Em và con chỉ có thể ngóng theo anh!
Tôi chỉ biết khóc, dường như nước mắt tôi đã vơi cạn đi thật nhiều… (Ảnh minh họa)
Mối tình sinh viên trong sáng kết thúc. Tôi và anh xa nhau. Khoảng cách đã nhóm lên lời chia tay đau như cắt. Anh không hề hay biết tôi đang mang trong mình giọt máu của anh… Để rồi…
Lên đây công tác được một thời gian thì tôi sinh cháu. Biết bao nhiêu khó khăn vất vả, tủi nhục tôi đều gánh chịu. Đã có những lúc tôi thầm trách ông trời sao lại đối xử quá nhẫn tâm với mình như vậy. Qua bạn bè anh, tôi biết được ngày ấy anh chia tay tôi là vì gia đình.
“Em ơi, em ngủ ngon nhé. Nằm ngủ nhớ đắp chăn ấm vào chứ không trời mấy hôm nay lạnh lắm, em sẽ bị ho nhiều đấy. Anh đi ngủ đây !”
Khi đọc những dòng này, chắc hẳn các bạn nghĩ rằng người được nhận nó chắc phải được hạnh phúc lắm. Nhưng sự thật thì không như người ta thường nghĩ. Lúc này không biết là tôi đang hạnh phúc hay đang đau khổ nữa. Có lẽ những cảm xúc ấy trong tôi giờ đây không còn phân biệt được nữa. Mắt tôi nhòa đi mà chính tôi cũng không hiểu vì sao mình lại khóc.
Bốn năm về trước, khi tôi và anh đang còn là những sinh viên của một trường Đại học. Chúng tôi đã quen nhau từ năm thứ nhất vì cùng học chung một lớp nhưng mãi tới năm thứ ba thì vị thần tình yêu mới bắn mũi tên ái tình vào tôi và anh. Tôi là một cô gái năng động, hoạt bát, hay nói, hay cười mà như nhiều đứa bạn của tôi nhận xét thì có lẽ lúc sinh ra tôi 12 bà mụ đã nặn nhầm cho tôi thành con gái. Còn anh là người ít nói, hiền lành. Và sự kết hợp của hai chúng tôi quả là một sự bù đắp của tạo hóa..
Tôi và anh đã có những tháng ngày thật hạnh phúc bên nhau khi cùng ăn, cùng học ở thư viện, ở giảng đường; còn đi chơi đâu chúng tôi cũng dính với nhau như đôi sam. Bạn bè cùng lớp có khi cũng phải ghen tỵ với tình yêu của hai đứa tôi.
Hết năm thứ 4 chúng tôi tốt nghiệp ra trường, anh trở về Hà Giang – nơi cực bắc tổ quốc và đó cũng là quê hương anh. Còn tôi về Thái Bình. Lúc ở bến xe, tôi còn nhớ rõ cả anh và tôi đều khóc, khóc rất nhiều bởi vì chúng tôi hiểu rõ rằng hôm nay chia tay nhau ở đây thì không biết bao giờ mới gặp lại. Tôi nấc nghẹn trong tiếng khóc:
- Anh ơi khi nào mình gặp lại nhau?
Video đang HOT
- Anh không biết, nhưng khi nào có điều kiện thì anh sẽ về Thái Bình thăm em. Em phải giữ gìn sức khỏe và tự chăm lo cho mình nhé, anh yêu em…
Dù không có anh ở bên nhưng tôi vẫn có một niềm an ủi lớn nhất đó là kết quả của tình yêu đẹp của tôi và anh… (Ảnh minh họa)
Tuy ở xa nhưng ngày nào chúng tôi cũng liên lạc với nhau mặc dù đó chỉ là những câu chuyện hay những suy nghĩ rất đời thường nhưng đó lại là cầu nối giữa tôi với anh. Thời gian cứ thế trôi đi cho tới một ngày tôi nhận được tin nhắn của anh: “Em ơi, có lẽ chúng mình chia tay nhau đi. Anh đã nghĩ rất nhiều rồi nhưng càng nghĩ anh càng không tìm được lối thoát nào cả”. Tôi không kịp hiểu chuyện gì vội bấm số máy của anh gọi ngay:
- Tại sao lại như vậy hả anh? Có chuyện gì với anh à? Hay là anh đã không còn yêu em nữa?
- Không phải thế đâu. Anh chưa bao giờ hết yêu em nhưng có những chuyện không thể tự mình quyết định được. Tuần tới anh xuống Hà Nội học, anh học thêm hai năm văn bằng hai nữa; rồi khi học xong, cũng phải mấy năm nữa anh mới có thể nghĩ đến hạnh phúc riêng của mình. Thời gian lâu như vậy em có chờ được anh không? Mà nếu em chờ anh thì thiệt thòi cho em quá. Chính vì yêu em nên anh không nỡ để em phải hi sinh nhiều vì anh như vậy. Mà sau này dù thế nào thì hai chúng ta cũng không thể đến với nhau được. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em rất nhiều, em ơi!
