Em vẫn còn yêu anh…
Ngày gặp lại anh… sẽ còn rất xa
Những lời anh nói như ngàn nhát dao làm con tim em chết lặng. Em thấy thương anh vô cùng…
Anh à! em không chắc là anh có đọc được những lời này không? Chúng ta đã xa nhau được gần 2 năm. Mặc dù cùng học chung một trường nhưng chúng ta vẫn có rất ít cơ hội để gặp mặt nhau. Đến bây giờ, em cũng không hiểu lý do vì sao chúng ta lại chia tay nhau!
Lúc anh nói chia tay em đã ngạc nhiên rất nhiều, thú thật lúc đó em hơi sốc và không thể hình dung ra mức độ nghiêm trọng của sự việc? Em không thể hình dung ra khi mình chia tay nhau thì như thế nào? Những ngày sau đó, em đã hỏi anh rất nhiều vậy lý do của anh là gì? Vậy mà anh im lặng? Cuối cùng để tự bảo vệ lấy sự tự trọng cuối cùng của mình em đã phải tự nhủ với mình rằng: Trong tình yêu, họ chia tay nhau là không có lý do vì lý do thật đơn giản – họ không còn cảm thấy cần nhau nữa. Anh đã không còn cần em nữa.
Con người em không thể cứng rắn như cái vẻ bề ngoài mà tạo hóa ban cho em. Em đã khóc, đã thất vọng, đã rất khó khăn để có thể vượt qua những kỷ niệm về anh. Em nghĩ mình đã vượt qua được tất cả. Em nghĩ trái tim mình đã có thể vững vàng trước anh. Vậy mà sau hơn một năm hai đứa bặt tin nhau, bỗng một ngày anh lại vô tình liên lạc với em. Em không hiểu tại sao khi nghe giọng nói của anh, trái tim em lại bắt đầu đập loạn nhịp?
Video đang HOT
Có phải em vẫn còn yêu anh?
Giờ anh đã ra trường. Trong thời gian anh chờ được phân công tác em cũng đã ao ước biết bao rằng: “ Anh sẽ được phân về Hải Phòng”, vậy mà mong ước của em đã không thể thành sự thật. Anh vào Quy Nhơn đúng theo nguyện vọng khi anh nói chia tay “anh muốn vào miền Nam làm việc sau khi ra trường”. Em hơi hụt hẫng khi anh nói ra điều đó… nhưng em đã có thể bình thường khi nói về anh hay khi nhắc tới anh. Vậy mà tại sao?… Tại sao anh lại nói trong những hoàn cảnh khó khăn nhất, lúc hôn mê bất tỉnh… người duy nhất anh nghĩ tới vẫn chỉ có mình em. Những lời anh nói như ngàn nhát dao làm con tim em chết lặng. Em thấy thương anh vô cùng. Em đã nghĩ hay mình với anh làm lại từ đầu? Em sẽ chờ đợi anh, quan tâm tới anh hơn, chúng ta sẽ làm nốt những gì trước đây còn dang dở…
Nhưng giờ thì tất cả chỉ còn trong mong ước của em. Giờ anh đã cách Hải Phòng hơn 1080 km. Trái tim em trống rỗng… Đôi lúc em tự hỏi: “Có phải em vẫn còn yêu anh? Em sẽ phải làm sao đây? Nếu sau này gặp lại anh mà trái tim em vẫn loạn nhịp?” Em sợ cái ngày đó quá. Nhưng em hiểu rằng ngày đó còn rất xa…
Em phải làm gì nếu như một ngày, cả hai chúng ta đã có gia đình? Em không biết khi ấy mình sẽ sống ra sao nữa? Em sợ… em không để quyết định được tương lai và hạnh phúc của mình! Chẳng nhẽ… em lại phó mặc hạnh phúc và tương lai của mình cho số phận sao? Nếu như, em không giữ anh lại cho riêng mình, em không nói cho anh hiểu được tấm chân tình của em… thì liệu rồi, em có hối hận không?
