Em vẫn đứng sau anh đây mà!
Em không biết, mình gặp nhau để làm chi, khi mà nỗi đau em mang thật quá lớn. Không gặp, có phải em sống đơn giản đi nhiều, và chẳng phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước anh…
Tặng cho những ngày đi xa
1. Linh quay bước đi thật, sau khi tôi nói là muốn ở một mình. Nhìn cái dáng nhỏ nhắn của em bước đi xa dần, tim tôi chợt thắt lại. Tựa hồ như thế giới xung quanh đang dần sụp đổ từng mảng…Thế mà lời tôi thốt ra lại nhanh quá, chẳng đủ níu giữ khi em đã quay bước đi. Phải, em đi cũng tốt, để em không phải buồn thêm vì một người như tôi nữa.
Tôi quen Linh vào một ngày trời xám ngắt. Sân ga tiếng còi tàu inh ỏi, mà tôi thì vẫn bơ vơ- ngày ấy, ngày Ngân xa tôi, để đến một vùng trời mới- với những ước mơ mà em theo đuổi. Ngân với tôi đã có với nhau 3 năm kỉ niệm, dù với người khác, 3 năm không phải là dài, nhưng với tôi, đó là quãng thời gian đủ để những thói quen ăn mòn từng dòng suy nghĩ. Khi bạn biết rằng, mỗi sáng tỉnh dậy, mình sẽ nhận được một tin nhắn chào ngày mới, và sau đó là vệ sinh cá nhân, và chạy xe 2,3 km để đón Ngân, và cả hai cùng đi ăn sáng, khi thì đi uống cà phê- ở một vài quán với cái tên quen thuộc. Sau đó lại đi làm, và cuối tuần thường là những bữa ăn do chính tay Ngân nấu trong căn phòng trọ nhỏ xíu của tôi- căn phòng tràn ngập màu xanh, những cái cây mà Ngân đem về từ sau những chuyến đi xa của cô ấy. Ngân thích lắm, thích đi xa và sau đó tha lôi về đủ thứ, nào cây, nào hoa….những loài cây mà cô ấy bắt gặp trên đường đi. Và căn phòng trọ 15m2 có ban công nhỏ tí của tôi là nơi chất hết tất tần tật những thứ ấy. Ngân nói:
- Vì em muốn chúng ở bên cạnh anh những khi em không ở đây.
Nói rồi Ngân dụi đầu vào lòng tôi, như con mèo hoang chợt ngoan ngoãn một cách kì lạ, thế là tôi chẳng còn gì để phàn nàn nữa cả. Dần dần, khi số lượng cây ngày một nhiều thêm, đâm ra tôi cũng có thêm một thói quen là ngày ngày tưới nước cho chúng, và nếu trong chuỗi thời gian chung của tôi và Ngân không đi đâu đó, thì chúng tôi sẽ chen nhau đứng ngoài ban công này, để cùng ngắm ngía chúng. Ít ra là Ngân thích thế, và nếu là điều Ngân thích thì tôi cũng yêu nói vô điều kiện. Ba năm êm đềm cứ thế trôi đi, vẫn là những thói quen khó bỏ, vẫn là những quỹ thời gian chung có tên nhau. Rồi đột nhiên, Ngân nói sẽ theo đoàn tình nguyện đi đến một vùng đất mới, mà theo Ngân, nơi đó, cô sẽ được thỏa sức là những việc cô thích.
Tôi ngẩn người, chẳng lẽ suốt thời gian qua, những chuyến đi của cô ấy, những lần tôi chiều theo ý thích của cô ấy, những gì cô ấy thích và tôi chấp nhận làm chung…đều là vô nghĩa với cô ấy hay sao? Tôi, là người phục tùng tất cả mọi yêu cầu của cô ấy, và rồi nhận được một lời chia tay không thể đơn giản hơn. Ngày Ngân đi, cô vẫn dặn tôi đừng quên tưới cho lũ cây ngoài ban công. Đấy, ba năm của chúng tôi, và cô ấy chỉ nhớ tới mấy cái cây nào đó mà tôi còn không thế nhớ hết tên của chúng…Tôi một mình quằn quại với mớ kí ức bùng nhùng, về Ngân, về tình cảm của chúng tôi, và về cả những cái cây ngoài hiên kia, tôi còn chẳng thể nhớ hết tên, chỉ là Ngân thích, và tôi cũng ép mình thích theo…
- Này anh, chụp giúp em bức ảnh được không? Em đi một mình chẳng ai chụp giúp cả! – Một mái tóc nâu đỏ chìa máy ảnh ra trước mặt tôi. Xem ra cô ta chẳng để ý gì đến trạng thái vật vã của tôi nãy giờ.