Tôi như chết lặng, tai tôi không còn nghe rõ những gì anh nói nữa. Tôi chỉ biết khóc, dường như nước mắt tôi đã vơi cạn đi thật nhiều để sau này trong cuộc đời tôi không còn nước mắt để có thể khóc được nữa.
Tôi thực sự đau khổ khi trong tay tôi lúc này không có gì cả, ngoài gia đình là chỗ dựa duy nhất cho tôi. Ra trường trong thời buổi hiện nay để kiếm được một việc làm thật không phải là chuyện đơn giản khi không nhờ vào những mối quan hệ quen biết. Ở quê tôi không biết từ lúc nào chuyện đó trở thành thường lệ. Mấy tháng chờ đợi tôi không xin được việc làm, càng ngày tôi càng chìm sâu vào cảm giác tự kỷ, u uất, ít nói và trầm hơn nhiều so với con người tôi trước đây. Đã có lúc tôi tuyệt vọng, đã nghĩ tới cái chết vì chỉ có chết đi thì mới quên hết tất cả mọi chuyện, không phải nghĩ gì, tính gì nữa nhưng rồi tôi lại không thể làm vậy được khi nghĩ đến bố mẹ tôi đã vất vả bao năm nuôi tôi khôn lớn và nhất là đứa con tôi đang mang trong bụng nên nhất định tôi phải sống, tôi không thể dễ dàng đầu hàng như vậy được.
Tôi nộp hồ sơ xin việc lên quê hương anh- Hà Giang. Sau ít ngày chờ đợi tôi đã được nhận vào làm tại một cơ quan nhà nước. Tôi rời xa bố mẹ, gia đình để đi làm việc mà không ai biết đi theo tôi còn có cả giọt máu của anh và tôi.
Lên đây công tác được một thời gian thì tôi sinh cháu. Biết bao nhiêu khó khăn vất vả, tủi nhục tôi đều gánh chịu. Đã có những lúc tôi thầm trách ông trời sao lại đối xử quá nhẫn tâm với mình như vậy.
Qua bạn bè anh, tôi biết được ngày ấy anh chia tay tôi là vì gia đình. Anh là con một mà gia đình anh là người Tày còn tôi là người Kinh nên bố mẹ anh không đồng ý vì sợ tôi không hiểu phong tục của dân tộc anh thì không sống được với nhau hơn nữa quê anh và quê tôi cách xa nhau hơn 400 km thì làm sao mà lấy nhau được.
Tôi không hề trách hay giận anh mà chỉ thấy thương anh hơn. Cho đến bây giờ con trai tôi đã hơn một tuổi và anh vẫn không hề biết trên đời này còn có sự có mặt của một sinh linh nhỏ bé đáng yêu mặc dù chúng tôi vẫn thường liên lạc với nhau. Tôi cũng biết giờ đây anh đang giảng dạy tại một ngôi trường của tỉnh nhưng tôi vẫn không cho anh biết con và tôi đang ở rất gần anh. Nhiều khi tôi ôm con ngồi ở quán cà phê đối diện nơi cổng trường anh làm việc để được nhìn thấy anh cho vơi bớt nỗi nhớ mong.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên khi thấy anh sau một thời gian dài không gặp lại- anh hiện ra trước mắt tôi vẫn vậy chỉ có điều trông anh hình như già dặn hơn, chững chạc hơn. Suýt chút nữa tôi chạy ra ôm chầm lấy anh nhưng cũng may là tôi kịp trấn tĩnh lại mình không thể làm như thế được. Nếu anh biết tôi đang làm việc ở đây hơn nữa anh còn có một đứa con thì mọi chuyện sẽ ra sao?. Không biết hai năm qua anh đã quen cô bạn gái nào chưa? Nếu anh đã quên tôi và yêu người khác thì tôi không hề trách anh vì trong sâu thẳm tôi vẫn yêu và tôn trọng anh. Hơn ai hết tôi mong anh có được hạnh phúc bởi tôi không là người đem hạnh phúc đến cho anh thì tôi cũng không thể cướp đi hạnh phúc mà ai đó đang mang lại cho anh… Còn tôi dù không có anh ở bên nhưng tôi vẫn có một niềm an ủi lớn nhất đó là con trai – kết quả của tình yêu đẹp của tôi và anh.
Theo Vietnamnet
Tôi chết sững khi gặp lại người cũ
Tôi đã trao anh tất cả và cũng không ít khốn đốn vì bị ám ảnh dằn vặt người thứ ba... (Ảnh minh họa)
Vì là cháu dâu tương lai nên tôi đến giúp đỡ gia đình Việt. Tôi chết sững khi thấy anh, và anh cũng thế. Cố gắng lắm tôi mới gật đầu chào anh được...
Sau đó tôi được biết anh có họ hàng với gia đình Việt, mấy cô, mấy bác cứ xuýt xoa thương anh gà trống nuôi con, anh có tài nhưng cuộc sống gia đình không hạnh phúc. Anh mới ly dị được một thời gian ngắn...
Tâm trạng tôi rối bời, không thoải mái, đầu căng như dây đàn. Tôi không còn biết mình đang đi đúng hướng hay không? Năm nay 26 tuổi, không quá xinh đẹp nhưng cao ráo, dễ nhìn và có duyên.
