Em vẫn đợi chờ phía sau những cơn mưa…
Có một ngày như thế đó anh… Hà Nội đã quên nhóm đốm nắng vàng trên những cánh hoa điệp bên khung cửa sổ. Em thu mình trong tấm áo len mỏng manh, nhìn ra phố mà chẳng có chút ý niệm gì về thời gian…
Em vẫn hay nhìn ngày trôi đi qua màu của nắng…
Khi nắng hồng trong trẻo gõ nhẹ lên ô cửa, em vẫn còn trong cơn ngái ngủ. À, thì ra bình minh đã thức dậy trước em rồi.
Chải xong những lọn tóc rối bời, nắng đã kịp vàng tươi. Em hối hả hòa vào dòng người tấp nập để bắt đầu một ngày như bao ngày khác.
Trưa Hà Nội, nắng không đỏ rực như Sài Gòn nhưng cũng đủ để em nheo mắt ngắm nhìn theo những kỉ niệm xanh trên tán lá…
Và em sẽ trở về nhà khi nắng nhuốm màu tím của buổi lam chiều. Không khói không sương nhưng mênh mang trong mắt em…
Vậy mà giờ đây, chỉ có những hạt mưa thi nhau rơi xuống. Tựa đầu vào khung cửa sổ, em hỏi lòng vì sao lại mưa bay. Ừ, vẫn biết đó là cuộc hành trình của những giọt nước… Về với biển sâu thăm thẳm để giấu vào lòng biển chút vị mặn của đời, rồi khi tâm hồn đã nhẹ nhõm thì lại bay lên với trời xanh bao la. Lang thang cùng gió cùng mây, góp nhặt những vui buồn qua ngày dài tháng rộng, khi lòng trĩu nặng lại buông rơi…
Em biết thế, nhưng em vẫn hỏi…
Video đang HOT
Ngày em đến với mảnh đất này, nắng đẹp như tơ giăng giăng trên con đường lá me xào xạc. Em ngồi trên chiếc xe bus số 26, thấy lá me lùa qua ô cửa kính, em cũng áp bàn tay của mình lên cửa nhưng chẳng thể nào chạm vào những chiếc lá xanh mơn man. Chỉ là lướt qua nhau, thế thôi…
Chiếc xe thả em xuống ở trạm dừng cạnh một khu chung cư nhỏ khi nắng đang tan dần. Con đường tắt đi ngang qua khu chung cư ấy có những chiếc lá mục rải thành một tấm thảm của mùa thu. Em vừa đi vừa nhìn xuống những bước chân mình đang đạp lên lá nghe khô khốc. Biết là vô tình nhưng em chẳng thể làm khác được. Chợt ai đó vỗ nhẹ trên vai em. Ngước mắt lên, em thấy một trời sao đang rơi…
Không phải là ngôi sao năm cánh đâu, nếu nó hoàn hảo như vậy thì nó đã sáng lấp lánh trên bầu trời rồi. Sao của em chỉ có hai cánh mỏng tang như hai chiếc lá nên phải nhờ gió cuốn đi. Bạn bảo em đó là trái chò, hay còn gọi là trái dầu, nhưng em thích gọi nó là những trái sao xoay. Là sao của riêng em, dẫu không tỏa sáng lung linh nhưng đã đánh thức niềm tin trong em dậy. Khi em cúi mặt bước đi, những trái sao đã khiến em phải ngước nhìn lên…
Ừ, nhìn lên để thấy phố đã bắt đầu thắp những ngọn đèn vàng, ngày khép lại nhưng chỉ là mở đầu cho một cuộc sống về đêm đầy sôi động. Hà Nội là thế, chẳng khi nào ngủ ngoan. Không như miền quê bình lặng của em, có lẽ giờ này đã quàng trên vai một chiếc khăn len ấm áp…Em buồn, nhưng em không giận Hà Nội. Đôi chân ở trọ đâu có quyền đòi cho mình một mái nhà bình an để được chở che. À, nhưng em vẫn có những trái sao để làm bạn kia mà. Em tin rằng khi một trái sao rơi xuống, một điều ước trên thế gian này vừa trở thành hiện thực. Một ngày nào đó, em cũng sẽ ước…
Một điều ước cho riêng em… Hà Nội đừng bao giờ mưa nhé. Em chẳng biết tìm đâu một mái hiên vắng để che vai gầy, em chẳng biết tìm đâu một chiếc khăn tay để lau những lọn tóc ướt, em chẳng biết tìm đâu một đốm lửa hồng để hong khô màu áo trắng tinh khôi…
