Em vẫn yêu anh
Em không đủ tự tin và can đảm để bày tỏ cùng anh. Em sợ, sợ mất anh.
Ngày đầu gặp anh, anh cũng chỉ là một đứa con trai bình thường như bao đứa con trai khác. Ít nót, hay cười, lạnh lùng, giống em, em thấy hình bóng của em trong con người của anh, em ghét anh. Lúc nào em cũng tin vào hai chữ “duyên phận”, em không biết giữa anh và em có cái duyên đó không. Học chung với nhau gần 3 năm nhưng mãi đến năm thứ 3 em mới biết anh. Lớp mình ngày đó đâu có nhiều người đâu anh nhỉ? Em thật quá vô tâm phải không anh? Không chỉ riêng mình anh đâu, còn rất nhiều người trong lớp em vẫn không biết hết được.
Thời gian mà chúng ta ở gần nhau quá ít nhưng cũng đủ để em có thể hiểu anh, đủ để em chuyển từ “ghét” sang yêu anh. Ngày đó, nhiều người đến với em, họ sẵn sàng chờ em. Em lấy đó làm điều kiêu hãnh nhưng em chẳng quan tâm đến họ vì đơn giản là em không yêu họ. Em không biết em bắt đầu nghĩ về anh, nhớ về anh là từ lúc nào, em không xác định được. Nhưng em biết được cái cảm xúc yêu một người, chờ đợi một người là như thế nào. Và dường như đến lúc đó thì em mới hiểu và trân trọng những tình cảm mà những người trước kia đã giành cho em. Có lẽ đó cũng là một cách mà ông trời muốn “trừng phạt” em, đó chính là được gặp anh.
Anh nhắn tin, anh gọi điện thoại cho em nhiều hơn những người bạn của anh. Anh trò chuyện với em dịu dàng hơn. Anh tâm sự với em nhiều hơn. Và trong lúc khó khăn, em cũng là người đầu tiên anh mong được chia sẻ. Anh biết không, chỉ những điều như thế thôi cũng đủ làm con tim em rộn ràng. Anh còn nhớ không, vào lúc nửa đêm anh vẫn thường nhắn tin cho em, anh vẫn hay gọi điện thoại cho em, anh sợ làm phiền giấc ngủ của em nhưng đối với em chẳng có gì phiền hà hết. Em biết anh cũng đang nghĩ về em, anh cũng có những cảm xúc mà em đang có đúng không anh.
Video đang HOT
Đến một ngày, gia đình em xảy ra sự cố, em tuyệt vọng, em không đủ sức để có thể tiếp tục cuộc sống trên cõi đời này thì anh, chính anh đã nâng em dậy. Anh lo lắng cho em, anh quan tâm đến từng giấc ngủ, từng bữa cơm và lần đầu tiên anh la em vì em cứ tự hủy hoại mình, và lúc đó em biết anh yêu em. Nhưng khi cuộc sống của em trở lại bình thường thì càng ngày anh càng rời xa em. Không còn những tin nhắn, những cuộc điện thoại lúc nửa đêm, tất cả không còn nữa. Anh có công việc riêng của mình, em cũng vậy. Anh đang bận lo cho sự nghiệp của mình, và em cũng vậy.
Hơn một năm trôi qua, em vùi đầu vào công việc, dường như em không còn chút thời gian nào nữa để nghĩ đến chuyện tình cảm nhưng thực ra không lúc nào em không nghĩ về anh. Quá bận với công việc, em không còn thời gian để nghỉ ngơi, về đến nhà chỉ biết ngủ và ngủ. Em không biết đến thứ bảy, chủ nhật vì mọi thời gian em đều giành cho công việc. Lúc nào em cũng đi làm từ sáng sớm và kết thúc công việc lúc gần nửa đêm. Có những hôm thấy đồng nghiệp của mình được người yêu đến đón, còn em thì cũng chỉ mình em với chiếc xe, muốn gọi cho anh, nhưng em gọi với tư cách là gì đây, em tủi thân, em khóc. Quá nhiều áp lực đối với em, em cần sự chia sẻ, và trong suốt thời gian đó em chỉ có mình em thôi. Hơn một năm gặp lại anh, vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn giọng nói ấm áp ấy và anh vẫn quan tâm đến em. Bao nhiêu nỗi thất vọng, trông chờ, hờn dỗi tự dưng biến đâu mất và những cảm xúc trong em lại tràn về.