Khi học năm cuối đại học, tôi gặp anh trong đợt tuyển dụng tại trường. Tôi may mắn là một sinh viên nữ duy nhất trúng tuyển công ty của anh. Ngày đầu tiên đi làm tôi gặp lại anh. Từ ngày đó ngày nào anh cũng gọi tôi tới văn phòng anh nói chuyện, những câu chuyện vui khiến tôi cười cả buổi.
Vào công ty thời gian ngắn tôi được đánh giá cao về năng lực và được đề bạt lên quản lý. Công việc gắn tôi và anh gần nhau hơn. Cũng từ khi đó tôi khám phá thêm rất nhiều điều thú vị ở anh. Càng ngày tôi càng gần anh hơn. Tôi đã bị anh cuốn hút từ những buổi nói chuyện dí dỏm, từ những cuộc hàn huyên hàng giờ. Cũng không rõ tự khi nào tôi yêu anh. Hạnh phúc được ở bên anh, được yêu anh khiến tôi từ bỏ rất nhiều lời mời hấp dẫn khác trong công việc.
Mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp nếu không phải anh đã có gia đình. Nhưng hình như gia đình anh không yên ổn, vợ anh đã đi xa, tôi không muốn tìm hiểu sâu can thiệp gia đình anh. Tôi chỉ biết trước mắt anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh. Trong hai năm yêu anh, tôi đã trao anh tất cả và cũng không ít khốn đốn vì bị ám ảnh dằn vặt người thứ ba. Nhưng tôi không lý trí nổi, tôi cứ mê muội trong mê cung tình ái với anh.
Tôi không lý trí nổi, tôi cứ mê muội trong mê cung tình ái với anh... (Ảnh minh họa)
Để rồi, tôi chợt nhận ra, mình đang đánh mất tuổi xuân. Ngày nhận ra là ngày vợ anh trở về nhà, tôi bỏ đi cũng là ngày hôm ấy, cái ngày tôi nhận tin từ người nhà của anh báo đến cho anh. Xa anh, tôi quay quắt trong nỗi nhớ anh. Tôi đã phải thay đổi lại tất cả thói quen và quan trọng nhất quên cả cách gọi điện cho anh.
Tôi cố xây cho mình một bộ mặt lạnh lùng nhất để không ai lo lắng. Tôi bắt đầu công việc mới, và cũng chính ở đây, tôi có duyên với Việt. Dù không có gì sâu đậm nhưng tôi có cảm tình với người đàn ông hiền lành là Việt, những tưởng mình sẽ yên phận, quá khứ cũ sẽ không thể nào khuấy động cuộc sống của tôi nữa. Lâu lắm rồi tôi không còn nhức nhối khi nhớ anh.
Chuyện tình cảm mới của tôi khá tốt đẹp. Cả hai bên gia đình đều vun vào cho hai đứa. Không ai biết tôi đang giữ bóng anh ở môt góc khuất tâm hồn. Tôi thầm cầu mong từng ngày tới đám cưới, không phải vì tôi hoá hức mà vì tôi muốn được quên anh.
Trớ trêu thay, nhà trai có tang, đám cưới hoãn lại. Vì là cháu dâu tương lai nên tôi đến giúp đỡ gia đình Việt. Tôi chết sững khi thấy anh, và anh cũng thế. Cố gắng lắm tôi mới gật đầu chào anh được... Sau đó tôi được biết anh có họ hàng với gia đình Việt, mấy cô, mấy bác cứ xuýt xoa thương anh gà trống nuôi con, anh có tài nhưng cuộc sống gia đình không hạnh phúc. Anh mới ly dị được một thời gian ngắn... Không thể ở lại để nghe về anh, tôi sợ tất cả tình cảm xưa sẽ ào về. Tôi xin phép về sớm lấy lý do bị mệt.
Cuộc gặp gỡ vô tình ấy đã khuấy lại cả vùng ký ức xưa. Nhớ nhung, yêu thương xưa lại tràn về. Tôi sợ, sợ mình không quên nổi anh, tôi sợ mình lại không thể lý trí. Tôi sợ mình có lỗi với Việt.
Máy điện thoại của tôi vẫn vang lên từng hồi chuông của anh gọi đến. Cố gắng lắm tôi mới không nghe, anh nhắn tin muốn mời xin tôi cuộc hen. Anh vẫn ân cần, vẫn quan tâm tôi như xưa, có lẽ nào cuộc gặp vô tình hôm đó anh đã nhận ra tôi vẫn còn tình cảm với anh? Tôi phải làm gì đây?
Theo Vietnamnet
Tình thoáng qua với bạn người yêu Chỉ vì những tình cảm thoảng qua với Hoàng, tôi đã rời xa anh... Tôi đang sống trong ngập tràn hạnh phúc... vậy mà chỉ vì những tình cảm thoảng qua với Hoàng, tôi đã rời xa anh, người đàn ông hết mực thương yêu và lo lắng cho tôi. Giờ đây tôi vẫn chưa thể nào quên được Nguyên Anh, người đàn...