Thế mà hôm nay Hà Nội lại mưa rồi… Ừ, những trái sao đã trốn đâu mất rồi, thảo nào mà điều ước của em còn dang dở. Nhưng em vẫn nhớ đã từng hứa với mình rằng không bao giờ cúi mặt xuống kể cả khi lòng trĩu nặng. Như hôm nào, trái sao khẽ đập lên vai em làm tâm hồn em tỉnh thức, giờ đây em lại ngước mắt lên, nhìn đăm đăm vào bầu trời dẫu nó chỉ một màu xám xịt. Nhưng em tin sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Thế nên em vẫn lặng lẽ bên khung cửa và đợi chờ. Chờ những giọt nước đi hết nửa chặng đường của nó để ngấm vào lòng đất rộng, để ra với biển bao la, để trả lại cho em một khoảng không lung linh màu nắng ấm. Biết đâu khi nắng về sau màn mưa trắng xóa, Hà Nội lại trả nợ cho em một mảnh cầu vồng…
Có thể Hà Nội sẽ giận em vì nỡ ghét cái không khí lạnh lẽo, u ám này, nhưng trái tim em bé nhỏ lắm, chẳng thể nào chứa đựng được hết thành phố quá rộng lớn này. Hãy cho em yêu vòm lá me xanh vì tay em mong một lần được chạm, cho em yêu những trái sao xoay vì niềm tin của em cần được đánh thức, và cho em yêu hạt nắng vàng ươm vì lòng em đang thấy lạnh…
Nên em sẽ đứng dưới mưa chờ nắng về sưởi ấm. Em sẽ không che một chiếc ô xanh đỏ sặc sỡ sắc màu đâu, chỉ cần một chiếc ô trong suốt mà thôi. Trong suốt nhưng mưa chẳng thể nào chạm vào vai em, và trong suốt để nắng vẫn nhận ra em luôn đứng đó. Nắng sẽ hiểu rằng em vẫn đợi chờ phía sau những cơn mưa…
Theo VNE
Đánh ghen mà cũng có ba bảy đường?
Tôi rât "quan triêt" lơi me chông ngay mơi vê lam dâu: "Đanh ghen lam sao đê chông minh không bi mât măt thi mơi la đan ba khôn ngoan".
Me chông tôi dăn như vây la bơi ba sơ "con nha tông, không giông lông cung giông canh". Ba cung đa tưng đau khô vi bi chông phu tinh, đa tưng đanh ghen va cuôi cung phai ôm con nuôi môt minh vi lơ "nem chuôt nhưng không trung chuôt ma lai trung cai binh kiêu!".
Điêu me chông tôi lo lăng qua la không thưa. Cươi nhau 3 năm, khi tôi co thai đưa đâu long thi chông tôi tăng tiu vơi cô ban thân. Biêt chuyên nay, tôi nôi điên, tim cô ban thân chửi cho môt trân. "Tao biết chồng tao không chu đông ngoai tinh mà là do mày dụ dỗ. Tư nay không co ban be gi nưa hêt". Trân đanh ghen đâu tiên, tôi mât môt ngươi ban.
Đung 3 năm sau, chông tôi lai leo teo vơi cô đông nghiêp. Lân đanh ghen thư hai, tôi không trưc tiêp ra tay ma nhơ mây đưa em ba con. Tôi nhơ tui no theo doi, chup anh hai ngươi hen ho, sau đo tôi mơi cô ta tơi quan ca phê va ra tôi hâu thư: "Hoăc la rơi xa chông tôi, hoăc la tôi mang cai nay vô công ty tô cao cô vi pham đao đưc đê ngươi ta đuôi cô cô. Nhơ la không đươc noi gi vơi anh ây...".
Tât nhiên la lân đanh ghen thư hai nay tôi cung thăng lơi gion gia. Chông tôi lai trơ vê, chi thu vơi vơ con. Tuy vây, tôi cung không giây phut nao lơ la ma tinh thân canh giac luôn cao đô. Chông tôi đi đâu, lam gi, ơ đâu... đêu phai bao cao. Tôi không theo doi nhưng chăng hiêu sao luc nao cung co ngươi bao cao vơi tôi vê hanh tung cua chông minh.
