Em vẫn luôn hạnh phúc, nhưng đó là ở thời điểm trước khi gặp anh
Em đang không hạnh phúc. Không phải lúc này. Nhưng điều đó vẫn ổn. Giống như trước khi em gặp anh, giống như khi em ở bên anh, em sẽ lại có thể hạnh phúc thôi.
ảnh minh họa
“Em có hạnh phúc không?”
Anh vẫn thường hỏi em như thế. Ôm chặt em với vòng tay vỗ về quanh em, để đầu em dựa vào vai anh, anh nhìn xuống và hỏi “Em có đang hạnh phúc không?”. Và tất nhiên rồi “Có anh ạ!”. Em luôn nói vậy, luôn là một câu trả lời khẳng định. Rằng em luôn luôn hạnh phúc.
Sao em có thể không hạnh phúc đây? Khi mà anh đối xử với em như em là người đặc biệt nhất trên thế gian. Như thể em là vô giá. Như là anh luôn thấy được điều gì đó ở em mà không ai có thể nhìn thấy trước đây. Anh khao khát em với một cảm xúc mãnh liệt như thế, làm thế nào em có thể không hạnh phúc chứ?
Nhưng rồi hạnh phúc cũng úa tàn, như những ân cần của anh, những ảnh hưởng của anh và cả sự hiện diện của anh trong đời em nữa. Em nghĩ rằng anh đã không còn hỏi điều ấy bởi vì anh biết rằng câu trả lời của em đã thay đổi. Em nghĩ rằng anh không còn hỏi điều ấy vì anh không còn quan tâm nữa.
Video đang HOT
Nhưng anh biết không, câu trả lời của em khi ấy vẫn là có, bởi vì em thực sự như vậy. Em thực sự hạnh phúc khi em ở bên anh.
Có một vài điều mà, dường như em cũng đã quên. Em đã hạnh phúc ngay cả trước khi gặp anh. Khi em tung tăng dành thời gian chơi đùa cùng chị gái cả tuần trời, cùng uống rượu bên hồ bơi và quậy tung cả thành phố, em hạnh phúc. Khi cuối cùng em cũng có thể mua được một chiếc áo lông và đem về nhà, em hạnh phúc. Khi em ngồi bên ngoài hiên với bầu không khí buổi tối ấm áp, viết những dòng tiểu thuyết và uống một ly nước ép táo, em hạnh phúc. Và trước khi em gặp được anh, khi mà em hết lòng dành cuộc đời em cho bản thân em, em hạnh phúc.
Bởi vậy nên thời kì ngắn ngủi hạnh phúc khi ở bên anh cũng xứng đáng. Ngay cả những đau đớn theo sau đó cũng vậy, xứng đáng một cách chua xót. Em học được rằng em cần cảm kích với mọi trải nghiệm mà em có, nhiều như những cơn đau.
Em đang không hạnh phúc. Không phải lúc này. Nhưng điều đó vẫn ổn. Giống như trước khi em gặp anh, giống như khi em ở bên anh, em sẽ lại có thể hạnh phúc thôi. Em không cần phải ở bên một ai đó để được hạnh phúc. Em không cần một mối quan hệ để vỗ về em. Em đã học được từ trong những nỗi đau mà em đã phải chịu đựng, rằng em đã quá lệ thuộc vào anh để biến thành cội nguồn cho sự hạnh phúc của chính mình.
Khi anh hỏi “Em có đang hạnh phúc không”. Em nói rằng em có, và em nghĩ đó hoàn toàn là vì anh. Nhưng em cũng có thể làm bản thân em hạnh phúc như vậy mà, có phải không?
Theo Phununews
"Mếu" vì chàng thay đổi "chiến thuật" liên tục
Làm mới chuyện "yêu" để "giữ lửa" là điều tuyệt diệu mà mỗi cặp vợ chồng cần liên tục thay đổi. Và chàng, tức là chồng tôi có thể nghĩ ra nhiều tuyệt chiêu độc và lạ cả về không gian, thời điểm lẫn tư thế để làm mới chuyện yêu...