- Hứ, anh chụp hai nháy liền cho chắc cú nhé!”- Tóc nâu đỏ nhắc lại, không quên nhe hai cái răng khểnh ra. Tôi uể oải đứng lên, và chụp cho cô nhóc 2 kiểu, máy ảnh ghi lại hình một cô nhóc cười toe, áo cam rộng thùng thình, đeo tai nghe trắng, đi xăng đan cói và ba lô to sụ. Tôi vẫn nhớ hình ảnh Linh hôm ấy, cô bé lúc lắc bím tóc tết lệch, và cái chân không ngừng nhún nhảy trên cầu thang cuốn. Em nói đó là lần đầu tiên em đến sân bay, chỉ để ngắm nhìn người ta chia tay nhau như thế nào. Tôi tự hỏi, không biết em thấy thú vị gì ở việc ấy.
2. Sau lần quen biết chóng vánh tại sân bay, Linh hay qua nhà tôi, khi thì chỉ để nghe một vài bài hát, khi thì nằm dài đọc một vài mẩu truyện. Linh là thế, không yêu cây, nhưng em biết hết tên những loài cây ngoài hiên nhà tôi, biết cả cách chăm sóc chúng. Linh cũng không nấu ăn ngon như Ngân, nhưng em biết cách làm cho bữa ăn trở nên ngon miệng với những tiếng cười lí lắc, nghe vui tai và dễ nhớ nhung.
Trong em, tồn tại thật nhiều mâu thuẫn. Phải nói, Linh rất đáng yêu, nhưng trẻ con quá. Em chẳng để ý xung quanh thế nào, trong khi em 20 rồi còn gì. Có cảm giác trong đầu em chẳng suy nghĩ gì nhiều, ngoài chuyện lâu lâu thích thì đi đâu đó vài ngày, rồi trở về, em chẳng mang theo gì, em chỉ đi vì thích đơn giản vậy thôi.
Cũng có lúc em biến mất vài ngày, nhưng tôi chẳng có ý định lần số gọi tên em, đơn giản, vì cứ để em vùng vẫy ngoài thế giới ấy đi, hay hơn so với việc ngồi trong căn phòng của tôi, đọc vài thứ linh tinh, nghe mấy bài hát nào đó, và nhìn tôi làm việc. Tôi cảm nhận được tình cảm em dành cho mình, mỗi ngày. Nhưng việc biết là một chuyện, và chấp nhận nó lại là chuyện khác. Cũng giống như lúc biết Ngân ra đi, và chấp nhận nó là điều tôi không thể không làm, song đau đớn thì chẳng biết bao giờ mới nguôi ngoai.
Tôi vẫn không ngừng nhớ về những kỉ niệm về Ngân, về quãng thời gian mà chúng tôi đã cùng chia sẻ. Những thói quen, khó bỏ, khó quên, dù chẳng còn ai cùng chung bước nữa. Tôi tự nhủ, vài ngày Linh sẽ lại quay về mà thôi. Mà đúng thế thật, em dù đi lâu tới mấy, đi xa tới đâu cũng vẫn quay về, gõ ầm ầm cánh cửa phòng trọ tôi, cười toét miệng như chẳng phải vừa đi xa về, và đưa cho tôi vài món gì đấy thường là đồ ăn nhiều hơn, rồi chúng tôi ngồi ăn chung. Tôi không hỏi nhiều về chuyến đi của em, vì biết, nếu em thích, em sẽ tự kể cho tôi nghe. Cũng một vài lần em kể, nhưng thường là im lặng nhiều hơn. Em chỉ nói về vài thứ lặt vặt trên đường, một vài người em gặp, rồi câu hỏi lại xoay về công việc của tôi, về những ngày qua tôi thế nào. Tôi cốc đầu trêu em, em đi xa lo gì cho tôi chứ. Khi ấy, em lại chun chun cánh mũi, hức hức trêu ngươi tôi, và lại- cười-toe. Em, vui cũng cười, buồn cũng cười, tôi có cảm giác vậy- những nụ cười trong trẻo.
