Em vẫn luôn chờ đợi anh!
Gặp đúng người nhưng sai thời điểm là điều nuối tiếc nhất với ta phải không anh?
Cuộc sống thật là bất công, gặp được nhau đó là cái duyên, đến được với nhau đó là cái phận. Và mình có duyên mà không phận. Thời gian bên nhau không quá dài, chỉ 4 tháng 5 ngày, nhưng tất cả kí ức và kỉ niệm về anh chẳng thể phai mờ trong em.
Em vẫn chưa quen với việc không được thăm anh mỗi chiều chủ nhật, vẫn không quên được mấy chú vệ binh khi em vào mà không bắt xuất trình giấy tờ, không quên được hình ảnh ghế đá hai đứa hay ngồi luôn được để trống như dành cho hai ta…
Video đang HOT
Anh phải như một luồng ánh sáng mà ông trời mang đến để cùng em đi và chỉ lối cho em (Ảnh minh họa)
Lời hứa chỉ cần em không chạm vào giới hạn của anh thì anh sẽ bên em suốt cuộc đời. Anh nói ta là của nhau rồi không được để ai xâm phạm. Phải biết giữ gìn cho người mình yêu. Anh nói anh là bộ đội không thể chăm sóc em chu đáo không xứng đáng làm người chồng tốt… Làm sao em quên được chứ?
Em đã buồn rất nhiều khi anh nói hai đứa chia tay. Anh nói bố mẹ anh đã sắp đặt cho anh một người ở quê. Anh đã một mình đấu tranh với gia đình để được bên em. Nhưng mọi sự cố gắng đều là vô nghĩa, cuối cùng thì mình vẫn xa nhau. Em chỉ thấy thương anh mà không làm gì được.
Giá như anh đừng im lặng đấu tranh một mình, giá như hai ta gặp nhau sớm hơn và giá như em có thể một lần gặp bố mẹ anh…
Anh vừa nói vừa khóc, em xót lắm nên em chẳng thể để anh biết em cũng khóc đâu. Em đã phải tỏ ra mạnh mẽ để cho anh an tâm, để cho anh cảm thấy không có lỗi khi anh ra đi.
Đừng xin lỗi em anh nhé, anh không có lỗi đâu mà. Anh cứ xin lỗi như thế em đau lòng lắm, anh cứ như thế thì làm sao em quên anh được.
Anh có nhớ hôm trước gọi điện cho em không? Lúc đó anh đang say. Anh vẫn như thế cứ say là gọi điện cho em. Em trả lời điện thoại như thói quen. Lời nói yêu thương của anh lúc đó làm em hạnh phúc. Lời yêu thương đó giúp em biết rằng anh vẫn nhớ em. Em vẫn vui dù biết rằng qua đêm đó anh sẽ chẳng nhớ gì đâu và ta lại xa nhau. Lại không tin nhắn, không cuộc gọi. Nhưng em sẽ không sao đâu. Anh đừng lo nhé.
Em xin lỗi vì không bỏ được thói quen khi buồn là nhắn tin cho anh, anh cứ kệ em nhé, cứ im lặng để em không có cơ hội hi vọng nữa, để em cố gắng kiềm chế tình cảm của mình.
Anh biết không, em vẫn giấu mọi người chuyện của hai đứa vì không ai nghĩ rằng mình có thể xa nhau. Bố hỏi thăm em nói là anh bận thi nên không liên lạc được. Em ngố nhỉ, nói dối thế liệu có ai tin không?
Bố bảo em đi du học mà em không đi. Em sợ 7 năm quá dài, em sợ anh sẽ xa em mãi mãi. Anh hứa 3 năm nữa sẽ đi tìm em mà. Làm sao em đi được. Em mà đi anh biết tìm ở đâu?
Mình xa nhau rồi em chẳng được quan tâm và ở bên anh. Mình xa nhau nhưng đừng cấm em nhớ anh, đừng bắt em ngừng yêu anh nhé.
Anh không phải hòn đá bước qua đời em đâu. Anh phải như một luồng ánh sáng mà ông trời mang đến để cùng em đi và chỉ lối cho em. Em muốn nói rất nhiều nhưng có những thứ em tin là hai ta hiểu nhau. Quan trọng nhất khi em viết lời tâm sự này là để anh biết rằng em vẫn đang đợi anh.
Đông lạnh quá anh có thương em không? Thương em thì hãy quan tâm em như trước nhé. Chỉ là phút chốc em muốn nói ra cho nhẹ lòng thôi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, em mà biết ốm đau thì cẩn thận. Yêu anh!
Theo Eva