“Em tự quyết đi!”
Em cũng không thể trách ai, chỉ trách cứ bản thân đã quá dễ dãi.
Năm 20 tuổi, em mới biết yêu. Nhưng mối tình đầu của em lại là một gã Sở Khanh. Cùng một lúc hắn yêu ba người con gái, trong đó có em. Tiếc là khi biết được tất cả sự thật thì em đã mang trong mình đứa con của hắn.
Em cầm theo kết quả siêu âm đến tìm hắn. Em không cầu xin gì ở hắn ngoài trách nhiệm với con của em. Nhưng đáp lại tất cả chỉ là câu trả lời hờ hững: “ Cái thai là do em mang nên tự quyết định đi“. Ngày hôm đó, em tưởng chừng như không thể đứng dậy được. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ em nghĩ lại rơi vào hoàn cảnh đó.
Suốt cả đêm, em chỉ biết nằm ôm bụng mà khóc. Giữ con lại, mẹ biết chuyện sẽ giết chết em. Nhưng bỏ con, suốt cuộc đời em sẽ phải sống trong hối hận. Cuối cùng, em vẫn phải chấp nhận bỏ đi giọt máu của mình. Em không thể giữ lại con, không thể làm gì cho con lúc này. Em cũng không thể trách ai, chỉ trách cứ bản thân đã quá dễ dãi.
Khoảng thời gian sau đó, em sống thu mình hơn. Em không dám tiếp xúc hay tin tưởng một người con trai nào. Cũng có một vài bạn trai ngỏ lời nhưng nỗi đau quá khứ khiến em không dám yêu thêm. 1 năm sau, gần như em đã quên được con người bạc tình bạc nghĩa đó thì anh xuất hiện.
Quen nhau được một tháng, anh ngỏ lời yêu. Em thật sự bỡ ngỡ xen lẫn cả nghi ngờ. Em không biết anh có phải cũng giống như những người con trai khác đến với em chỉ vì lợi dụng không.
Em đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định kể cho anh nghe tất cả về quá khứ của mình. Em muốn xem phản ứng của anh trước tất cả. Em muốn biết tình yêu của anh có đủ lớn để tha thứ cho lỗi lầm của em. Sau khi nghe chuyện, bất giác anh ôm em vào lòng nói: “ Hãy để anh bù đắp cho em, để cho những người đã từng không biết trân trọng em thấy rằng mất em là một thiệt thòi của họ”.
Em đã khóc rất nhiều vì tủi thân và cả hạnh phúc. Và thật sự, anh đã không làm em thất vọng. 2 năm quen anh là khoảng thời gian em cảm thấy hạnh phúc nhất.
Anh thật sự là một người con trai rất tốt. Chưa bao giờ anh lôi quá khứ ra để nặng nhẹ với em. Tất cả những gì em muốn, anh đều cố gắng làm bằng tất cả sức mình dù em vốn dĩ là một đứa con gái rất khó chiều, bướng bỉnh. Đã bao lần, em làm anh đau nhưng cuối cùng anh luôn là người xin lỗi.
Video đang HOT
Đến lúc này thì em tin mình đã không sai khi quyết định yêu anh bằng cả con tim. Thế nhưng (lại là chữ nhưng) khi em đang chìm đắm trong hạnh phúc thì sau lưng, anh đã chung sống với một người con gái khác như vợ chồng suốt 3 năm trời. Em ngu muội đến mức không hay biết gì.
Anh quen người đó trên mạng. Qua những dòng chát thì em có thể cảm nhận được anh đến với cô ấy chỉ là vui chơi qua đường. Còn cô ấy đã dành tình cảm cho anh từ rất lâu rồi. Em biết anh yêu em, biết anh chỉ là một phút ham vui nhưng sao em vẫn thấy khó chấp nhận quá.
Em có nên chia tay để không phải sống trong lo sợ nữa không? (Ảnh minh họa)
Em đã từng nghĩ anh là người con trai đặc biệt nhất thế gian này vì anh không giống những người con trai khác. Anh rất yêu và chưa bao giờ lợi dụng em bất cứ đều gì. Đã có lần, em bị ba mắng và đuổi ra khỏi nhà, anh đã ở bên cạnh em suốt đêm hôm đó. Tối, anh thấy em mệt nên chở vào khách sạn để nghỉ. Anh nói em cứ ngủ lại, sáng anh sẽ đến đón. Nếu là những người con trai khác, dễ gì họ có hành động như vậy. Em đã tin, đã yêu anh nhiều hơn kể từ ngày hôm đó. Vậy mà…
Ngay khi biết được tất cả em bị sốc. Em không biết phải làm gì, em cứ tưởng như tim mình đã ngừng đập. Suốt cả đêm, em lang thang ngoài đường cho đến lúc kiệt sức…
Em đã vật vã trong những ngày đợi anh lên Sài Gòn vì khi em biết được sự thật cũng là lúc anh đang ở dưới quê. Lúc đó, em gần như chỉ sống để đợi một lời giải thích rồi sau đó có thể chết ngay tức khắc.
Anh gọi cho em ngay khi vừa đặt chân tới Sài Gòn. Và chỉ sau vài phút, anh đã đứng trước mặt em.
Ngay khi biết được sự thật, em đã muốn đánh anh thật đau, muốn tát và muốn hỏi: “Em đã làm gì sai mà anh lại đối xử với em như vậy?”. Nhưng không hiểu sao khi anh chỉ đứng cách vài bước chân mà em không tài nào mở miệng nói được điều gì. Em chỉ đứng đó, im lặng và khóc.