Hồi mới yêu, mới lần thứ 2 đi chơi với nhau chàng đã gạ gẫm tôi trao cái ngàn vàng. Nhưng mẹ đã dặn rồi, nhà mình nghèo, chả có vàng bạc đồn điền gì, con gái cũng có mỗi một mụn cho nên cái ngàn vàng phải giữ, chứ để con trai nó "lấy" mất thì đã nghèo còn nghèo thêm.
Gạ gẫm mãi không được, chàng đành chào thua, ngậm ngùi chờ đợi đến ngày tôi học xong, cầm cái bằng trung cấp y và xin được việc ở bệnh viện địa phương rồi mới vác buồng cau sang hỏi. Khi ấy, chàng cũng là cán bộ nhà nước, lại là con một quan chức ở huyện cho nên đám cưới cũng hoành tráng. Mẹ tôi thì nở mày nở mặt vì tôi được làm dâu nhà giầu, lại còn giữ được nguyên cái ngàn vàng, ắt sẽ được chồng yêu thương cưng chiều.
Đêm tân hôn, sau khi tắm rửa xong, tôi ngả lưng trên chiếc giường cưới, hồi hộp chờ đợi cái đêm mà nhiều người miêu tả rằng sẽ "lên tiên". Thế nhưng, chàng đi từ phòng tắm ra, kéo luôn tôi xuống đất. Ban đầu tôi tưởng chàng diễn một trò vui nào đó cho tôi đỡ hồi hộp và tăng phần lãng mạn của cuộc yêu, nên cũng hùa theo vui vẻ. Không ngờ sau này, mỗi lần yêu trên giường thì chỉ "yêu" được 2 phút là chàng đầu hàng khiến tôi chưng hửng. Khi "yêu" dưới đất thì thời gian lại kéo dài khá lâu khiến chàng yêu rất sung và luôn về đích một cách vô cùng thỏa mãn. Tôi thì rất khó chịu khi phải nằm đất để "yêu". Tôi vốn mảnh mai nên khi bị dí sát xuống đất đến đau ê ẩm cả mình mẩy, không còn cảm giác thích thú gì hết.
Có lần tôi quyết liệt phản đối chuyện yêu dưới đất, bắt chàng phải tập yêu trên giường thì hiện tượng "chưa ra chợ" đã hết tiền lại xảy ra. Quá bực tức vì cái kiểu yêu oái oăm của chàng, tôi cho chàng "nghỉ" dài hạn. Cũng chính vì chuyện đó mà hai vợ chồng cứ hục hoặc suốt. Chàng bảo tôi nếu muốn sung sướng thì phải xuống đất. Nói thật là mùa hè còn đỡ chứ mùa đông cả cái nền gạch lạnh như băng ấy, trên người lại không áo không quần, không mất hứng mới là lạ.
Khi tôi mang bầu và sinh con, chuyện ấy bị hoãn lại. Ban đầu chàng bức xúc lắm nhưng sau thì cũng quen dần rồi tối đến biết điều cun cút xem ti vi rồi đi ngủ. Thỉnh thoảng chàng cằn nhằn là bị ra rìa.
Con được 2 tuổi, chàng bắt đầu dò dẫm quay lại đòi yêu. Lần này thì tôi nhất quyết không chịu "xuống đất" nên chàng đành yêu trên giường. Tuy nhiên, chàng lại yêu rất rón rén, lúc "về đích" đáng lẽ ra phải sung hơn thì chàng lại "nhẹ nhàng như đẩy xe hàng" khiến tôi rất bực vì không "tới". Đã chán càng thêm ngán.
