Em vẫn còn đứng sau anh đây mà!

Theo dõi VGT trên

Em không biết, mình gặp nhau để làm chi, khi mà nỗi đau em mang thật quá lớn. Không gặp, có phải em sống đơn giản đi nhiều, và chẳng phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước anh…

Tặng cho những ngày đi xa

1. Linh quay bước đi thật, sau khi tôi nói là muốn ở một mình. Nhìn cái dáng nhỏ nhắn của em bước đi xa dần, tim tôi chợt thắt lại. Tựa hồ như thế giới xung quanh đang dần sụp đổ từng mảng…Thế mà lời tôi thốt ra lại nhanh quá, chẳng đủ níu giữ khi em đã quay bước đi. Phải, em đi cũng tốt, để em không phải buồn thêm vì một người như tôi nữa.

Tôi quen Linh vào một ngày trời xám ngắt. Sân ga tiếng còi tàu inh ỏi, mà tôi thì vẫn bơ vơ- ngày ấy, ngày Ngân xa tôi, để đến một vùng trời mới- với những ước mơ mà em theo đuổi. Ngân với tôi đã có với nhau 3 năm kỉ niệm, dù với người khác, 3 năm không phải là dài, nhưng với tôi, đó là quãng thời gian đủ để những thói quen ăn mòn từng dòng suy nghĩ. Khi bạn biết rằng, mỗi sáng tỉnh dậy, mình sẽ nhận được một tin nhắn chào ngày mới, và sau đó là vệ sinh cá nhân, và chạy xe 2,3 km để đón Ngân, và cả hai cùng đi ăn sáng, khi thì đi uống cà phê- ở một vài quán với cái tên quen thuộc. Sau đó lại đi làm, và cuối tuần thường là những bữa ăn do chính tay Ngân nấu trong căn phòng trọ nhỏ xíu của tôi- căn phòng tràn ngập màu xanh, những cái cây mà Ngân đem về từ sau những chuyến đi xa của cô ấy. Ngân thích lắm, thích đi xa và sau đó tha lôi về đủ thứ, nào cây, nào hoa….những loài cây mà cô ấy bắt gặp trên đường đi. Và căn phòng trọ 15m2 có ban công nhỏ tí của tôi là nơi chất hết tất tần tật những thứ ấy. Ngân nói:

- Vì em muốn chúng ở bên cạnh anh những khi em không ở đây.

Nói rồi Ngân dụi đầu vào lòng tôi, như con mèo hoang chợt ngoan ngoãn một cách kì lạ, thế là tôi chẳng còn gì để phàn nàn nữa cả. Dần dần, khi số lượng cây ngày một nhiều thêm, đâm ra tôi cũng có thêm một thói quen là ngày ngày tưới nước cho chúng, và nếu trong chuỗi thời gian chung của tôi và Ngân không đi đâu đó, thì chúng tôi sẽ chen nhau đứng ngoài ban công này, để cùng ngắm ngía chúng. Ít ra là Ngân thích thế, và nếu là điều Ngân thích thì tôi cũng yêu nói vô điều kiện. Ba năm êm đềm cứ thế trôi đi, vẫn là những thói quen khó bỏ, vẫn là những quỹ thời gian chung có tên nhau. Rồi đột nhiên, Ngân nói sẽ theo đoàn tình nguyện đi đến một vùng đất mới, mà theo Ngân, nơi đó, cô sẽ được thỏa sức là những việc cô thích.

Em vẫn còn đứng sau anh đây mà! - Hình 1

Tôi ngẩn người, chẳng lẽ suốt thời gian qua, những chuyến đi của cô ấy, những lần tôi chiều theo ý thích của cô ấy, những gì cô ấy thích và tôi chấp nhận làm chung…đều là vô nghĩa với cô ấy hay sao? Tôi, là người phục tùng tất cả mọi yêu cầu của cô ấy, và rồi nhận được một lời chia tay không thể đơn giản hơn. Ngày Ngân đi, cô vẫn dặn tôi đừng quên tưới cho lũ cây ngoài ban công. Đấy, ba năm của chúng tôi, và cô ấy chỉ nhớ tới mấy cái cây nào đó mà tôi còn không thế nhớ hết tên của chúng…Tôi một mình quằn quại với mớ kí ức bùng nhùng, về Ngân, về tình cảm của chúng tôi, và về cả những cái cây ngoài hiên kia, tôi còn chẳng thể nhớ hết tên, chỉ là Ngân thích, và tôi cũng ép mình thích theo…

- Này anh, chụp giúp em bức ảnh được không? Em đi một mình chẳng ai chụp giúp cả! – Một mái tóc nâu đỏ chìa máy ảnh ra trước mặt tôi. Xem ra cô ta chẳng để ý gì đến trạng thái vật vã của tôi nãy giờ.

- Hứ, anh chụp hai nháy liền cho chắc cú nhé!”- Tóc nâu đỏ nhắc lại, không quên nhe hai cái răng khểnh ra. Tôi uể oải đứng lên, và chụp cho cô nhóc 2 kiểu, máy ảnh ghi lại hình một cô nhóc cười toe, áo cam rộng thùng thình, đeo tai nghe trắng, đi xăng đan cói và ba lô to sụ. Tôi vẫn nhớ hình ảnh Linh hôm ấy, cô bé lúc lắc bím tóc tết lệch, và cái chân không ngừng nhún nhảy trên cầu thang cuốn. Em nói đó là lần đầu tiên em đến sân bay, chỉ để ngắm nhìn người ta chia tay nhau như thế nào. Tôi tự hỏi, không biết em thấy thú vị gì ở việc ấy.

2. Sau lần quen biết chóng vánh tại sân bay, Linh hay qua nhà tôi, khi thì chỉ để nghe một vài bài hát, khi thì nằm dài đọc một vài mẩu truyện. Linh là thế, không yêu cây, nhưng em biết hết tên những loài cây ngoài hiên nhà tôi, biết cả cách chăm sóc chúng. Linh cũng không nấu ăn ngon như Ngân, nhưng em biết cách làm cho bữa ăn trở nên ngon miệng với những tiếng cười lí lắc, nghe vui tai và dễ nhớ nhung.

Trong em, tồn tại thật nhiều mâu thuẫn. Phải nói, Linh rất đáng yêu, nhưng trẻ con quá. Em chẳng để ý xung quanh thế nào, trong khi em 20 rồi còn gì. Có cảm giác trong đầu em chẳng suy nghĩ gì nhiều, ngoài chuyện lâu lâu thích thì đi đâu đó vài ngày, rồi trở về, em chẳng mang theo gì, em chỉ đi vì thích đơn giản vậy thôi.

Cũng có lúc em biến mất vài ngày, nhưng tôi chẳng có ý định lần số gọi tên em, đơn giản, vì cứ để em vùng vẫy ngoài thế giới ấy đi, hay hơn so với việc ngồi trong căn phòng của tôi, đọc vài thứ linh tinh, nghe mấy bài hát nào đó, và nhìn tôi làm việc. Tôi cảm nhận được tình cảm em dành cho mình, mỗi ngày. Nhưng việc biết là một chuyện, và chấp nhận nó lại là chuyện khác. Cũng giống như lúc biết Ngân ra đi, và chấp nhận nó là điều tôi không thể không làm, song đau đớn thì chẳng biết bao giờ mới nguôi ngoai.

