Em ước mình đừng gặp anh ngày ấy
Giáng sinh sắp tới rồi. Lẽ ra em đã có thể nở nụ cười thật vui và hạnh phúc để chào đón một Giáng sinh an lành bên người em yêu thương. Nhưng, tại sao, lúc này, em lại thấy thổn thức và bất lực không giữ được những giọt nước mắt của mình thế này?
Cho đến ngày hôm nay, em vẫn không thể tin rằng mình đã chia tay, cái cảm giác ấy cứ len lỏi và rồi đâm vào tim em đau buốt. Cái lạnh tê tái của màn đêm sẽ không bao giờ khuất phục được em nếu như ngày ấy anh không ra đi, và em cũng sẽ không bao giờ để mình ngã quỵ nếu không yêu anh nhiều như thế.
Đồng ý là chuyện gì rồi cuối cùng cũng sẽ qua thôi, vết thương rồi cũng sẽ lành và “ngày mai trời lại sáng”. Nhưng “ngày mai” đó đối với em là cả một thử thách quá lớn lao, khi mà lý trí của em chẳng thể nào thắng nổi được con tim cuồng dại.
Video đang HOT
Em nhớ anh đến phát điên, mặc cho xung quanh em có bao nhiêu sự ân cần, vỗ về, chăm sóc. Em luôn giữ những hình ảnh đẹp về anh trong khi tất cả bạn bè em đều khuyên em hãy quên anh đi, rằng anh không xứng đáng với những gì em đã và đang phải hy sinh.
Em đau khổ nhận ra anh quyết định rời xa em vì sự nghiệp và danh vọng. Còn đau đớn hơn gấp ngàn lần khi em biết, mình mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có thể trở về bên nhau như ngày xưa nữa. Sẽ không có những buổi hẹn hò, đưa đón, không có những lúc tự tay nấu cho anh món ăn anh yêu thích, không còn những hôm đi bơi cùng anh khi hè đến, không có vòng tay yêu thương, ấm áp mỗi lúc đông sang.
Em biết phải làm gì đây khi những kỷ niệm ấy giờ đây cứ ùa về trong lòng em, trong cái lạnh như muốn nghiền nát thịt da bên thánh đường đơn lẻ?
Giáng sinh về, đôi lứa bên nhau nguyện cầu hạnh phúc, một mình em ở lại nơi căn phòng từng ghi dấu biết bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào giữa chúng ta, làm bạn với vị mặn mòi của nước mắt, vị chát đắng nơi bờ môi, vị cay nồng của sống mũi.
Em ước gì mình đừng gặp anh ngày đấy, thì có lẽ, bây giờ em sẽ không phải ngậm ngùi thế này. Em sẽ không khóc nữa đâu, sau đêm nay, em sẽ vùi chôn tất cả, sẽ gạt những dòng lệ để mình mạnh mẽ hơn, và em sẽ sống, để một ngày nào đó, khi gặp lại nhau, anh sẽ thấy hối tiếc vì ngày hôm nay đã không trân trọng, đã không thật lòng và đã bỏ lỡ cơ hội được ở bên một người yêu như em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh - tình yêu nơi em
Chúng ta quen nhau cũng gần bốn năm rồi phải không anh nhỉ? Người em luôn gọi "anh trai" nhưng có ai biết được lòng em đau đớn khi phải xưng hô "anh, em" với anh đâu. Nếu như ngày ấy, em đừng gặp anh, đừng nói chuyện với anh thì có lẽ bây giờ em sẽ không như thế này.
Em thật ngốc khi thổ lộ tình cảm của mình cho anh nghe, đúng không? Em có rất nhiều người anh "kết nghĩa" nhưng chỉ có anh, em để tình cảm của mình đi lạc hướng và em ghét khi phải chấp nhận một điều rằng "em yêu anh". Nhiều người bảo em không nên cứ mãi chạy theo những gì không thuộc về mình. Họ chia sẻ với em những kinh nghiệm về tình cảm, đưa cho em những lời khuyên về tương lai cũng như những thành công sau này nếu em cố gắng học thật giỏi vì có thể em còn quá nhỏ so với những gì đang diễn ra trong cuộc sống, không thể hiểu hết được mọi điều kể cả tình yêu. Tại sao con người ta cứ phải luôn nói tới tình yêu trong thơ ca, phim ảnh? Có lẽ vì nó quá đẹp, quá hoàn hảo và với em, nó quá lớn. Liệu em có thể giữ tình yêu mãi mãi được không anh hay em sẽ lại buông xuôi và chọn cách xóa bỏ mọi thứ nơi anh? Em rất muốn được làm điều ấy nhưng em không nỡ, em không muốn đánh mất tình cảm "anh, em" của chúng ta chỉ vì tình yêu của em. Liệu tình yêu của em có đủ lớn để giúp em sống tốt hơn từng ngày? Vâng, nó quá lớn, quá đẹp, quá rực rỡ.