Bỗng một ngày, khi tôi đang lúi húi xếp chén đĩa dưới bếp thì chàng từ đâu chạy đến, tắt hết đèn điện đè nghiến tôi ra cái bàn ăn để "yêu". Tôi thấy hiện tượng lạ nên cũng đôi phần thích thú, cứ để chàng thể hiện xem sao. Không ngờ việc đó lại khiến tôi và chàng có một cuộc yêu vô cùng mới lạ và lãng mạn. Nhưng cái gì mới lạ thì bao giờ cũng hay hơn, làm đi làm lại đến lúc nó không còn mới nữa thì chẳng còn hay ho nữa. Chàng lại không biết điều đó, cứ mỗi lần yêu là rủ...xuống bếp. Có lần tôi không thích nhưng vẫn chiều cho nên cô bé "khô hạn", khó yêu. Sau vụ đó, mỗi lần bị chàng rủ xuống bếp là tôi chối luôn. Nhưng cũng từ đó, chàng lại không có cảm giác sung nếu thực hiện việc yêu ở phòng ngủ. Chàng thích biến tôi thành một món bít tết trên bàn ăn hơn là một cô vợ khả ái nằm trên giường. Và đã có lúc hai vợ chồng "chiến tranh lạnh" chỉ vì sở thích có một không hai của đức ông chồng "rửng mỡ".
"Chuyện ấy phải liên tục đổi mới thì quan hệ vợ chồng mới bớt nhàm chán. Hơn nữa, 60 năm cuộc đời trôi qua rất nhanh, tội gì không hưởng thụ". Chàng tuyên bố như vậy khi một ngày đẹp trời ôm về một tập giấy in bài viết về các tư thế làm "chuyện ấy" từ internet.
Lần này thì chàng có vẻ đúng. Những kiểu yêu mới lạ khiến tôi khá hứng thú. Chàng lên kế hoạch thực hiện các tư thế yêu rồi hướng dẫn tôi trước khi lâm trận. Mỗi lần yêu sẽ thực hiện khoảng 3 đến 4 "kiểu" khác nhau. Sau khi "yêu", hai vợ chồng lại hí húi đọc sách và bàn với nhau về lần yêu tiếp theo nên thực hiện thế nào.
Cũng có lần nổ ra tranh cãi khi tôi làm đúng theo sách mà vẫn khiến chàng xuýt "gãy súng" khiến chàng cáu ỏm tỏi. Mỗi lần chưa "thuộc bài" thì coi như đi tong cả cuộc "yêu" bởi chẳng ai còn hứng thú đâu nữa sau một cuộc tranh luận khi "thằng bé" vẫn nằm trong vùng "cận chiến".
Cũng có những tư thế thực sự rất khó nhưng chàng bắt làm cho bằng được. Dần dần tôi có cảm giác như mỗi cuộc yêu là một "bài tập" phải hoàn thành cho đúng, đến nỗi tôi phải luôn tập trung sao cho chân, tay, cơ thể phải đúng như hình vẽ mà quên mất cái cần nhất chính là cảm giác thỏa mãn.
Dạo này, sau mỗi cuộc "yêu" mà chàng dở sách là tôi lờ đi, mồm ậm à cho qua chuyện rồi hôm sau giả vờ không thuộc bài. Chàng thì cứ mải mê với kế hoạch hâm nóng, có thể là nóng chảy chuyện phòng the, còn tôi thì đang lên kế hoạch "trốn bài" mỗi khi chàng nổi hứng.
Những kiểu "yêu" khác nhau có thể với người này thì được cho là mới lạ, nhưng với người kia lại cho là kỳ quặc. Người thì lên đỉnh với tư thế này, người lại lên đỉnh với tư thế khác, người thì thích không gian nhẹ nhàng ấm cúng, người thì lại thích yêu trong một khung cảnh chẳng giống ai. Tôi cũng là một phụ nữ bình thường, nhưng kể từ khi lấy chàng đến giờ tôi chưa bao giờ được "yêu" một cách bình thường như bao người khác. Cho đến bây giờ tôi vẫn phải khóc dở mếu dở vì chiến thuật phòng the "độc và lạ" của chồng.
Theo GĐVN
Không phải thích thì CƯỚI, kết hôn cũng cần phải có thời điểm thích hợp chứ Đứng kết hôn vì bố mẹ, bạn bè giục giã. Đừng kết hôn chỉ đơn giản vì cần có nhau. Để không phải hối hận vì đã quá vội vàng tiến tới cuộc sống gia đình hãy học thuộc lòng những thời điểm chín muồi tiến tới hôn nhân. 1. Công việc ổn định Đây là một trong những điều cô nàng độc...