Tôi vẫn không ngừng nhớ về những kỉ niệm về Ngân, về quãng thời gian mà chúng tôi đã cùng chia sẻ. Những thói quen, khó bỏ, khó quên, dù chẳng còn ai cùng chung bước nữa. Tôi tự nhủ, vài ngày Linh sẽ lại quay về mà thôi. Mà đúng thế thật, em dù đi lâu tới mấy, đi xa tới đâu cũng vẫn quay về, gõ ầm ầm cánh cửa phòng trọ tôi, cười toét miệng như chẳng phải vừa đi xa về, và đưa cho tôi vài món gì đấy thường là đồ ăn nhiều hơn, rồi chúng tôi ngồi ăn chung. Tôi không hỏi nhiều về chuyến đi của em, vì biết, nếu em thích, em sẽ tự kể cho tôi nghe. Cũng một vài lần em kể, nhưng thường là im lặng nhiều hơn. Em chỉ nói về vài thứ lặt vặt trên đường, một vài người em gặp, rồi câu hỏi lại xoay về công việc của tôi, về những ngày qua tôi thế nào. Tôi cốc đầu trêu em, em đi xa lo gì cho tôi chứ. Khi ấy, em lại chun chun cánh mũi, hức hức trêu ngươi tôi, và lại- cười-toe. Em, vui cũng cười, buồn cũng cười, tôi có cảm giác vậy- những nụ cười trong trẻo.

3. Em không biết, mình gặp nhau để làm chi, khi mà nỗi đau em mang thật quá lớn. Không gặp, có phải em sống đơn giản đi nhiều, và chẳng phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước anh…

Tôi mang lòng yêu anh- một chàng trai của những miền kí ức xa xăm. Ngay ngày đầu tiên, khi nhìn thấy anh ngồi tư lự ở sân bay đông nghịt người, tôi đã biết mình trúng tiếng sét ái tình với anh rồi. Đó là lần đầu tiên, tôi ra sân bay, chỉ để ngắm người ta chia tay nhau, để xem rút cục con người chia tay để làm gì, cũng ngày ấy, tôi biết tin Ba Mẹ vừa kí vào đơn li dị…

Em vẫn còn đứng sau anh đây mà! - Hình 2

Người ta nói, tình đầu khó quên, tình đầu cay đắng…với tôi thật chẳng sai. Yêu anh, tôi chấp nhận bỏ đi cái tôi của chính bản thân mình, để tin rằng, rồi một ngày anh sẽ quên được chị ấy, và dành một chút tình cảm cho tôi. Em dành cho anh tất cả, không có nghĩa, em cũng sẽ được đáp đền tất cả, phải không anh? Có quá nhiều chuyện, chẳng phải mình cứ muốn là được. Giống như việc, tôi cứ hoài, cứ mãi mong chờ anh, và anh thì cứ mải mê theo những bước chân của chị ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy những loài cây ngoài ban công nhà anh, tôi đã choáng ngợp về số lượng, và càng ngạc nhiên hơn về cái cách anh chăm sóc chúng. Với anh, đó là phần kí ức còn sót lại về chị ấy, những kí ức vụn vỡ. Tôi không yêu thích những loài cây, nhiều đến mức đi tới đâu là phải mang về một vài loại. Song, nhìn cái cách mà anh ấy làm, tôi đâm ra tìm hiểu, nhớ tên, và rồi thuộc lòng từng loài cây một, đơn giản vì anh trân trọng chúng.

Đau thắt lòng, khi nghĩ về anh, trong suốt những lần tôi đi xa, chạy trốn tình cảm ngày một lớn dần lên trong tim. Với anh, trước mặt anh, tôi mãi chỉ là một con bé trẻ con, hay nhõng nhẽo, thích mè nheo mà thôi. Anh không thể biết, những ngày qua, tôi ra đi, tôi chạy trốn, vậy mà anh chẳng lần tay tìm số tôi để gọi, chẳng hỏi xem tôi đã từng đi đâu, đã làm gì suốt thời gian qua…còn tôi, lại cứ hy vọng rồi sẽ có một ngày anh chạy đi tìm mình.

-Anh! Có bao giờ anh nghĩ sẽ để mấy em cây này ra công viên, hay đại loại một chỗ nào khác không?. Tôi buột miệng, khi đang tưới một số cây gần cửa sổ bàn làm việc của anh.

Đáp lại là một không gian im lặng. Tôi quay người lại, trong mắt anh đã có thứ gì khang khác, anh nói muốn ở một mình. Tôi tức giận, chợt lấy hết dũng khí mà nói rằng dù anh có chăm sóc chúng nhiều như thế nào thì chị ấy vẫn không trở về đâu. Anh vẫn im lặng, còn tôi, buông bình tưới nước và ra về, lần này tôi đi thật, dù biết có thể rằng, lần sau đó, tôi sẽ chẳng có cơ hội bước vào căn phòng ấy lần nữa…

Sao anh không níu kéo em, tại sao anh không một lần ngoái lại, nhìn xem con bé ngốc nghếch yêu anh đến thắt lòng đang làm gì, có chấp chới, tìm anh, và cần anh nhiều như thế nào không anh? Anh cứ như là chưa từng có trong cuộc đời của em vậy, thế mà em, cứ trông chờ, cứ loay hoay tìm dáng anh, cứ mong chờ một lần anh nhìn thấy tình yêu thầm lặng này của em…Anh hiểu, hay cố tình không hiểu vậy anh? Tôi đã nghĩ như thế rất nhiều lần, khi bước hoài bước mãi trong vô định. Những câu hỏi không được trả lời.

Đau lắm, anh biết không. Nhìn anh mãi chạy theo chị ấy, còn em hoài chạy theo anh. Tình yêu là một vòng luẩn quẩn vậy sao? Liệu anh có thể dừng lại? Chắc là khó, phải không anh? Vậy, em sẽ là người dừng lại để anh được bên chị ấy. Em buông tay, vì biết mình chẳng thế níu kéo bất cứ điều gì nơi anh. Anh à, em xa anh, đau như xé từng mảng kí ức đẹp đẽ của em vậy. Dù cho anh sẽ chẳng hay biết đâu, biết là đau thì chỉ mình em thôi, nhưng, còn cách nào khác hơn? Trước sau gì cũng vẫn đau, thì thôi em dừng lại….

Xa anh, xa tất cả hy vọng mà em có, xa anh, xa hết những yêu thương mà em mong chờ. Dừng lại, là một quyết định chẳng dễ dàng gì. Em vẫn thấy nhói, khi nghĩ về điều ấy. Chẳng biết em sẽ chịu đựng được bao lâu, nhưng, còn gì nữa đâu mà mong, khi em biết trái tim anh chỉ hướng về chị ấy, khi mối tình đầu của em lại là tình đơn phương. Cố dặn lòng chỉ chênh vênh chút thôi. Dừng lại, để không phải tiếp tục hy vọng thêm bất cứ điều gì, đưa những điều quan trọng trở thành bình thường, ngừng dõi theo anh, nhưng không ngừng chúc anh hạnh phúc, tạm biệt anh nhé, tình đầu của em.

Em vẫn còn đứng sau anh đây mà! - Hình 3

4. Cảm giác đau thắt, chính là cảm giác ấy, chính xác tới từng chi tiết, tôi chợt hiểu rằng, thời gian qua Linh bên tôi quý giá đến mức nào.