Em từng trải qua một lần thất bại trong tình cảm và em rất sợ khi phải yêu một người, chỉ vì em sợ mình sẽ lại bị tổn thương. Anh không phải là người giúp em thoát khỏi những ngày ảm đạm của mối tình đầu không được trọn vẹn. Anh cũng không phải là người luôn động viên em, lo lắng cho em mỗi khi em buồn, em thất vọng, anh chỉ đơn giản là một người bạn, người anh trai của em. Nhưng có giới hạn nào cho tình cảm của em, có lí do nào cho em không ngừng nghĩ đến anh hằng ngày? Anh, tình yêu đơn phương của em, luôn tràn ngập trong suy nghĩ của em hằng ngày.
Từ khi yêu anh, em thay đổi cách nói chuyện, cách ăn mặc, đến cách đi đứng. Em từ bỏ những đôi dép Dr nặng và cá tính, những chiếc áo thun hoạt hình, những chiếc giỏ xách đủ màu, những quán trà sữa nhộn nhịp, thói quen ăn vặt... để trở nên nữ tính, chín chắn và trưởng thành hơn. Tuổi 19, em có thể vẫn là một cô học sinh vui vẻ, hoạt bát, àm điều mình thích và không nghĩ đến xung quanh, ngày ngày tụ tập hàng xén cùng bạn bè nhưng em gạt bỏ cũng như chấp nhận quay lưng lại với chính mình. Em khoác lên mình những chiếc áo thun trắng tinh, đơn giản, những chiếc quần jean dài, những đôi giày búp bê, những chiếc giỏ xách không màu mè, phá cách, tìm đến những quán nước lãng mạn, thanh nhã, thưởng thức những dòng nhạc trử tình... cũng chỉ vì tình yêu của em hơn cả mọi thứ. Nhưng em nhận lại được điều gì từ anh? Đã nhiều lần em tự hỏi chính mình, có phải em đã ngu muội và mất phương hướng rồi chăng? Tai sao em có thể yêu anh trong khi anh đã có một hình bóng khác? Liệu có quá bất công cho người ấy và tự em làm khổ chính mình, liệu những thay đổi của em có xứng đáng với những gì em được nhận.
Thời gian anh và em dành cho nhau không bao giờ là đủ vì anh còn cuộc sống của mình và em không được quyền cũng như không có tư cách để giữ anh lại. Em chỉ là em gái kết nghĩa của anh. Anh-tình yêu của em, cũng chỉ vì biết tình cảm của em dành cho anh quá lớn nên anh luôn im lặng trước mọi khó chịu từ em, anh luôn bỏ qua những phút em không ngoan và nhường nhịn khi em "thất thường". Tình cảm của anh dành cho em, không ai hiểu được, trừ em vì đơn giản em là con gái. Nhiều người nói anh là người tham lam, ích kỉ, bắt cá hai tay khi nghe em tâm sự nhưng nào họ có biết em cũng ích kỉ. Nếu em không tham lam, em đã không lưu luyến với anh như thế này khi biết anh đã có người khác, em cũng sẽ không chấp nhận làm "em gái" của anh để rồi tự ôm đau khổ vào người. Nếu em không ích kỉ, em cũng sẽ không thay đổi mình để anh nghĩ đến em nhiều hơn. Anh chỉ có thể dành cho em hai tiếng vào buổi tối để cùng nhau nói chuyện, chia sẻ những công việc, cuộc sống... Với em, điều đó quý giá biết bao.
Ngày không anh, em chiến đấu với nỗi nhớ da diết bằng việc vùi đầu vào đống sách vở ở thư viện, làm việc luôn tay để không bị hình bóng anh xâm chiếm. Em ghét khi phải về nhà mỗi khi tan học, vì như thế, em sẽ lại đối mặt với nỗi cô đơn của mình. Liệu em có đủ sức để vượt qua? Em rất muốn chấm dứt mọi thứ với anh nhưng tình yêu của em lớn hơn cả những gì em có thể hình dung, kéo em về lại. Ngày qua ngày, em nghĩ đến anh mỗi lúc nhiều hơn. Khi em cố gắng quên anh đi bằng cách im lặng, không nói chuyện thì anh lại xuất hiện, kéo trái tim em về đúng chỗ. Cảm ơn anh, tình yêu của em. Anh thay đổi con người em, cuộc sống của em. Nhưng liệu em có đủ dũng cảm để quên anh mà sống tiếp cuộc sống của mình? Tất nhiên là không, vì em vẫn còn yêu anh, em không thích né tránh và cũng không muốn che giấu cảm xúc của mình. Em mặc kệ kết quả mình sẽ được nhận là gì, người ta nói gì, em muốn sống thật với tình cảm của mình dù chỉ một lần. Có thể cuối cùng em không nhận được gì nhưng ít ra em cũng đã yêu hết mình.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Nhớ anh người yêu dấu! Hôm nào cũng như hôm nào, ngoài trời lạnh rét căm căm. Với nỗi đau tưởng chừng không thể nào nguôi ngoai. Từng giọt nước mắt mỗi đêm, hay những nỗi ấm ức mà không thể kể cho ai hiểu được. Đây là cảm xúc diễn ra trong tâm hồn em. Nó đang diễn ra song song. Nó làm em vui vì nhớ...