3. Em không biết, mình gặp nhau để làm chi, khi mà nỗi đau em mang thật quá lớn. Không gặp, có phải em sống đơn giản đi nhiều, và chẳng phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước anh…
Video đang HOT
Tôi mang lòng yêu anh- một chàng trai của những miền kí ức xa xăm. Ngay ngày đầu tiên, khi nhìn thấy anh ngồi tư lự ở sân bay đông nghịt người, tôi đã biết mình trúng tiếng sét ái tình với anh rồi. Đó là lần đầu tiên, tôi ra sân bay, chỉ để ngắm người ta chia tay nhau, để xem rút cục con người chia tay để làm gì, cũng ngày ấy, tôi biết tin Ba Mẹ vừa kí vào đơn li dị…
Người ta nói, tình đầu khó quên, tình đầu cay đắng…với tôi thật chẳng sai. Yêu anh, tôi chấp nhận bỏ đi cái tôi của chính bản thân mình, để tin rằng, rồi một ngày anh sẽ quên được chị ấy, và dành một chút tình cảm cho tôi. Em dành cho anh tất cả, không có nghĩa, em cũng sẽ được đáp đền tất cả, phải không anh? Có quá nhiều chuyện, chẳng phải mình cứ muốn là được. Giống như việc, tôi cứ hoài, cứ mãi mong chờ anh, và anh thì cứ mải mê theo những bước chân của chị ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy những loài cây ngoài ban công nhà anh, tôi đã choáng ngợp về số lượng, và càng ngạc nhiên hơn về cái cách anh chăm sóc chúng. Với anh, đó là phần kí ức còn sót lại về chị ấy, những kí ức vụn vỡ. Tôi không yêu thích những loài cây, nhiều đến mức đi tới đâu là phải mang về một vài loại. Song, nhìn cái cách mà anh ấy làm, tôi đâm ra tìm hiểu, nhớ tên, và rồi thuộc lòng từng loài cây một, đơn giản vì anh trân trọng chúng.
Đau thắt lòng, khi nghĩ về anh, trong suốt những lần tôi đi xa, chạy trốn tình cảm ngày một lớn dần lên trong tim. Với anh, trước mặt anh, tôi mãi chỉ là một con bé trẻ con, hay nhõng nhẽo, thích mè nheo mà thôi. Anh không thể biết, những ngày qua, tôi ra đi, tôi chạy trốn, vậy mà anh chẳng lần tay tìm số tôi để gọi, chẳng hỏi xem tôi đã từng đi đâu, đã làm gì suốt thời gian qua…còn tôi, lại cứ hy vọng rồi sẽ có một ngày anh chạy đi tìm mình.
-Anh! Có bao giờ anh nghĩ sẽ để mấy em cây này ra công viên, hay đại loại một chỗ nào khác không?. Tôi buột miệng, khi đang tưới một số cây gần cửa sổ bàn làm việc của anh.
Đáp lại là một không gian im lặng. Tôi quay người lại, trong mắt anh đã có thứ gì khang khác, anh nói muốn ở một mình. Tôi tức giận, chợt lấy hết dũng khí mà nói rằng dù anh có chăm sóc chúng nhiều như thế nào thì chị ấy vẫn không trở về đâu. Anh vẫn im lặng, còn tôi, buông bình tưới nước và ra về, lần này tôi đi thật, dù biết có thể rằng, lần sau đó, tôi sẽ chẳng có cơ hội bước vào căn phòng ấy lần nữa…
Sao anh không níu kéo em, tại sao anh không một lần ngoái lại, nhìn xem con bé ngốc nghếch yêu anh đến thắt lòng đang làm gì, có chấp chới, tìm anh, và cần anh nhiều như thế nào không anh? Anh cứ như là chưa từng có trong cuộc đời của em vậy, thế mà em, cứ trông chờ, cứ loay hoay tìm dáng anh, cứ mong chờ một lần anh nhìn thấy tình yêu thầm lặng này của em…Anh hiểu, hay cố tình không hiểu vậy anh? Tôi đã nghĩ như thế rất nhiều lần, khi bước hoài bước mãi trong vô định. Những câu hỏi không được trả lời.
