biệt là mẹ tôi vô cùng không hài lòng. Bà sinh ra ghét chồng tôi rất nhiều, nhưng vì tôi đã chọn anh nên bà vẫn để trong lòng.
Sau đám cưới, tôi dọn về ở với anh, ở nhà thuê xa nhà hơn 100 cây số. Vợ chồng tôi tự lo vun đắp cuộc sống của mình, còn mẹ tôi có vài lần sang thăm nhưng mỗi lần như vậy tôi đều phải năn nỉ và tự lo trả mọi chi phí. Có lần bà gọi điện cho chồng tôi nói anh là "rể điên điển","rể lựu đạn"... Anh rất buồn và tự ái trong lòng. Tôi cũng khổ tâm lắm nhưng không biết làm sao.
Mới gần đay nhất, bà có gọi cho chồng tôi nhờ anh mượn cho bà 20 triệu đồng trả tiền ngân hàng, chồng tôi cũng vì thương tôi nên cố gắng đi mượn giùm mẹ vợ. Nhưng đến ngày hẹn trả mà mẹ tôi vẫn không gửi, tôi phải gọi qua nói rất nhiều lần mà bà chỉ trả 15 triệu, còn thiếu 5 triệu và tiền lãi vợ chồng tôi phải gánh gồng trả cho bà. Vậy nhưng bà không gọi cho chồng tôi lấy một lần, không thèm nói lời nào mà còn tỏ ý giận hờn vì tôi đã gọi điện đòi tiền. Chồng tôi buồn và rất tự ái vì mẹ vợ không coi anh ra gì, có việc thì nhờ vả xong rồi thì không thèm điếm xỉa.
Nửa tháng sau mẹ tôi gọi qua cho tôi, khi đó anh cũng có mặt nhưng anh lại nổi cơn tự ái, không cho tôi nghe máy và còn bảo tôi phải chọn giữa chồng và mẹ. Tôi đau khổ lắm, trách ai cũng không được. Giờ thì mọi việc giữa mẹ tôi và chồng tôi rất căng thẳng, hai bên giận dỗi nhau và xâu xé tôi, tôi không biết phải xử sự thế nào mặc dù đã nhiều lần tôi khuyên nhủ chồng mình nhưng không được, giờ tôi rất rối trí, mong bạn đọc giúp tôi với.
Chân thành cảm ơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho ngọt ngào, nhận cay đắng Tôi và cô ấy yêu nhau, được sự đồng ý của hai bên gia đình, nên đã sống cùng nhau như vợ chồng. Chúng tôi thật hạnh phúc khi có nhau và đã định ngày đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới. Bỗng dưng, vài tháng gần đây tôi tình cờ phát hiện cô ấy lén lút nảy sinh tình cảm với...