Em biết sau bữa gặp đó anh vẫn lại xa em, anh vẫn không nhắn tin, vẫn không gọi điện thoại cho em. Nhưng em biết một điều tình cảm mà anh giành cho em không hề thay đổi, anh đang lo cho sự nghiệp của mình, anh chưa đủ can đảm bày tỏ tình cảm của mình vì anh sợ khi anh chưa có sự nghiệp vững vàng anh sẽ không cho em cuộc sống đầy đủ. Em hiểu tất cả những điều đó, em không muốn gây áp lực cho anh, em biết vẫn chưa đến lúc để anh bày tỏ. Em vẫn chỉ âm thầm lo lắng cho anh và chờ đợi anh. Thời gian cứ trôi đi, hằng ngày em vẫn mong tin anh, và vẫn chờ đợi anh. Bạn em từng nói với em hãy bày tỏ trước anh nếu không muốn mất anh. Em hiểu những điều mà bạn em đã nói nhưng em vẫn không đủ tự tin vì em sợ em ngộ nhận tình cảm của anh. Nếu thật sự có ngày đó thì em nghĩ đó cũng là lúc em rời xa anh mãi mãi. Và đã đến lúc em cảm thấy mệt mỏi và yếu đuối trước tình cảm của mình, anh có hiểu cho em không? Và ngày đó cũng đến, em đang chuẩn bị đi đến một nơi xa, một nơi rất xa mà ở đó anh không tìm thấy em. Em tự hỏi, có phải em đang chạy trốn anh không? Em không biết. Gần 7 năm rồi, em đã được sống, em đã được yêu, em đã được mong chờ, nhưng bây giờ những điều đó là quá sức đối với em. Có lẽ khi đọc được những dòng này cũng là lúc em đã biến mất khỏi cuộc đời anh. Em tin vào duyên phận, nếu chúng ta có duyên thì chúng ta sẽ còn gặp lai. Và cuối cùng điều mà em muốn nói với anh trong suốt 7 năm qua, đó là “em yêu anh”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Suýt chút nữa em đã để mất anh
Mình quen nhau được bao lâu rồi anh nhỉ? Tính đến thời điểm mà em đang ngồi viết cho anh những dòng này thì là tròn 584 ngày rồi đấy anh ạ...
Không phải lâu anh nhỉ... nhưng nó cũng không quá ngắn, một khoảng thời gian đủ để em thấy mình yêu anh nhiều như thế nào và sẽ ra sao nếu như một ngày em không còn anh bên cạnh em.
Trước khi gặp anh, em đã luôn nghĩ rằng mình không thể yêu được một ai khác nữa, trái tim không thể rung động trước một người con trai nào nữa bời tình yêu đầu của em đã bị người ta lừa dối một cách nhẫn tâm... Em đã luôn nghĩ rằng con trai sẽ chỉ toàn lừa dối con gái thôi, không bao giờ thật lòng cả... Nhưng từ khi gặp anh thì em đã thay đổi cái suy nghĩ ấy anh ạ...!
Lúc này đây em đang cảm thấy nhớ anh nhiều lắm... Mặc dù mình vừa mới gặp nhau xong và em cũng vừa phone cho anh cách đây 30 phút mà sao em lại thấy nhớ anh nhiều đến thế nhỉ?! Có lẽ vì em quá yêu anh đấy...! Vì yêu cho nên luôn muốn ở bên cạnh người mình yêu mà... và người ta cũng bảo nhớ là yêu mà có yêu thì mới nhớ mà...Bỗng dưng em lại nhớ đến ngày đầu mà mình gặp nhau... Có thể nói đó là một sự tình cờ mà em phải cảm ơn ông trời về sự tình cờ ấy để em có cơ hội được gặp anh, được yêu anh và được sống trong những ngày tháng ấm áp của tình yêu... Có phải em trẻ con quá không? Mà anh vẫn thường chê em là trẻ con đấy thôi... Chúng mình chỉ quen nhau qua một game online, chính vì thế mà từ khi quen anh cho đến khi quyết định gặp mặt anh em chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ yêu anh... Nhưng không có gì là không thể cả... Sự thật là em đã yêu anh, đang yêu anh và sẽ mãi yêu anh. Từ khi nào thì em cũng không biết nữa và em cũng chẳng biết tại sao mình lại yêu anh nữa, cho nên anh đừng hỏi em những câu như thế nhé...! Em không trả lời được đâu!