Tôi chợt bàng hoàng chạy đi tìm em, nhưng hoàn toàn vô ích. Em biết mất, như chưa từng xuất hiện. Bạn bè em? Tôi không hề hỏi em về bạn bè mình trong suốt thời gian em ở bên cạnh. Sao tôi có thể vô tâm đến nhường ấy. Gia đình em? Càng không. Tới đây, thì tôi biết mình là một gã tồi tệ tới mức nào, ngay những điều thân thuộc nhất, để có thể tìm ra em, tôi cũng không hề nắm giữ được. Tôi tự trách mình, sao những lần em ra đi một cách đột ngột, tôi không gặng hỏi, rằng em đã đi đâu, đã đi thế nào, để giờ này may ra còn tìm thấy em.

Tôi uể oải bước những bước vô định qua thật nhiều tuyến phố, con đường, những nơi mà tôi hy vọng sẽ tìm thấy được em. 1 tháng, 2 tháng trôi qua, em vẫn không hề xuất hiện, dãy số dài không một tín hiệu liên lạc.

Em có thể trở về không, khi mà đang có một người, thực sự rất cần em, nhớ em lắm, cô bé ơi…..

Rồi tôi nhận được thư của em. Em nói em sẽ đi xa. Em nói là mình không đủ sức, để làm thay đổi bất cứ điều gì, chỉ mong tôi hiểu, mọi điều em dành cho tôi là thật lòng và chân thành…Tim tôi thắt lại, tôi gục ngã thật sự, cảm giác còn đau đớn hơn cả cái ngày tiễn Ngân đi. Tình cảm lần này của mình, tôi thấu rõ hơn bất cứ khi nào. Tình cảm em dành cho tôi, giờ tôi mới hốt hoảng kiếm tìm? Chỉ là tôi đã không biết trân trọng, không biết cách giữ em lại bên mình.

Em nói rằng em cũng muốn làm tôi đau như cái cách mà Ngân đã từng làm, và lần này em đi thật. Em còn không nói sẽ đi bao lâu, chỉ nói sẽ làm tôi đau và muốn tôi thật đau. Và em đã làm được rồi đấy!!!!

Sân bay, nhìn bóng em nhỏ dần, tôi chỉ có thể nói với chính mình, mong em được hạnh phúc với ngần ấy khoảng thời gian sắp tới mà em có. Tôi đau đớn viết lên trang cá nhân:

“Này em, cho anh được bước cùng em chứ? Anh không thể đứng đây, chờ em mòn mỏi với trái tim chỉ hướng về em. Em ơi!!!”

Vài phút sau, facebook của tôi có thông báo mới:

“Quay lại đằng sau đi chàng trai, em vẫn ở sau lưng anh mà”!

Video đang HOT

Theo Guu

Cho kí ức một giấc ngủ yên bình

Tôi hiểu rằng đã đến lúc tôi sống với con người của chính mình. Đã ba năm trôi qua nhưng vết thương kia vẫn làm tôi đau nhói mỗi khi nghĩ đến...

Khẽ đặt một bó hoa hồng trắng lên mộ Minh - tim tôi như thắt lại. Đã ba năm rồi... kể từ cái ngày kinh hoàng ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến đây bởi lúc này tôi không thể nào phủ nhận được nữa, tôi không thể cứ mãi trốn tránh. Trời đang mưa. Những cơn mưa phùn nhè nhẹ của ngày đầu xuân mát mẻ cứ khẽ rơi trên cành lộc non. Những hạt mưa long lanh đọng lại trên từng chiếc lá, trên từng cánh hoa trong bó hồng tôi mới vừa đặt xuống. Một Valentine nữa lại về. Hụt hẫng. Đau đớn. Valentine không có Minh bên cạnh.

Tất cả đã kết thúc. Mưa cứ rơi mỗi lúc một nhiều hơn. Tôi không còn có thể phân biệt đâu là mưa, đâu là những giọt nước mắt đang tuôn rơi trên gò má, đâu là những giọt lệ đang lưng tròng nơi khóe mi. Tôi ngã sụp xuống, khẽ gọi tên Minh trong tiếng nấc nghẹn ngào...

Cho kí ức một giấc ngủ yên bình - Hình 1

***

Kí ức quay trở về từ một ngày nắng đẹp. Hôm ấy cô giáo bước vào lớp, theo sau là một cậu học sinh lạ hoắc. Cậu ta cao khoảng trên 1m80, rất điển trai. Tương lai cũng sẽ là một hotboy gây náo loạn khối 11 này cho mà xem - tôi nghĩ thầm, khẽ lắc đầu, nhưng trước tiên là các "cô nương" lớp tôi cái đã. Cô giới thiệu với cả lớp:

_ Lớp ta có thêm một thành viên mới. Bạn tên là Đoàn Gia Minh, bạn ấy mới chuyển từ TP Hồ Chí Minh về. Cô mong cả lớp mình sẽ giúp đỡ bạn nhiều hơn.

Cả lớp tôi có vẻ rất háo hức với tin này nên đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng, chào đón người bạn mới. Nhưng trừ tôi ra, bởi lẽ tôi đang mải mê với các con số trong bài tập toán của mình. Chợt bên tai vang lên một giọng nói khiến tôi giật mình sửng sốt:

_ Thưa tiểu thư, tôi có thể ngồi cạnh bạn không? - Minh nháy mắt, mỉm cười tinh nghịch.

_ Tôi... tôi à? - Tôi ngỡ ngàng hỏi lại, lần đầu tiên có cảm giác xao xuyến trước nụ cười của một người bạn khác phái.

_ Vâng là bạn. Có được không?

_ Vâng. Cậu vào đi - Nói rồi tôi rời khỏi chỗ cho "cậu bạn mới quen" bước vô.

Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra nữa. Tôi ngồi xuống im lặng và chẳng nói gì. Tới lúc này tôi mới biết là 34 con người cùng 68 con mắt đang hướng về tôi. Có những ánh mắt khó hiểu, cũng có những ánh mắt ghen tị, nhưng tóm lại mọi người đều không hiểu tại sao một "hotboy" như thế lại chọn ngồi cạnh tôi - một con bé khá trầm lặng, mờ nhạt trong lớp, mặc dù tôi là một lớp phó học tập. Ngay chính tôi cũng chẳng hiểu kia mà.

Những ngày sau đó, mọi chuyện cũng không có gì tiến triển tốt đẹp hơn. Chúng tôi vẫn không nói chuyện với nhau ngoại trừ những câu xã giao bình thường. Không phải tôi là đứa con gái kiêu kì gì nhưng tính tôi khá nhút nhát, nên cũng vì thế từ bé đến lớn tôi có rất ít bạn. Mọi chuyện chỉ thực sự bắt đầu khi cậu ấy bắt gặp tôi ngồi khóc một mình trên sân thượng của trường. Thực ra rất ít người lên sân thượng của trường nên càng không ai biết nơi tôi vẫn thường ngồi mỗi khi buồn. Vì thế ngày hôm ấy tôi đã khóc nức nở như một đứa trẻ mà không để ý gì đến mọi thứ xung quanh.

_ Đừng khóc nữa. Cậu có cần dùng khăn giấy không?

