Em và vợ sắp cưới, tôi phải chọn ai
Nhìn em sống khổ thế mà tôi đau lòng quá, muốn giữ em lại, bù đắp những gì em đã hy sinh cho tôi. Nhưng còn vợ sắp cưới thì sao, cô ấy tin tưởng, chăm sóc tôi lắm.
Tôi gặp em khi đến chỉ huy giải quyết một vụ truy bắt tội phạm, em là người bị liên lụy khi đi học ngang qua. Tôi nhớ như in lần đầu tiên đó nước mắt em rơi khi trò chuyện với tôi, tóc buông dài, chiếc áo dài trắng tinh khôi, gương mặt thánh thiện đến mê người, em bị người kia chạy trốn va vào và bị thương khi ngã. Không chỉ riêng tôi mà cả đội đến giải quyết điều rất thích em. Khi đó tôi 25, còn em chỉ mới bước qua tuổi 17. Lấy lý do em bị thương và muốn điều tra thêm vụ án nên tôi luôn được gặp em khi rảnh dù việc đó đã khép lại rất lâu và chi tiết của em không liên quan đến.
Ảnh minh họa
Chúng tôi đã có một thời gian rất vui vẻ. Nhà em ở làng cách xa thị trấn nên em ở trọ gần trường và gần cơ quan của tôi. Dù 25 tuổi nhưng trải qua những năm tháng học nội trú ở trường Cảnh sát và sự khắc nghiệt ở đây nên tôi chỉ biết tập trung học, không thân thế trong trường nên việc giữ kết quả thật tốt với tôi rất khó khăn. Tính tình của cảnh sát chúng tôi lại khô khan mà lại là cảnh sát hình sự nên càng khó để tìm thấy tình yêu nam nữ, khi đến với em đó là tình yêu đầu tiên, người con gái đầu tiên của tôi. Tính em rất hay nếu không nói là khác biệt với những người con gái khác, em mang áo dài thướt tha như thế trong lần gặp đầu tiên. Thế nhưng em lại là người mê thể thao, là vận động viên bóng chuyền của trường, một tay trống của nhóm guitar, cách nói chuyện, cách suy nghĩ nhiều lúc tôi phải hỏi để em cho ý kiến.
Mọi thứ về em điều hoàn hảo đối với tôi, chỉ duy nhất một điều làm tôi đau khổ đó là em là người có đạo, nhà em lại có người đi tu, việc kết hôn với người cùng đạo là bắt buộc. Tôi còn nghe nói nếu việc lấy một người ngoại đạo sẽ không ai đến dự, đám cưới không được tổ chức. Còn tôi từ trước đến giờ tôi chỉ sống phục vụ cho Đảng cho nhân dân, lại là cháu đích tôn của dòng họ, gia đình tôi có truyền thống cách mạng, đạo là không thể và tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Lúc đầu tôi chỉ xem em như đứa em cần chỉ bảo, giúp đưa em đi học, giới thiệu em cái này cái kia. Ai hỏi rằng tôi yêu em không thì tôi đều chối, nhưng đòi làm quen với em là tôi cấm tiệt (tôi biết tính anh em đồng nghiệp trăng hoa như thế nào). Dần dần tôi mới biết mình yêu em nhiều, đi công tác xa làm tôi nhớ em điên đảo, nhiều khi nghe điện thoại em mà tôi mừng còn hơn bắt được thông tin tội phạm khi mình đang làm nhiệm vụ. Các anh em thân thiết biết chuyện đều khuyên tôi nên nói ra chứ không một cô gái như em sẽ bị ai đó cướp mất.
Video đang HOT
Sau đợt đi xa 3 tháng đó tôi đã về ngỏ lời với em bất chấp việc chúng tôi có đến được với nhau hay không. Rồi em đã thành người yêu của tôi .Thiệt thòi cho em khi chúng tôi không được công khai vì nhà em không cho con gái yêu sớm, còn tôi vừa về cơ quan nên sợ sẽ ảnh hưởng đến cách nhìn của lãnh đạo về mình khi quen người có đạo. Một phần tôi thường phải đi công tác ngoài tỉnh nên gặp em càng ít đi, chỉ chủ yếu qua điện thoại. Tôi không lo lắng được nhiều cho em, chỉ gửi gắm anh em chú ý đến em khi đi công tác xa.