Hãy trả lời cho em biết đi anh?
ĐG (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Mười năm cay đắng yêu em!
Mười năm anh quay đi mang theo hình bóng em trong suốt chặng đường còn lại của cuộc đời mình! Em nào biết sự thay đổi đột ngột của anh, căn bệnh nan y vô phương cứu chữa và sự dằn vặt giữa lý trí và con tim.
Huế những ngày thu heo hắt lá vàng rơi. Anh cứ từng chiều lang thang chờ đợi một cơn mưa bất chợt đi qua. Dù chỉ là một cơn mưa rào nhẹ lướt qua đủ làm cho lớp bụi mỏng trên đường tan đi... nhưng tháng ngày qua anh chờ đợi trong vô vọng. Vô vọng như đã mười năm trôi qua rồi, em biết hay không? Mười năm có thể ngắn với một cuộc đời, ngắn với dòng đời bon chen nhưng mười năm cũng làm thay đổi tất cả! Vậy mà, anh vẫn giữ sâu trong trái tim mình những kỷ niệm đẹp về em, anh tôn thờ và nâng niu cất giữ những kỷ niệm như những báu vật thiêng liêng nhất của riêng mình! Một mối tình rất buồn nhưng đẹp lắm phải không em? Có lần đi bên anh, em cũng đã nói như vậy!
Và giờ đây, khi đã xa nhau rồi, có bao giờ trong thoáng giây em chạnh lòng nhớ đến mối tình đẹp của chúng mình nữa hay không?
Một lần trong nỗi nhớ anh trở về chốn cũ, nơi căn phòng ngày xưa em đã thuê trọ, căn phòng nhỏ thiên đường của cô giáo trẻ bao ước mơ ngày nào! Một sân gạch rộng, hàng bàng xanh rợp báng mát, đôi hàng chè tàu xanh đều tắp được cắt xén xen lẫn những sợi tơ hồng thả vương quấn ơ hờ. Chiếc bàn nhỏ vẫn nằm nguyên nơi góc phòng, nơi ngày xưa những đêm dài em vẫn ngồi bên ánh đèn cặm cụi ghi giáo án, chỉ có điều lớp gỗ trên mặt bàn đã sần sùi đi ít nhiều. Bình hoa màu lam ngày nào vẫn còn đó, những cánh hồng nhỏ nhắn vẫn còn nguyên trên bàn, duy chỉ có những cánh hoa thì ngả màu vàng, rách tươm vì gió. Đôi chim nhỏ bằng sành ngày đó anh tặng, em vẫn bảo "nó đôi đẹp lắm anh à!" nay đã không còn nữa. Một con chim đã chết sau mùa giông bão, còn giữ làm gì khi chỉ còn lại sự cô đơn, sầu lẻ một con; nên có lẽ ai đó đã quẳng nó đi rồi!
Trước lúc đi xa, anh mong một lần nào đó dẫu vô tình em sẽ đọc được nó.
Anh ngồi nơi đó em biết không? Lặng lẽ đến hàng giờ, ngồi trong sự trống trải lạnh đến tê dại tâm hồn! Cứ ngỡ rằng chỉ cần nhẹ giơ tay trong hư không là sẽ nắm được bàn tay em. Anh vẫn mường tượng trong anh bóng dáng em hồn nhiên, xinh xắn, nụ cười trong veo đã làm anh ngơ ngẩn trông theo... Tháng ngày đó hạnh phúc xiết bao thì giờ đây, nó trả lại cho anh sự cô đơn, đau đớn đến vô chừng! Em ngày xưa còn đó nhưng em nay đâu rồi, Như Nguyên ơi! Anh nhớ em đến còn cào gan ruột... có hay chăng anh mãi nhớ về người!