Tôi hoảng hốt nhìn lên. Lại là Minh. Tôi đứng lên, vội chạy đi để che giấu gương mặt đang đẫm nước. Nhưng không kịp nữa. Minh đã ngăn tôi lại.

_ Cậu cứ khóc đi nếu cậu muốn, đừng cố kìm nén cảm xúc của mình. Điều đó khó chịu lắm. Tớ sẽ đợi cậu tại lớp học. Tớ sẽ không tha đâu nếu cậu có ý định "bùng học".

Khẽ lau những giọt nước mắt đang còn đọng trên gương mặt tôi, Minh quay lưng bước đi. Lần đầu tiên có một người đã nhìn thấy tôi khóc. Tôi quay lại lớp học. Mọi người vẫn không biết chuyện gì, ngoại trừ Minh. Nhưng cậu ấy vẫn cười nói vui vẻ với mọi người và trao cho tôi những cái nhìn đầy ẩn ý. Tôi mỉm cười đáp lại và chẳng nói thêm điều gì...

Sau ngày hôm ấy tôi với Minh bắt đầu nói chuyện thân mật hơn. Nhưng mọi chuyện càng lúc càng khiến tôi bất ngờ. Thì ra mẹ tôi và mẹ Minh là hai người bạn rất thân. Điều này cả tôi và Minh đều chỉ biết khi "bị" hai người mẹ bắt đi gặp nhau.

Cho kí ức một giấc ngủ yên bình - Hình 2

Lại là trò "ghép đôi" của những người lớn đây mà, tôi còn lạ gì nữa đâu. Tôi và Minh đều ngỡ ngàng rồi bật cười khi biết "đối phương" mình gặp là ai. Càng lúc tôi càng nhận ra một điều mà tôi luôn phủ nhận: Tôi thích Minh. Nụ cười, ánh mắt, cử chỉ... của Minh đã làm xao xuyến trái tim tôi. Nhưng tôi đã chôn giấu điều ấy tận sâu nơi trái tim bởi những mặc cảm tự ti. Một cô gái tầm thường như tôi thì làm sao xứng với Minh, cậu bạn mà tôi cho là hot boy của khối 11. Cứ như thế tình cảm trong tôi lớn dần lên.

Cho đến một ngày. Hôm ấy, cả bố với mẹ tôi đều có những chuyến công tác dài ngày. Từ bé, tôi đã quá quen với những chuyến công tác, những cuộc họp đột xuất của cả bố và mẹ. Nên vì thế việc tôi - một đứa con gái chính gốc, ở nhà một mình có thể xem là "chuyện thường ngày ở huyện".

Thực ra ngày hôm ấy tôi không được khỏe nhưng vì không muốn làm lỡ chuyện quan trọng của mẹ nên tôi đã chẳng nói gì. Tối, bỗng dưng tôi bị đau bụng dữ dội. Cơn đau càng lúc càng khủng khiếp hơn. Tôi chẳng biết phải làm gì. Tôi không thể gọi cho mẹ bởi không muốn làm cho mẹ lo lắng, ảnh hưởng đến công việc. Những người thân của tôi thì không ở đây.

Tôi lả người đi...

Với tay lấy chiếc điện thoại....

Tôi bấm nút gọi mà không hề biết là mình đang gọi cho ai. Một lát sau có người bắt máy. Một giọng nói quen thuộc cất lên:

_ Có chuyện gì mà cậu gọi cho tớ trễ thế ? Gần 11 giờ đêm rồi còn gì.

Là Minh. Tôi giật mình nhưng thực lòng, giờ tôi không còn chút sức lực nào để trả lời cậu ấy.

_ Có chuyện gì thế, cậu sao vậy, cậu nói gì đi chứ? - Giọng Minh nỗi lo âu.

_ Tớ... tớ... đau... quá! - Tôi nói hổn hển, không còn chút sinh khí.

_ Đau? Tại sao? Cậu sao vậy? Cậu đang ở nhà phải không? Đợi tớ. Này, cậu nói gì đi - Minh hoảng hốt thực sự.

Chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống đất, cơn đau lại ập đến, tôi ngã xuống, tất cả bỗng dưng tối sầm lại. Tôi ngất đi. Tất cả những gì tôi cảm nhận sau đó đều rất mơ hồ. Tôi thoáng nghe thấy có người gọi tên mình nhưng vọng lại từ một nơi nào đó rất xa xăm. Có ai đó đỡ tôi lên, ôm tôi vào lòng để đầu tôi có điểm tựa. Lúc này các giác quan của tôi có thể nhận biết mọi thứ nhưng mắt tôi thì không thể nào mở ra được.

_ Tỉnh lại đi, tớ xin cậu đấy. Tớ sẽ đưa cậu đến viện. Cậu cố gắng chịu thêm chút nữa nhé.

Nói đoạn, người ấy bế tôi lên. Tôi không còn cảm nhận được gì nữa bởi càng lúc tôi càng đau hơn. Tôi chỉ biết có một bàn tay ai đó nắm chặt lấy tay tôi không rời. Cho đến khi tôi được đưa vào một nơi nào đó thì người ấy mới rời bàn tay tôi và cúi xuống nói khẽ:

_ Không sao đâu, cậu sẽ ổn thôi, tin tớ đi!

Thế rồi mọi cơn đau của tôi kết thúc cũng đồng nghĩa với việc tôi chìm vào giấc ngủ dài sau một thời gian mệt mỏi.

Ánh nắng chói chang của một ngày mới khiến tôi bừng tỉnh. Tôi từ từ mở mắt và bắt gặp ánh nhìn đầy lo âu của mẹ. Thấy tôi tỉnh, mẹ mừng rỡ, âu yếm hỏi:

_ Con tỉnh rồi à? Con cảm thấy khá hơn chưa?

_ Con không sao mà mẹ - Tôi mỉm cười đáp lời mẹ.

_ Ôi! Cái con bé này! Biết đến bao giờ con mới hết làm người khác lo lắng cho mình đây. Ừ, không sao mà giờ phải nằm đây, không sao mà khiến con trai nhà người ta hơn 11 giờ đêm phải hốt hoảng rời khỏi nhà để đưa con đến bệnh viện, vội vã liên lạc với mẹ làm mẹ bỏ dở công việc, tức tốc quay về đây, rồi thức trắng nguyên một đêm để trông con. Đấy là tất cả những gì của cụm từ "không sao" của con đấy, con gái ạ!

_ Con trai nhà người ta, là Minh ấy ạ! Lẽ nào là cậu ấy? - Tôi không còn nhớ tí gì những chuyện đã xảy ra.

_ Chứ còn ai nữa hả cô nương. Ừ, tội nghiệp thằng bé, nó vừa về thì con tỉnh lại đấy. Mẹ không biết phải cảm ơn nó thế nào nữa.

_ À mà con bị sao thế ạ!

_ Con bị viêm ruột thừa và bị mất máu quá nhiều.

_ Cháu chào bác ạ. Cháu có thể vào không bác? - Tiếng Minh vang lên ngoài hành lang.

_ Tất nhiên rồi, mà Phương cũng mới vừa tỉnh lại đó cháu. Cháu vào đi.

Minh bước vào, vẫn quần jean và áo sơ mi như thường ngày.

_ Cậu vẫn ổn chứ?

_ Trời, từ lúc mới tỉnh đến giờ tớ đã nghe không biết bao nhiêu lần câu hỏi này rồi. Ừ, tớ vẫn ổn.