Em yêu anh là thế, vậy mà cũng chính em đã suýt chút nữa để mất anh đấy anh ạ... Không phải một lầ đâu mà tận 2 lần cơ... Em thật ngốc phải không anh...? Lần thứ nhất thì có thể không hoàn toàn là lỗi của em vì lúc ấy anh là người muốn như thế mà... Lúc đầu em đã đồng ý để anh đi nhưng rồi em lại không làm được... Chỉ có 2 ngày thôi, vậy mà em chẳng còn là em nữa... Không còn tiếng cười, lúc nào cũng như sắp khóc và mỗi lần nghĩ đến anh là nước mắt em lại tuôn rơi và trái tim em cảm thấy đau nhói... Em đã cố gắng xoá bỏ hình bóng anh ra khỏi tâm trí em mà sao khó quá... Em thật sự đã không làm được nhưng thật may sao vì anh đã lại bên em. Anh không biết lúc ấy em vui như thế nào đâu... khó diễn tả lắm...!
Nhưng niềm vui ấy chưa được 4 tháng thì chính em đã suýt làm mất nó một lần nữa... Chỉ vì một sự nhầm lẫn về tình cảm của em với người yêu cũ mà em đã nói lời chia tay với anh... Em cũng chẳng hiểu nổi lúc ấy em nghĩ những gì mà lại hành động như thế nữa... Mà cũng tại anh nữa chứ, ai bảo anh đi gặp người yêu cũ của anh làm gì để em lại tưởng rằng anh và người ấy muốn trở lại với nhau. Người ta cũng nói rồi mà, yêu một ai đó không phải là có được người ấy mà là nhìn thấy người ấy được hạnh phúc... Em chỉ muốn anh được hạnh phúc thôi... Mỗi lần nghe anh tâm sự về người yêu cũ em cũng thấy buồn lắm chứ... Em có cảm giác mình như là một người thay thế nhừng anh lại luôn an ủi em khiến em không còn cái cảm giác ấy nữa. Và một lần nữa may mắn lại đến với em khi em nhận ra được tình cảm của em với người yêu cũ chẳng còn gì cả mà chỉ là tình bạn thôi. Thế là em lại có anh bên đời cho đến ngày hôm nay khi em đang ngồi đây và viết cho anh những dòng này...
"Quá tam ba bận"... Sẽ không có lần thứ 3 nữa đâu... Em sẽ giữ anh thật chặt, bằng cả trái tim em, bằng sự yêu quan tâm và yêu thương hết mức có thể dành cho anh để anh sẽ mãi ở bên em, mãi là của em... nhưng quan trọng là anh phải thấy vui vì điều ấy cơ... Nếu anh cảm thấy khó chịu thì em sẽ không dám đâu...! Lúc ấy thì em sẽ phải để anh đi thôi anh nhỉ?! Nhưng mà anh ạ, dù có bất cứ chuyện gì thì em muốn anh biết và luôn nhớ rằng em mãi yêu anh, hình bóng của anh đã in đậm trong trái tim em từ lâu mất rồi... Mặc dù anh cũng khiến em phải đau khổ không ít nhưng: "...Niềm vui thì dễ quên còn đau khổ thì không bao giờ...". CŨng như lời một bài hát mà em thích đấy thôi:
"You make me cry, make me smile...
Make me feel that love is true ...
You always stand by my side...
I don"t want to say goodbye.
You make me cry, make me smile...
Make me feel the joy of love...
Oh! Kissing you ...
Thank you for all the love you always give to me...
Oh! I love you ..."
Một tình yêu nhỏ bé nhưng thật ấm áp cho tời khi nào mình còn có nhau... Em yêu anh và mãi mãi là như thế...!
Theo Ngôi Sao
Em bây giờ là gì trong mắt anh Em không biêt là mình đúng hay sai khi yêu anh nhưng thực sự em rất yêu anh. Yêu anh bằng cả con tim nhỏ nhoi và ngờ nghệch này. Nhưng hình như anh không biêt điều đó hay anh cố tình không nhận ra tình yêu đó. Em đã làm tất cả những gì mình có thể để làm cho anh, nhưng...