Sau nay tôi mơi biêt, do cung co nhiêu cô gai đê y thich anh nên tư cac cô theo doi nhau va bao cho tôi vơi hi vong ngăn chăn tư trong trưng nươc tư tương lăng nhăng cua anh. Vây la vô hinh trung, tôi la ngư ông đăc lơi, tôi không cân tô chưc ma luc nao cung co môt mang lươi tham tư theo sat anh ngay đêm.
Lân nay anh tu chi lam ăn kha lâu. Đên gân 5 năm sau mơi căp bô vơi cô nhân viên mơi vao lam. Luc nay anh đa la trương phong. Ngay lâp tưc, thông tin đên tai tôi cung vơi hinh anh ho đi đâu, lam gi vơi nhau. Tôi lên phương an đanh ghen tâp ba. Lân nay tôi theo doi, tim đên tân nha tro cua cô ta đê dăn măt.
Theo tin "tinh bao" thi hôm đo cô ta ơ nha môt minh. Tôi đinh khi găp cô ta se dung chiên thuât vưa đâp, vưa xoa; nghia la vưa hăm doa, vưa dô ngot đê cô ta tranh xa chông tôi.
Tôi vừa nói vừa khóc. Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài tám mươi. Có lẽ bà cũng chẳng còn sức lực, hứng thú với đề tài ghen tuông. (ảnh minh họa)
Thê nhưng hôm đo tôi bi tô trac. Chông tôi cung co măt ơ đo. Tôi không biêt ho đang lam gi ma goi cưa mai môt hôi mơi thây ra mơ. Trông thây chông minh măt may hơt hơ, hơt hai, tôi cung bôi rôi. Thê nhưng mau ghen đa manh hơn tât ca. Tôi xông vao, tum ao anh dui manh: "Đung la khôn nan ma, gia không bo, nho không tha. Anh vê lây quân ao theo no luôn đi. Cut đi!".
Tôi xô anh nga dui dui rôi xông vao tat cô gai kia 2 cai như trơi giang: "Đô đi! Không ngơ măt may sang sua như vây ma đi giât chông ngươi ta!". Rôi không chơ cô ta kip phan ưng, tôi đa bo vê.
Đêm đo tôi không ngu. Không phai vi ghen hơn, tưc giân ma vi chông tôi mai vân không thây vê. Tôi goi điên, anh không băt may. Ca đêm tôi thưc chơ cưa. Đên sang vân không thây anh vê.
Tôi đên công ty tim, anh lanh lung bao: "Ba vê viêt đơn ly hôn đi, tôi se ky". Tôi tương anh giân ma noi vây, không ngơ hôm đo va nhưng hôm sau nưa, anh vân không vê. Tôi goi điên thi chi nghe đôc môt câu: "Ba viêt đơn chưa?".
Nhưng lân đâu thi tôi con nghi anh giân ma noi vây, nhưng sau đo, thi tôi cho răng, co le anh muôn ly di thât. Tôi hoảng quá nên chạy về tìm mẹ chồng: "Con phải làm sao bây giờ? Không lẽ con phải nhường chồng cho mấy con nhỏ đó? Không lẽ con phải nhắm mắt nhìn chồng con ngoại tình mà không được đánh ghen? Mà cũng tại ảnh. Ai biểu hôm đó có mặt ở đó làm chi? Con chỉ muốn dằn mặt con kia thôi".
Tôi vừa nói vừa khóc. Mẹ chồng tôi năm nay đã ngoài tám mươi. Có lẽ bà cũng chẳng còn sức lực, hứng thú với đề tài ghen tuông. Hoặc cũng có thể bà không còn đủ minh mẫn để bày cho tôi đánh ghen thế nào cho đẹp mặt chồng?
Giờ thì chồng tôi nhất định không về. Tôi phải làm sao đây? Có người vợ nào đủ nhẫn nhịn như tôi khi vớ phải ông chồng có máu đào hoa mấy đời như vậy? Thật sự là tôi cũng đã quá mệt mỏi rồi. Hay là tôi bỏ phức anh ta cho rồi vì lòng tôi bây giờ cũng đã nguội lạnh, chán chường...
Theo VNE
Nhường cho vợ "trái ngọt" Giơ thi anh thây em hoan toan co ly khi đa kiên tri bao vê quan điêm cua minh. Em luôn day cac con đi đâu, lam gi, ăn uông bât cư thư gi cung phai nhơ đên ông ba, cha me. Co môt cai banh, em cung căt ra bao con đê phân cho ba du chi la môt miêng nho. Lên...