Đau lắm, anh biết không. Nhìn anh mãi chạy theo chị ấy, còn em hoài chạy theo anh. Tình yêu là một vòng luẩn quẩn vậy sao? Liệu anh có thể dừng lại? Chắc là khó, phải không anh? Vậy, em sẽ là người dừng lại để anh được bên chị ấy. Em buông tay, vì biết mình chẳng thế níu kéo bất cứ điều gì nơi anh. Anh à, em xa anh, đau như xé từng mảng kí ức đẹp đẽ của em vậy. Dù cho anh sẽ chẳng hay biết đâu, biết là đau thì chỉ mình em thôi, nhưng, còn cách nào khác hơn? Trước sau gì cũng vẫn đau, thì thôi em dừng lại….
Xa anh, xa tất cả hy vọng mà em có, xa anh, xa hết những yêu thương mà em mong chờ. Dừng lại, là một quyết định chẳng dễ dàng gì. Em vẫn thấy nhói, khi nghĩ về điều ấy. Chẳng biết em sẽ chịu đựng được bao lâu, nhưng, còn gì nữa đâu mà mong, khi em biết trái tim anh chỉ hướng về chị ấy, khi mối tình đầu của em lại là tình đơn phương. Cố dặn lòng chỉ chênh vênh chút thôi. Dừng lại, để không phải tiếp tục hy vọng thêm bất cứ điều gì, đưa những điều quan trọng trở thành bình thường, ngừng dõi theo anh, nhưng không ngừng chúc anh hạnh phúc, tạm biệt anh nhé, tình đầu của em.
4. Cảm giác đau thắt, chính là cảm giác ấy, chính xác tới từng chi tiết, tôi chợt hiểu rằng, thời gian qua Linh bên tôi quý giá đến mức nào.
Tôi chợt bàng hoàng chạy đi tìm em, nhưng hoàn toàn vô ích. Em biết mất, như chưa từng xuất hiện. Bạn bè em? Tôi không hề hỏi em về bạn bè mình trong suốt thời gian em ở bên cạnh. Sao tôi có thể vô tâm đến nhường ấy. Gia đình em? Càng không. Tới đây, thì tôi biết mình là một gã tồi tệ tới mức nào, ngay những điều thân thuộc nhất, để có thể tìm ra em, tôi cũng không hề nắm giữ được. Tôi tự trách mình, sao những lần em ra đi một cách đột ngột, tôi không gặng hỏi, rằng em đã đi đâu, đã đi thế nào, để giờ này may ra còn tìm thấy em.
Tôi uể oải bước những bước vô định qua thật nhiều tuyến phố, con đường, những nơi mà tôi hy vọng sẽ tìm thấy được em. 1 tháng, 2 tháng trôi qua, em vẫn không hề xuất hiện, dãy số dài không một tín hiệu liên lạc.
Em có thể trở về không, khi mà đang có một người, thực sự rất cần em, nhớ em lắm, cô bé ơi…..
Rồi tôi nhận được thư của em. Em nói em sẽ đi xa. Em nói là mình không đủ sức, để làm thay đổi bất cứ điều gì, chỉ mong tôi hiểu, mọi điều em dành cho tôi là thật lòng và chân thành…Tim tôi thắt lại, tôi gục ngã thật sự, cảm giác còn đau đớn hơn cả cái ngày tiễn Ngân đi. Tình cảm lần này của mình, tôi thấu rõ hơn bất cứ khi nào. Tình cảm em dành cho tôi, giờ tôi mới hốt hoảng kiếm tìm? Chỉ là tôi đã không biết trân trọng, không biết cách giữ em lại bên mình.