Mọi việc thay đổi khi em học đại học, gia đình tôi gặp nhiều biến cố khi ba bị vu khống, dù đã được sắp xếp nhưng uy tín giảm sút, bị yêu cầu nghỉ hưu sớm, chắc chắn tôi liên lụy. Thời gian đó, tôi lao vào làm việc để chứng minh thực lực của mình. Tôi dần xa em trong thời gian đó. Một năm sau ba tôi mất, ba nói muốn thấy tôi thành công để vực dậy gia đình. Mặc tôi bận rộn với nhiều lo toan, thu xếp cả sự nghiệp lẫn gia đình, em vẫn ở bên động viên làm động lực cho tôi, cả chiều theo ham muốn của tôi. Em nói muốn giúp gì cho tôi, em nhỏ bé quá so với những gì tôi gánh nên đây là việc một người yêu nên làm. Tôi thương em quá đỗi.
Tôi không biết đây có phải cơ hội cho mình không khi con gái sếp rất thích tôi, cô ấy làm bên tòa án tỉnh. Sếp có ý sẽ nâng đỡ vì đánh giá cao năng lực và tinh thần trách nhiệm của tôi nếu kết thông gia với nhau. Em biết chuyện nên đã chủ động rời xa, em nói dù giờ tôi muốn chọn bên nào em vẫn sẽ ra đi. Tôi đã để em ra đi. Sau 2 năm chia tay, tôi chuẩn bị lập gia đình, vợ sắp cưới của tôi dù tính tình hơi bướng nhưng rất yêu thương, chăm lo cho sự nghiệp của tôi. Dù tình yêu không nhiều nhưng tôi nhận thức được mình sẽ không làm tổn thương cô ấy. Tôi cũng đang ở tuổi thành công đến, mọi thứ đều tươi sáng, chỉ duy nhất có em làm tôi đau khổ.
Rồi trong cơn say, em đã gọi cho tôi, em trách tại sao biết sẽ không cưới em mà vẫn yêu, biết không thể chọn em sao lại không gìn giữ cho em, làm em phải mắc tội với đạo của em, làm em không muốn yêu ai vì đã không còn trong trắng. Nhìn em sống thế tôi đau lòng quá, muốn giữ em lại, bù đắp những gì em đã hy sinh cho tôi. Nhưng còn vợ sắp cưới thì sao, cô ấy tin tưởng, chăm sóc tôi lắm. Tôi phải quyết định như nào đây? Mong được các bạn chia sẻ.
Theo Thuận/Ngoisao
Chỉ cần im lặng để quá khứ ngủ yên và nỗi đau tự lắng xuống
Những khi nhớ nhau ta hãy cứ lặng yên nhìn về quá khứ, lặng yên để hiện tại không bị xáo động và lặng yên để thấy rằng ta vẫn chưa hết yêu nhau.
Đi qua bao nhiêu sóng gió của yêu thương, giờ đây em chọn cách lặng yên để đương đầu với tất cả. Em biết, với cả hai trái tim đã chằng chịt những vết xước của đôi ta thì quên đi là điều không thể, thế nhưng ta sẽ tự khiến mình càng thêm đớn đau, khiến trái tim càng nhớ về nhau nhiều thêm khi cứ níu kéo một điều đã trở thành xưa cũ. Thôi thì cả hai ta nên chọn cách im lặng để sóng gió bão bùng cũng theo đó mà lắng xuống.
Đừng bảo rằng im lặng là ta đã quên nhau, mà đôi khi im lặng nghĩa là ta đang dành cho nhau một tình yêu thương đặc biệt hơn bao giờ hết. Có những điều không phải cứ nói ra thì đối phương mới hiểu và có những cảm xúc không phải cứ bộc lộ ra bằng những giọt nước mắt thổn thức hay những tiếng nấc nghẹn là sẽ nhanh chóng qua đi. Ta hãy chọn cho mình cách lặng im để đối diện với những điều cuộc đời này đã nhẫn tâm tạo ra mà dù có cố gắng đến đâu nhưng bản thân vẫn chẳng thể thay đổi được, để thôi quay cuồng, thôi đau đớn, để xoa dịu và để bình yên đến với con tim ta đang yếu mềm.