_ Trông cậu còn xanh quá!

_ Thế cậu quên tớ là bệnh nhân hả?

Cả tôi và Minh đều bật cười sau câu nói đó.

_ Cảm ơn cậu?

_ Về chuyện gì?

_ Cậu đã đưa tớ đến đây và chăm sóc tớ.

_ À không có gì, đừng bận tâm.

_ Mà sao cậu lại ngốc như thế hả? Cậu có biết cậu làm tớ lo như thế nào không?

_ Chuyện gì thế? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại Minh.

_ Nếu có chuyện gì thì xin cậu bình tĩnh một chút được không, phải tìm người tâm sự rồi tìm cách giải quyết chứ. Nên nhớ cậu còn có tớ mà. Cậu còn bố và mẹ nữa chứ. Sao cậu lại dại dột như thế chứ. Tớ chưa thấy ai ngốc như cậu đâu đấy.

Đôi mắt Minh nhìn tôi đầy giận dữ nhưng đâu đó ẩn chứa nỗi xót xa không thể kìm chế. Tôi cố nhớ lại xem mình đã làm gì nhưng không tài nào nhớ được.

_ Tớ... tớ đã làm gì chứ? À mà cậu có biết tại sao tớ lại mất máu nhiều đến nỗi phải truyền cái thứ này không. Tôi vừa nói vừa chỉ vào cái ống trên tay mình, khẽ lắc đầu chán nản.

_ Hả? Cậu không nhớ gì hay cố tình không nhớ thế hả? Không phải cậu muốn tìm đến cái chết hay sao?

_ Chết? Tại sao tớ phải làm thế chứ? Cậu đang nói gì mà tớ chẳng hiểu gì cả.

_ Vậy... vậy thì tại sao? - Minh tự hỏi chính mình.

_ Sao gì?

_ Lúc tớ đến nhà thì thấy cậu bất động trên mặt đất, những mảnh gương vỡ nằm rải rác xung quanh cậu, cổ tay cậu bị gương cắt một đường rất sâu và dài, máu chảy liên tục, tớ làm cách nào cũng không thể cầm máu được. Đó là lí do tại sao cậu mất máu nhiều đó.

_ Gương cắt á? - Giọng tôi cao hơn quãng tám.

_ Ừ - Minh trầm ngâm trả lời

Tôi cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Nếu tôi không nhầm thì lúc ngã xuống tôi có nghe những tiếng thủy tinh vỡ rất lớn nhưng không ngờ nó lại cắt tay tôi sâu đến thế. Có lẽ lúc ngã tôi đã lỡ tay kéo phải thứ gì. Vậy sao tôi không hề cảm thấy đau. Chắc do tôi đã ngất đi.

Cho kí ức một giấc ngủ yên bình - Hình 3

Minh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi, khẽ nói:

_ Tớ không hiểu sao lúc nghĩ mình đã đến chậm, lúc nghĩ cậu sẽ chết, lúc nghĩ đến việc cậu không còn bên cạnh tớ, tớ không thể nào chịu nổi. Lúc nhìn cậu nằm bất động máu chảy không ngừng tớ dường như phát điên lên vì cứ nghĩ cậu dùng cái chết để giải thoát. Một đêm dài nhìn cậu xanh xao, hơi thở đầy mệt nhọc tớ như nghẹn lại. Tớ đã nghĩ rất nhiều về điều ấy nhưng tớ không hiểu nổi là tại sao?

Nhưng khi bước đến lớp nhìn vào chỗ trống bên cạnh mình tớ mới hiểu được rằng tớ thực sự cần cậu, tớ biết rằng đối với tớ cậu quan trọng như thế nào và tớ hiểu được một điều mà lâu nay tớ luôn né tránh nhưng sau chuyện này thì tớ không còn có thể nào phủ nhận, rằng tớ thích cậu. Hãy cho phép tớ được ở bên cậu, có được không?

Nói rồi Minh quay sang nhìn tôi chờ câu trả lời. Tôi cũng chẳng biết tự bao giờ nước mắt mình cứ rơi và rơi thật nhiều. Tất cả đều bị những giọt nước mắt làm nhòe đi. Minh lau những giọt nước mắt trên mặt tôi:

_ Cậu đừng khóc, có thể nói cho tớ biết những suy nghĩ của cậu không? Đừng như thế.

Tôi muốn nói rất nhiều, muốn cho Minh biết tôi hạnh phúc thế nào nhưng niềm hạnh phúc cùng với những tiếng nấc nghẹn ngào đã làm tôi nghẹn lại. Tôi cũng chỉ có thể nói: tớ cũng thích cậu.

Minh mỉm cười nắm lấy tay tôi. Vậy là chúng tôi đã trở thành một đôi thật sự. Tôi không tin và chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

Valentine lại đến. Đây là valentilne đầu tiên tôi có một người bên cạnh. Trường tổ chức prom. Vì thế Minh rất háo hức với việc này. Chúng tôi đều mong thời gian trôi nhanh hơn để đến cái ngày tuyệt vời ấy. Tôi đã chuẩn bị cho mình đầy đủ mọi thứ. Thế rồi cái ngày ấy cũng đến. Tôi trở nên dịu dàng hơn trong chiếc váy trắng mẹ chọn cho mình, điểm lên búi tóc một chiếc vương miện nhỏ, cả đôi giày cũng trắng.

_ Con thật giống một cô công chúa tuyết, con xinh lắm - Mẹ trìu mến nhìn tôi.

Mặt tôi đỏ bừng lên vì ngượng. Đây là lần đầu tiên tôi ăn mặc như thế này. Tôi đợi Minh đến. Điện thoại reo, tôi vội nhấc máy:

_ Tớ đang trên đường đến nhà cậu. Đợi tớ nhé.

Đúng giờ, tôi chẳng thấy Minh đâu. Mười lăm phút. Nửa tiếng. Tôi bắt đầu lo lắng thực sự. Minh không nhấc điện thoại mặc cho tôi đã gọi rất nhiều lần. Điện thoại lại reo, tôi nhấc máy. Chiếc điện thoại trên tay tôi rơi xuống, tôi chạy ra khỏi nhà vẫn giữ nguyên bộ dạng như thế.

Đến bệnh viện. Mẹ Minh đang khóc... Tôi bước vào như một người vô hồn. Minh nằm đó, nhẹ nhàng và thanh thản đến lạ thường. Tôi đến bên, nắm lấy tay Minh khẽ nói:

_ Cậu hứa với tớ là sẽ đến cơ mà, sẽ cùng tớ đi prom, sẽ cùng tớ khiêu vũ. Cậu dậy đi, dậy và đi cùng tớ, đừng lười biếng thế mà.

Tôi lay Minh như một con ngốc. Anh trai Minh vội giữ lấy tôi, nghẹn ngào:

_ Bình tĩnh đi Phương, nghe anh nói, Minh... Minh đi rồi em. Minh không thể trở lại với em đâu. Phải đối diện với sự thật đi em. Đừng như vậy.

Nói rồi anh ôm lấy tôi, để đầu tôi tựa vào vai anh. Đến lúc ấy tôi vẫn chẳng hiểu điều gì đang xảy ra. Nhưng tôi không thể hiểu tại sao mình không thể khóc, nước mắt không rơi, dù chỉ là một giọt. Bố mẹ tôi cũng vừa đến. Mẹ tôi ngồi xuống ôm lấy mẹ Minh rồi cùng khóc nức nở. Mẹ Minh đứng dậy, cầm tay tôi rồi lấy trong giỏ ra chiếc vòng hoa để đeo vào.