Em nói rằng em cũng muốn làm tôi đau như cái cách mà Ngân đã từng làm, và lần này em đi thật. Em còn không nói sẽ đi bao lâu, chỉ nói sẽ làm tôi đau và muốn tôi thật đau. Và em đã làm được rồi đấy!!!!
Sân bay, nhìn bóng em nhỏ dần, tôi chỉ có thể nói với chính mình, mong em được hạnh phúc với ngần ấy khoảng thời gian sắp tới mà em có. Tôi đau đớn viết lên trang cá nhân:
“Này em, cho anh được bước cùng em chứ? Anh không thể đứng đây, chờ em mòn mỏi với trái tim chỉ hướng về em. Em ơi!!!”
Vài phút sau, facebook của tôi có thông báo mới:
“Quay lại đằng sau đi chàng trai, em vẫn ở sau lưng anh mà”!
Theo Guu
5 phẩm chất giúp chàng chiếm trọn tim nàng
Mỗi cô gái đều đặt ra những tiêu chuẩn về người đàn ông của mình. Song có một 'mẫu số' chung mà phụ nữ nào cũng mong tìm thấy.
1. Sống đơn giản, thẳng thắn
Đó là anh chàng không ngần ngại đặt ra cho bạn những câu hỏi 'Vì sao', 'Như thế nào'. Trong khi nhiều người hay phức tạp hóa vấn đề, làm trầm trọng mọi việc chỉ vì thói quen sống thụ động, chờ đợi người khác chủ động trước mình, che giấu cảm xúc thật của bản thân. Người đàn ông thẳng thắn, trung thực, sống đơn giản đúng là hình mẫu lý tưởng mà mọi cô gái thời nay nên kiếm tìm.
Anh ấy sẽ không bao giờ nói 'Không sao đâu' khi trong lòng bộn bề suy nghĩ. Chàng trai sống thẳng thắn, chân thật muốn biết chính xác điều gì họ đang đối mặt, lỗi lầm của mình ở đâu, nguyên nhân nào khiến đối phương buồn phiền và tìm cách tháo gỡ mọi khúc mắc.
Với những anh chàng sống đơn giản, sẽ có lúc bạn phải nghe những điều không muốn nghe, bởi anh ấy thật thà, quen sống thẳng thắn. Nhưng về lâu dài, ở bên một chàng trai như thế, bạn sẽ thấy cuộc sống thật đơn giản, mối quan hệ của bạn cũng tránh được những mâu thuẫn vụn vặt không đáng có.
Không chỉ thế, yêu một chàng trai sống đơn giản, bạn sẽ thấy tình yêu thực sự là thứ xúc cảm tuyệt vời mà bạn may mắn có cơ hội 'dấn thân' trải nghiệm chứ không phải cảm giác của cô gái bị ràng buộc, nhiều buồn phiền vì yêu.
Mọi phụ nữ đều thích những người đàn ông sống đơn giản, thẳng thắn
2. Biết mỉm cười với chính mình
Cuộc sống vốn đầy rẫy khó khăn, và thậm chí nó sẽ khó khăn gấp bội phần nếu như bạn luôn nghiêm trọng hóa mọi thứ. Đó là lý do tại sao phụ nữ nên tìm kiếm một người đàn ông luôn biết mỉm cười với chính mình, ngay cả khi phía trước là 'địa ngục'.
Yêu người đàn ông lạc quan, bạn cũng sẽ nhìn cuộc sống màu hồng và giản đơn hơn rất nhiều. Ở bên chàng, bạn tưởng như mọi thứ đều với được trong tầm tay và vui vẻđón nhận tất cả. Thay vì oán trách, hối hận, buồn bã, lo lắng... chàng trai có nụ cười thường trực trên môi sẽ là nguồn năng lượng vô tận tiếp thêm sức mạnh cho bạn học, bạn chơi, bạn làm việc và phấn đấu quên mình.
3. 'Hào phóng' về thời gian
Chứ không phải tiền bạc. Những người đàn ông giàu có hoặc bình thường nhưnghào phóng chi tiền khi tán tỉnh phụ nữ dễ thấy 'như lá rụng mùa thu'. Trái lại, người dư dả thời gian, rộng rãi trong việc 'chi tiêu' thời gian của mình cho người phụ nữ họ yêu mới là người nên kiếm tìm và giữ lấy. Người ta vẫn nói thời gian quý hơn vàng là vì vậy.