Mười năm trôi qua... gõ nhịp in sâu vào một kiếp người. Anh hối hận vì ngày đó anh không nói hết lòng mình và niềm hối hận đã làm gù lưng anh muộn phiền suốt mười năm trời đằng đẵng, liệu em có bao giờ hiểu được được điều đó không em? Anh vẫn từng chiều đứng trên cầu Trường Tiền lặng nhìn những con thuyền êm trôi trên dòng, tiếng chèo khua khuấy lên trong anh lao xao bao kỷ niệm! Lá si vàng úa vẫn rụng rơi đầy trên con đường ấy nhưng giờ đây chẳng còn ai nhặt để ghi tên hai đứa gần nhau!
Thành phố vẫn còn những con đường cũ, thời gian đâu có thể xóa nhòa những vết tích năm xưa? Em hay không nhiều khi anh lang thang trên đường cứ ngỡ rằng, nếu anh quay lại thì sẽ thấy em! Là dáng em trong tà áo trắng tinh khôi, là em đẹp, bao dung, thướt tha đến nhường nào! Vậy mà ta không thể bên nhau... Bao ước mơ ngày đầu anh xây đắp "sẽ có em mãi bên đời" đã đâu thành hiện thực? Rào cản đạo đức đã không cho chúng mình vượt qua... Và anh đã lặng lẽ đứng bên bờ rào ấy, rồi nặng bước quay về trong chua xót, đớn đau của con tim...
Mười năm anh quay đi mang theo hình bóng em trong suốt chặng đường còn lại của cuộc đời mình! Em nào biết sự thay đổi đột ngột của anh, căn bệnh nan y vô phương cứu chữa và sự dằn vặt giữa lý trí và con tim. Cuộc chiến tranh thầm lặng, đau xót ấy đã phải kết thúc bằng sự chiến thắng của lý trí! Anh ngỡ rằng nỗi đau bệnh tật tốt nhất hãy để riêng anh mang, em hãy rời xa anh cho ước mơ hạnh phúc trong em được vẹn toàn, để trái tim anh sẽ nhẹ vơi nỗi đau... Thế nhưng... anh đã để trái tim mình chết trong thê thảm!
Có bao giờ em chợt nhớ đến anh?
Nhiều lần trong quãng thời gian ấy, anh đã muốn kết thúc tất cả bằng cách chạy trốn chính mình, cố gắng đi thật để vùi mình trong chén đắng và khói thuốc, trong những đêm dài nghiệt ngã dày xéo con tim để quên em... để anh quên rằng, anh cần phải sống để ghi ơn công sinh thành dưỡng dục của bố mẹ... vì anh là người con trai duy nhất của gia đình! Và như thế anh đã có mười năm trong cay đắng, muộn phiền... mười năm, để em trọn vẹn một hạnh phúc gia đình!
Những dòng này như những hoài niệm cho mối tình đẹp của chúng mình! Trước lúc đi xa, anh mong một lần nào đó dẫu vô tình em sẽ đọc được nó. Anh xin mãi làm dòng sông bên lở bên bồi và nỗi bất hạnh của đời anh sẽ là bên lở bồi đắp cho bên bồi cuộc tình em!
Thoáng chiều nay tiếng nhạc Trịnh tha thiết, bâng khuâng: "Sống trên đời cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi... để gió cuốn đi...". Xin gửi cho gió tới người tôi yêu những hoài niệm cũ và hỏi em có bao giờ chợt nhớ... Nhớ anh! Nhớ kỷ niệm xưa!?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cậu học trò và nỗi đau từ chính cha đẻ gây nên Sau nhát dao oan nghiệt của người cha, năm em lên 3 tuổi, Nguyễn Lê Hoàng Trung, học sinh lớp 12 Lý trường THPT Chuyên Quang Trung (thị xã Đồng Xoài, Bình Phước) bị đứt tuỷ sống và liệt nửa người. Trong cái đêm định mệnh ấy, bố em đã chém liên tiếp vào mẹ em và giết chết bà theo cách đau...