Cho kí ức một giấc ngủ yên bình - Hình 4

_ Minh nhờ bác đưa cho con, nó muốn tự tay mình đeo cho con nhưng nó không thể đợi nổi. Đây là nguyện vọng cuối cùng của nó. Nó muốn con khi tìm được người thích hợp hơn nó thì hãy chôn chiếc vòng bên cạnh mộ nó. Trước khi mất nó chỉ gọi tên con. Nó muốn bác nói với con rằng nó xin lỗi con vì đã thất hứa và nó yêu con nhiều lắm.

Đến đây thì mẹ Minh không thể nói nổi nữa. Nước mắt đã làm bà nghẹn lại. Tôi ngắm chiếc vòng hoa trên tay mình, vẫn không nói một lời, nước mắt vẫn không rơi. Tôi thoát khỏi vòng tay của anh trai Minh tiến về phía cậu ấy:

_ Cậu nói dối, cậu nói cậu thích tớ nhiều vậy tại sao giờ cậu lại ở đây. Tớ không tin. Cậu muốn đeo vòng hoa vào tay tớ thì bây giờ cậu đeo vào giúp tớ đi. Tại sao cậu lại không ngồi dậy chứ. Tớ giận cậu.

Tôi rời khỏi phòng ra đứng bên ngoài. Gió đang thổi mạnh. Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là được bay cùng cơn gió kia, để tâm hồn mặc sức tuôn rơi với niềm đau vô tận. Minh đã rời xa tôi. Không một lời. Sự thật đã là như thế. Tim tôi vụn vỡ, nát tan.

Ngày đưa Minh, bạn bè ôm lấy tôi òa khóc, riêng tôi, không thể nào rơi một giọt nước mắt...

Cửa phòng tôi luôn khóa chặt. Mỗi lúc một mình tôi luôn dõi mắt về một nơi nào đó thật xa, mong tìm được hình ảnh Minh. Đêm đến tôi luôn bị những giấc mơ ám ảnh. Những hình ảnh về Minh cứ mãi tồn tại. Đến đâu tôi cũng thấy Minh, thấy lại khuôn mặt cùng nụ cười mà tôi yêu thương: những nơi tôi và Minh thường đến, công viên giải trí...

Nhìn những cặp đôi hạnh phúc bên nhau: cùng âu yếm nắm tay dạo phố, cùng nhau trên những chiếc xe đạp đôi... trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt. Những lúc ấy tôi như một một con ngốc, dõi theo một điều mà chẳng bao giờ có thể thấy. Chỗ trống của Minh tại lớp học luôn làm tôi nghẹn lại mỗi khi nhìn. Trái tim tôi luôn tồn tại một vết thương sâu thẳm mà tôi biết chẳng ai có thể chữa lành.

***

Valentine sau đó, tôi đợi Minh trong chiếc váy trắng, với chiếc vương miện nhỏ, với đôi giày búp bê trắng. Nhưng Minh không đến...

***

Valentine năm thứ hai tôi vẫn đợi Minh như thế, nhưng lại một lần nữa cậu ấy thất hứa...

***

Valentine thứ ba, tôi đến thăm Minh bởi tôi biết đã đến lúc tôi đối mặt với sự thật, tôi không thể cứ mãi trốn tránh. Nước mắt tôi đã rơi, rơi thật nhiều. Tôi đã khóc, khóc lần đầu tiên sau cái chết của Minh.

Tôi hiểu rằng đã đến lúc tôi sống với con người của chính mình. Đã ba năm trôi qua nhưng vết thương kia vẫn làm tôi đau nhói mỗi khi nghĩ đến. Một vết thương sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể hàn gắn. Nhưng tôi sẽ cố gắng để biến nó thành một vết thương đẹp. Chiếc vòng hoa năm nào tôi sẽ không bao giờ chôn bên cạnh Minh mà sẽ mãi giữ nó bên cạnh mình, bởi nó cũng như Minh sẽ chẳng khi nào rời khỏi tôi, sẽ vẫn mãi tồn tại trong tim tôi.

"Đơn giản vì cậu là người tớ yêu, tớ trân trọng. Tớ sẽ bước tiếp, vì tớ tin rằng cậu luôn bên tớ và cũng vì tớ tin rằng khi bước đi tớ sẽ tìm được một người đợi mình nơi một góc nào đó của con phố, hay phía bên kia của con đường. Tớ sẽ sống hạnh phúc vì tớ và vì cả cậu. Ở nơi đây, bình minh đang đến, cậu có cảm nhận được không?"

Theo Guu

Bạn thấy bài viết này có hữu ích không?
Có;
Không

Tin liên quan

Tiêu điểm

Thấy chồng buồn bã khi bác sĩ thông báo vợ mang thai con gái, cô liền nháy mắt nói một câu khiến anh tá hỏaThấy chồng buồn bã khi bác sĩ thông báo vợ mang thai con gái, cô liền nháy mắt nói một câu khiến anh tá hỏa
20:13:11 23/12/2024
Con dâu xuống tiền xây tặng bố mẹ chồng căn nhà 2 tầng nhưng tờ giấy rơi ra hôm mừng tân gia mới là điều gây sốcCon dâu xuống tiền xây tặng bố mẹ chồng căn nhà 2 tầng nhưng tờ giấy rơi ra hôm mừng tân gia mới là điều gây sốc
10:22:57 24/12/2024
Đi họp lớp, bạn cấp 3 khoe lương 200 triệu/tháng, tôi làm bảo vệ chỉ 200 nghìn đồng/ngày: Đánh bạo hỏi một câu, tất cả bỗng cúi gằm mặtĐi họp lớp, bạn cấp 3 khoe lương 200 triệu/tháng, tôi làm bảo vệ chỉ 200 nghìn đồng/ngày: Đánh bạo hỏi một câu, tất cả bỗng cúi gằm mặt
09:58:09 24/12/2024
Công ty không thưởng Tết, tôi cắt khoản trà sữa, KFC của con để có tiền về quêCông ty không thưởng Tết, tôi cắt khoản trà sữa, KFC của con để có tiền về quê
07:10:17 25/12/2024
Tôi nhận ra sự thật về chính mình vì chồng... bỗng dưng mất việcTôi nhận ra sự thật về chính mình vì chồng... bỗng dưng mất việc
22:36:38 23/12/2024
Chị chồng gọi sang cho đồ ăn, bước đến hành lang tôi đã hiểu vì sao chị quyết làm mẹ đơn thân ở tuổi 42Chị chồng gọi sang cho đồ ăn, bước đến hành lang tôi đã hiểu vì sao chị quyết làm mẹ đơn thân ở tuổi 42
09:41:21 24/12/2024
Chồng nhất quyết bỏ vợ tài sắc vẹn toàn lấy bồ quá đỗi bình thường, 2 năm sau vợ lặng người khi biết lý doChồng nhất quyết bỏ vợ tài sắc vẹn toàn lấy bồ quá đỗi bình thường, 2 năm sau vợ lặng người khi biết lý do
19:23:14 23/12/2024
Thấy hộp cơm cháu gái mang đến viện cho ông nội, chị chồng tôi thẳng tay đổ vào thùng rác rồi quát: "Nấu kinh thế này ai dám ăn?"Thấy hộp cơm cháu gái mang đến viện cho ông nội, chị chồng tôi thẳng tay đổ vào thùng rác rồi quát: "Nấu kinh thế này ai dám ăn?"
09:37:54 24/12/2024