Nhiều người phụ nữ coi trọng yếu tố tiền bạc, nhưng họ đâu biết rằng không ít người có tiền mà vẫn rơi vào bất hạnh, vì thiếu thốn tình cảm, vì không nhận được sự quan tâm từ nửa kia. Và chung quy lại, chỉ người sẵn sàng 'cắt' một phần thời gian quý giá của mình cho công việc, cho đam mê cá nhân, cho nghỉ ngơi thư giãn... để dành thời gian cho người phụ nữ của mình, ấy chính là người đàn ông bạn nên nắm giữ ngay lập tức. Có yêu, có trân trọng bạn thì người đàn ông mới làm được như thế.
Thêm vào đó, người đàn ông sẵn sàng chi tiêu thời gian cùng bạn cũng là người biết trân trọng thời gian hơn bất cứ thứ gì khác. Với anh ấy, tiền bạc không làm nên tất cả và anh ấy biết những khoảnh khắc được sống trong yêu thương mới là cội nguồn của hạnh phúc.
Người đàn ông dư dả thời gian là điều người phụ nữ mong kiếm tìm và giữ lấy
4. Giàu lòng thương cảm
Phụ nữ nên chọn lấy người yêu mình hơn người mình yêu là vì lẽ đó. Điều mà tất cả phái yếu mong mỏi là có được người bạn đời yêu thương, chiều chuộng, quan tâm đến mình. Để làm được điều đó, người đàn ông ấy chắc chắn phải là người đồng cảm với bạn, đủ nhạy cảm và tinh tế để hiểu và cảm nhận được mọi tâm tư, suy nghĩ của người họ chung sống.
Là phụ nữ, bạn không nên đặt ra những tiêu chuẩn quá cao siêu ở một nửa đích thực của mình. Thay vào đó, hãy tìm một người biết vui với niềm vui của bạn, biết buồn cùng bạn mỗi lúc ủ ê, sầu não. Một chàng trai giàu lòng thương cảm sẽ luôn cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu thế giới ấy như thế nào và cố gắng hết sức để đưa thế giới đó đi về phía mặt trời.
Tất cả phái yếu mong mỏi là có được người bạn đời yêu thương, chiều chuộng, quan tâm đến mình
5. Biết rút ra bài học từ những sai lầm của bản thân
Vì lẽ chẳng ai là hoàn hảo nên khi đứng trước những sai lầm, cái để phân biệt người này với người kia chính là nhận thức từ sai lầm đó. Có người liên tục lặp lại những sai lầm cũ, ấy là bởi họ không biết rút ra kinh nghiệm để né tránh vấp ngã. Cũng có người vẫn mắc lỗi lầm, nhưng không bao giờ họ phạm phải sai lầm từng xảy ra trong quá khứ, vì họ coi mỗi sai lầm là một bài học đắt giá cho chính bản thân mình, họ biết nhận lỗi, biết sửa sai...
Do đó, một trong những phẩm chất quan trọng mà mọi phụ nữ nên kiếm tìm ở phái mạnh, đó là người biết nói 3 từ 'Anh đã sai' và biết tìm cách để 'fix' lỗi. Thay vì trốn tránh, đổ lỗi cho người khác, người đàn ông biết trân trọng những thất bại mình từng trải qua xứng đáng là một quý ông tuyệt vời để bạn nương tựa cuộc đời mình. Sau mỗi sai lầm, bạn sẽ thấy anh ấy 'lớn' hơn một bước, vì đó là cơ hội để họ hoàn thiện bản thân.
Theo Afamily
Yêu nhau mà nhiều tuần không gặp mặt Dù cả hai ở rất gần nhau nhưng anh luôn nói do công việc quá bận rộn mà không thể gặp tôi thường xuyên. Tôi hiểu nhưng không tin đó là sự thật. Tôi năm nay 29 tuổi, làm kinh doanh. Tôi và anh quen nhau qua một người chị làm ăn chung. Anh ấy 39 tuổi, vừa là công an vừa kinh...