Anh hãy thôi tìm cách liên lạc với em, hãy thôi không nhờ gió, nhờ mây nhắn nhủ những yêu dấu, nhớ thương tới em nữa nhé! Em sợ giọng nói ấm áp ấy sẽ khiến mình động lòng, sợ những sợi nhớ sợi thương của anh sẽ khiến trái tim mình tan chảy. Khó khăn lắm em mới tự tạo cho con tim mình một lớp vỏ ngoài băng giá, vậy nên xin anh đừng tìm cách phá vỡ chúng, đừng khiến những giọt lệ yếu đuối giấu phía sau đôi mắt em phải tuôn trào.
Em cũng sẽ chẳng chạy đi tìm anh, sẽ thôi không còn gào thét tên anh trong những giấc chiêm bao đến không hẹn trước nữa. Dù em vẫn nhớ nhưng sẽ chẳng bao giờ khóc lóc gọi anh về, cũng sẽ thôi không dằn vặt bản thân vì tại sao lại bỏ qua tiếng gọi của con tim mà nghe theo lý trí. Em sẽ ngoan ngoãn lặng yên ru mình trong những nhớ thương anh đến khắc khoải, sẽ tự ve vuốt, tự xoa dịu những vết thương vẫn còn đang rỉ máu của trái tim mình.
Quá khứ sẽ chẳng bao giờ ngủ yên được nếu như một trong hai ta cứ cố tình đánh thức nó dậy. Có lẽ khi nhớ nhau ta không cần chạm tới quá khứ, chỉ cần nhớ rằng đã có một thời ta từng cùng nhau miệt mài vun đắp những giấc mơ yêu. Những khi nhớ nhau ta hãy cứ lặng yên nhìn về quá khứ, lặng yên để hiện tại không bị xáo động và lặng yên để thấy rằng ta vẫn chưa hết yêu nhau.
Dù ngày sau có ra sao thì em vẫn sẽ sống bằng một niềm tin rằng tình yêu của đôi mình là mãi mãi. Dù hai đứa chẳng thể đến được với nhau nhưng sẽ không bao giờ một trong hai phải là người cô độc, bởi bất cứ lúc nào ta cũng có tình yêu của người kia luôn sánh bước cùng mình.
Rồi sẽ có một ngày trong chuyến hành trình của cuộc đời ta tìm cho mình được những bến đỗ,
nhưng dù thế nào thì hãy luôn dành cho nhau một khoảng trời riêng, nhỏ thôi nhưng đủ rộng để mỗi khi ngột ngạt với hiện tại ta có thể bước vào nghỉ tạm, một góc trái tim nho nhỏ để những khi mỏi mệt ta có thể lặng lẽ tự ru mình bằng những ký ức xa xưa.
Bắt đầu từ bây giờ em sẽ lặng yên, để không khiến lòng anh ở nơi xa kia phải thêm một phen dậy sóng. Em sẽ lặng im để dọn chỗ cho những cảm xúc mang tên bình yên ghé đến. Đôi khi yêu đâu cần phải nói mà chỉ cần im lặng để quá khứ ngủ yên, để nỗi đau tự lắng xuống. Đôi khi yêu không cần phải nói mà chỉ cần im lặng để cho nửa kia biết rằng có một người lúc nào cũng mong cho họ được hạnh phúc. Bởi vậy nên từ bây giờ em sẽ im lặng và anh cũng vậy phải không?!
Theo Phununews
Nửa đêm tỉnh dậy tôi hốt hoảng khi thấy quần áo trên người mình biến mất còn chồng thì đang... Nửa đêm tỉnh dậy tôi hốt hoảng khi thấy quần áo trên người mình biến mất còn chồng thì đang Sau khi sinh con đầu lòng được 1 tuổi thì vợ chồng mình nhỡ kế hoạch. Lúc phát hiện ra thì mình đã bầu được hơn 7 tuần rồi. Lúc ấy mình hoang mang lắm vì con lớn đã là con gái rồi,...