Tin đang nóng

Bản án dành cho nữ giáo viên có thai với nam sinh 12 tuổiBản án dành cho nữ giáo viên có thai với nam sinh 12 tuổi
07:08:38 25/12/2024
Chồng tức giận khi phát hiện vợ ngoại tình với cụ ông 74 tuổiChồng tức giận khi phát hiện vợ ngoại tình với cụ ông 74 tuổi
05:13:28 25/12/2024
Sao nam Vbiz giảm 35kg, ngoại hình hiện tại gây bất ngờSao nam Vbiz giảm 35kg, ngoại hình hiện tại gây bất ngờ
05:52:56 25/12/2024
Chuyện gì đang xảy ra với Hồng Thanh?Chuyện gì đang xảy ra với Hồng Thanh?
06:11:32 25/12/2024
Sao Việt 25/12: Đỗ Mỹ Linh đón Noel cùng chồng con, Khánh Vân tình tứ bên ông xãSao Việt 25/12: Đỗ Mỹ Linh đón Noel cùng chồng con, Khánh Vân tình tứ bên ông xã
06:58:27 25/12/2024
Tóc Tiên thừa nhận mua giải Chị ĐẹpTóc Tiên thừa nhận mua giải Chị Đẹp
06:43:37 25/12/2024
2 tài tử "nghiện vợ con" nhất Kbiz gọi tên Hyun Bin - Song Joong Ki: Người được khen hết lời, người bị mỉa mai không thương tiếc2 tài tử "nghiện vợ con" nhất Kbiz gọi tên Hyun Bin - Song Joong Ki: Người được khen hết lời, người bị mỉa mai không thương tiếc
05:56:33 25/12/2024
Phạm Băng Băng 12 tuổi đẹp cỡ nào mà khiến giáo viên phải "cảnh báo" bố mẹ cô làm 1 điềuPhạm Băng Băng 12 tuổi đẹp cỡ nào mà khiến giáo viên phải "cảnh báo" bố mẹ cô làm 1 điều
06:06:32 25/12/2024

Tin mới nhất

U50 không cho em trai mượn sổ đỏ để vay tiền liền bị em bêu riếu khắp nơi, cay đắng nhận ra một điều đắt giá

U50 không cho em trai mượn sổ đỏ để vay tiền liền bị em bêu riếu khắp nơi, cay đắng nhận ra một điều đắt giá

07:37:35 25/12/2024
Gánh nặng của gia đình không phải là con cái mà lại chính là người em trai sống ngay bên cạnh. Đúng là cuộc đời thật tréo ngoe.
Mẹ tôi khó chịu khi biết ông thông gia ngày nào cũng lén lút trước cửa nhà con gái, nhưng rồi bà bật khóc khi biết sự thật phía sau

Mẹ tôi khó chịu khi biết ông thông gia ngày nào cũng lén lút trước cửa nhà con gái, nhưng rồi bà bật khóc khi biết sự thật phía sau

07:34:25 25/12/2024
Nhìn hình ảnh bố chồng lặng lẽ xách từng túi đồ ăn ngon sang cho con dâu mà tôi không cầm được nước mắt. Đã 4 năm kể từ khi kết hôn, tôi luôn bị mẹ chồng với em chồng gọi là tai tinh
Chồng tôi tự khai chuyện ngoại tình rồi nhờ vợ đòi lại 170 triệu anh ta đầu tư cho nhân tình đi thẩm mỹ

Chồng tôi tự khai chuyện ngoại tình rồi nhờ vợ đòi lại 170 triệu anh ta đầu tư cho nhân tình đi thẩm mỹ

07:30:45 25/12/2024
Chuyện chia tay người yêu đòi quà thì có nhiều rồi nhưng chia tay bồ đòi quà mới là chuyện hiếm có khó gặp. Trong suốt 3 năm trôi qua, tôi mải mê chăm sóc gia đình nhỏ và xây dựng tổ ấm.
Biết tin tôi bệnh, cô hàng xóm cầm chục trứng gà sang thăm, tôi bực quá nói một câu thì cô ấy giận dữ xách trứng bỏ về

Biết tin tôi bệnh, cô hàng xóm cầm chục trứng gà sang thăm, tôi bực quá nói một câu thì cô ấy giận dữ xách trứng bỏ về

07:27:24 25/12/2024
Hàng xóm thôi mà, ai sống sao thì mình sống lại như vậy, chẳng cần phải lấy lòng ai cả. 2 năm nay, cạnh nhà tôi có vợ chồng cô Nhi chuyển đến ở.
Em trai nhận nuôi mẹ nên được chia nhiều đất hơn nhưng khi bà bị bệnh thì em ấy trở mặt khiến cả nhà lao nhao

Em trai nhận nuôi mẹ nên được chia nhiều đất hơn nhưng khi bà bị bệnh thì em ấy trở mặt khiến cả nhà lao nhao

07:24:07 25/12/2024
Con cái được hưởng tài sản đất đai của bố mẹ mà giờ đối xử với mẹ chẳng ra gì thế này thì có ngày nhận quả báo . Gia đình tôi có 3 anh em, tôi ở giữa, là con gái, lấy chồng xa.
Anh trai cầm xem hồ sơ khám bệnh của tôi, đôi mắt đỏ hoe rồi nói một câu khiến cả nhà chấn động

Anh trai cầm xem hồ sơ khám bệnh của tôi, đôi mắt đỏ hoe rồi nói một câu khiến cả nhà chấn động

07:20:47 25/12/2024
Cuộc đời này, có một người anh trai như thế đã là phúc phận rất lớn rồi. Tôi lấy chồng, sinh được đứa con trai thì ly hôn.
Cuối năm được chồng tặng tiền tỷ, tôi sợ hãi ném trả khi biết số tiền có được từ ai

Cuối năm được chồng tặng tiền tỷ, tôi sợ hãi ném trả khi biết số tiền có được từ ai

07:17:24 25/12/2024
Chưa kịp vui vì có tiền tỷ, tôi sợ hãi ném trả cho chồng khi biết tiền đó anh ta có được từ ai. Tôi kết hôn đến nay cũng vừa tròn 6 năm.
Nhắc đến chuyện về quê ngoại ăn Tết, chồng đang vui vẻ bỗng dưng giận dỗi cả tuần

Nhắc đến chuyện về quê ngoại ăn Tết, chồng đang vui vẻ bỗng dưng giận dỗi cả tuần

07:13:51 25/12/2024
Từ lúc tôi đề cập đến dịp Tết về quê ngoại, chồng bỗng dưng tỏ ra giận dỗi không muốn đi. Tôi năm nay 33 tuổi, đã lập gia đình được 6 năm nay.
Làm ông già Noel đi chuyển quà, tôi phát hiện bí mật động trời của anh rể

Làm ông già Noel đi chuyển quà, tôi phát hiện bí mật động trời của anh rể

07:06:02 25/12/2024
Bị bạn gái bắt làm ông già Noel giao quà cho các khách hàng nhí của cô ấy, tôi phát hiện bí mật động trời của người anh rể mà ai cũng tưởng là ông chồng quốc dân .
Lập nick ảo chát với chồng, tá hỏa phát hiện mình "qua đời" từ lâu

Lập nick ảo chát với chồng, tá hỏa phát hiện mình "qua đời" từ lâu

10:17:01 24/12/2024
Khi tôi lập nick ảo chát với chồng, mới biết anh ấy chuyên thả thính bằng cách tâm sự đang sống cô đơn, vợ mất đã nhiều năm nhưng không muốn đi bước nữa vì đau buồn...
Chồng tôi từng yêu các cô gái khá giả vì có tính "đào mỏ"?

Chồng tôi từng yêu các cô gái khá giả vì có tính "đào mỏ"?

10:12:47 24/12/2024
Mỗi lần cãi nhau, chồng tôi lại than trách lấy tôi nên phải khổ, trước kia anh ấy toàn yêu các cô gái gia đình có điều kiện.
Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi nổi đóa

Cô giúp việc lâu năm đột nhiên dắt bạn trai về ra mắt vợ chồng tôi, những chuyện diễn ra sau đó khiến tôi nổi đóa

10:04:36 24/12/2024
Giúp việc mà giống bà nội thiên hạ thì nên tiễn gấp, còn tiếc làm chi? Cô Xuyến làm giúp việc nhà tôi cũng đã 10 năm nay.

Có thể bạn quan tâm

Liệu có một ngày tỉ phú Elon Musk thành Tổng thống Mỹ?

Liệu có một ngày tỉ phú Elon Musk thành Tổng thống Mỹ?

Thế giới

12:17:21 25/12/2024
Ông ấy sẽ không trở thành tổng thống, tôi có thể nói với quý vị điều đó , ông Trump phát biểu tại một hội nghị của đảng Cộng hòa ở thủ phủ Phoenix của bang Arizona, theo AFP.
Vụ ô tô tông tử vong bé 17 tháng: Người điều khiển xe máy có phải liên đới chịu trách nhiệm?

Vụ ô tô tông tử vong bé 17 tháng: Người điều khiển xe máy có phải liên đới chịu trách nhiệm?

Tin nổi bật

12:14:42 25/12/2024
Nhiều người cho rằng, cả tài xế xe ô tô và xe máy đều sẽ phải chịu trách nhiệm trong vụ việc ô tô đánh lái tránh xe máy khiến bé 17 tháng tuổi tử vong ở Tuyên Quang. Điều này có đúng không?
Bị khởi tố vì giúp bạn... đánh đối thủ và hủy hoại tài sản

Bị khởi tố vì giúp bạn... đánh đối thủ và hủy hoại tài sản

Pháp luật

11:55:48 25/12/2024
Cơ quan CSĐT Công an huyện Tiên Phước áp dụng biện pháp ngăn chặn cấm đi khỏi nơi cư trú đối với Nguyễn Văn Tính (SN 2007, trú xã Tiên Cảnh) về hành vi Cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại sức khỏe cho người khác .
Những phản diện ấn tượng nhất của làng game thế giới năm 2024, "anh Liêm" là cái tên không thể thiếu

Những phản diện ấn tượng nhất của làng game thế giới năm 2024, "anh Liêm" là cái tên không thể thiếu

Mọt game

11:49:10 25/12/2024
Thậm chí sẽ chẳng quá nếu nói rằng nhân vật phản diện là một phần quan trọng trong việc tạo ra sự căng thẳng trong câu chuyện của trò chơi và bản thân chúng có thể là một số nhân vật tuyệt vời nhất mà tựa game mang tới.
Loài sinh vật thứ hai trên thế giới biết phẫu thuật

Loài sinh vật thứ hai trên thế giới biết phẫu thuật

Lạ vui

11:44:43 25/12/2024
Kiến thợ mộc Florida có khả năng phẫu thuật cắt cụt chân và làm sạch vết thương để ngăn nhiễm vi khuẩn lan rộng cho đồng loại.
Bộ ảnh giáng sinh gây bão view nhà Văn Hậu và Doãn Hải My, vóc dáng nàng WAG "mẹ một con trông mòn con mắt"

Bộ ảnh giáng sinh gây bão view nhà Văn Hậu và Doãn Hải My, vóc dáng nàng WAG "mẹ một con trông mòn con mắt"

Sao thể thao

11:40:13 25/12/2024
Không khí giáng sinh năm 2024, ngập tràn đường phố. Trên mạng xã hội dân tình cũng nô nức khoe những bức ảnh diện đồ lộng lẫy đón giáng sinh và chuẩn bị đón năm mới 2025.
Giáng sinh về, nàng đã sẵn sàng để tỏa sáng với sắc đỏ quyến rũ?

Giáng sinh về, nàng đã sẵn sàng để tỏa sáng với sắc đỏ quyến rũ?

Thời trang

11:13:28 25/12/2024
Sắc đỏ dễ dàng kết hợp với nhiều phong cách khác nhau, từ cổ điển, thanh lịch đến hiện đại, cá tính. Với sự đa dạng trong thiết kế, từ đầm xòe nữ tính, áo khoác đến phụ kiện tinh tế, sắc đỏ sẽ là lựa chọn để bạn tỏa sáng trong những bữa...
100.000 trẻ em gọi đến trung tâm quân sự hỏi "bao giờ ông già Noel đến nhà cháu"

100.000 trẻ em gọi đến trung tâm quân sự hỏi "bao giờ ông già Noel đến nhà cháu"

Netizen

10:40:43 25/12/2024
Mỗi mùa Giáng sinh, Bộ Tư lệnh Phòng thủ Hàng không Vũ trụ Bắc Mỹ nhận ít nhất 100.000 cuộc gọi của trẻ em hỏi vị trí hiện tại của ông già Noel, bao giờ ông tới...
Nữ MC trẻ thủ khoa ĐH Sân khấu Điện ảnh là ứng viên Hoa hậu Quốc gia Việt Nam

Nữ MC trẻ thủ khoa ĐH Sân khấu Điện ảnh là ứng viên Hoa hậu Quốc gia Việt Nam

Sao việt

10:34:47 25/12/2024
Quản Trần Gia Hân - nữ MC trẻ đến từ Đồng Nai - đang tạo dấu ấn trong hành trình chinh phục vương miện Hoa hậu Quốc gia Việt Nam 2024.
Tử vi 12 cung hoàng đạo ngày 25/12: Song Tử may mắn, Bảo Bình khó khăn

Tử vi 12 cung hoàng đạo ngày 25/12: Song Tử may mắn, Bảo Bình khó khăn

Trắc nghiệm

10:23:07 25/12/2024
Xem tử vi 12 cung hoàng đạo hôm nay 25/12 về sự nghiệp, tài lộc, tình yêu. Hôm nay, Song Tử hãy tự tin thể hiện khả năng, Bảo Bình cần quyết đoán hơn.
'Không thời gian' tập 19: Bà Hồi yêu cầu Hạnh chấm dứt tình cảm với Hùng

'Không thời gian' tập 19: Bà Hồi yêu cầu Hạnh chấm dứt tình cảm với Hùng

Phim việt

10:05:59 25/12/2024
Trong Không thời gian tập 19, bà Hồi yêu cầu con gái chấm dứt tình cảm với Hùng nhưng không đưa ra lý do thuyết phục.