Anh đã quỳ xuống chân em thú nhận tất cả và xin em tha thứ. Anh xin em cho thêm một cơ hội. Anh hứa sẽ không bao giờ lặp lại điều đó. Anh nói anh không yêu ai khác ngoài em. Anh chỉ ham vui, mải chơi. Anh cứ mải mê nói còn em tim như chết lặng tự bao giờ.
Em lắc đầu và bước ra khỏi sự kiểm soát của anh. Nhưng ngay khi nhìn thấy anh khóc, em đã không kiềm được lòng mà ôm anh thật chặt. Sau ngày hôm đó, anh thật sự quan tâm em nhiều hơn, luôn bên cạnh và lo lắng cho em.
Rồi anh đi làm, lý do là để lo một đám cưới với em. Anh làm trong một quán bar. Dẫu từ nhỏ đến lớn chưa một lần đặt chân vào những nơi như thế nhưng em biết quán bar là nơi hội tụ tất cả những thứ phức tạp nhất trên đời này.
Kể từ khi đó, anh gần như thay đổi thành một con người khác. Anh rất dễ nổi nóng. Trước đó, mỗi khi thấy em khóc là anh lại cuống cuồng xin lỗi, lại dỗ dành còn bây giờ em khóc, anh cũng mặc kệ. Thậm chí là tức giận hơn và lớn tiếng với em.
Đỉnh điểm là một lần tức giận, anh đã lớn tiếng gọi em bằng mày và xưng tao. Mặc dù em biết mình cũng có phần quá đáng nhưng chưa bao giờ em nghĩ anh lại có thể như vậy với em.
Ngoài những chuyện đó ra thì anh vẫn quan tâm và mỗi ngày đều mua đồ ăn cho em. Nhưng có lẽ em bị ám ảnh quá khứ. Từ chuyện người em quen đầu tiên đến chuyện anh phản bội em. Bây giờ, em luôn sống trong tình trạng lo sợ. Em sợ một ngày nào đó anh sẽ lại phản bội em.
Em luôn sống trong ghen tuông. Nhiều khi biết là vô lý nhưng chuyện gì em cũng ghen. Em luôn nói bóng nói gió vì lúc nào cũng tưởng tượng sau lưng em, anh đang ngoại tình.
Em có tra Google và biết có một căn bệnh gọi là rối loạn tâm thần dạng ghen tuông hoang tưởng. Em nghĩ là mình không ổn. Thật sự chỉ cần một hành động nhỏ của anh cũng khiến em nghĩ tùm lum. Chẳng hạn như tự nhiên anh đòi sắm quần áo mới đi làm cho đàng hoàng hơn hay mỗi lần đi làm anh lại vuốt keo, ăn mặc đẹp là em lại thấy sợ. Cảm giác đó rất khó chịu, em phải làm gì bây giờ?
Xin cho em một lời khuyên. Em có nên chia tay để không phải sống trong lo sợ nữa không? Để anh cũng không phải buồn vì những hờn ghen vô cớ nữa. Đó có phải là quyết định đúng đắn? Làm ơn giúp em, em thật sự rất rối.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Ở nơi ấy em bình yên nhé
Giờ đây anh và em đã ở rất xa nhau không còn cùng nhau nắm tay đi trên con đường thơ mộng ấy.
"Sẽ rất đau đớn khi yêu một ai đó mà không được đáp lại nhưng còn đau khổ hơn khi bạn yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết bạn đã yêu như thế nào". Anh đã lấy hết can đảm để nói với em là anh đã yêu em như thế nào thì cũng là lúc em không chấp nhận tình yêu của em. Em nói chỉ xem anh như là bạn, nói thật ra lúc ấy anh cảm thấy mình đã mất tất cả, mọi thứ đối với anh chỉ là con số không thật tròn chỉnh. Em thật nhẫn tâm, không nghĩ về lúc chúng ta đã có với nhau những ngày hạnh phúc, em không nhớ sao?
Lúc anh gặp em, ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã khiến anh phải để tâm. Trong lúc ấy anh thật sự rất bối rối không biết nói những lời nào với em nhưng nụ cười của em đã làm cho anh mạnh mẽ để nói với em. Lúc ấy em cười rất tươi vì những hành động vụng về của anh. Thế là nụ cười của em luôn ở trong đầu anh làm cho tâm trạng anh vui hẳn lên, niềm vui mà anh chưa bao giờ bắt gặp trước đây.
Nơi phương xa em bình yên nhé (Ảnh minh họa)
Điều làm anh không thể quên em là em đã tặng cho anh bài thơ do chính em làm, tuy nó không hay lắm nhưng anh rất vui. Lần đầu tiên trong đời có một người con gái làm tặng cho anh một bài thơ, lần đầu tiên có người con gái cùng với anh đi trên con đường mà anh tự gọi nó là con đường tình yêu. Lúc ấy em chỉ cười mà không nói gì, anh càng thêm say đắm nụ cười của em, một nụ cười của thiên thần soi sáng cuộc đời của anh.
Ngày qua ngày hình bóng em lại xuất hiện ngày càng nhiều trong đầu anh thì anh nghĩ đây cũng là lúc anh nên bày tỏ cùng em, anh muốn em hãy là của nhau. Anh lấy hết can đảm để bày tỏ cùng em thì em chỉ cười và nói "em chỉ xem anh như là bạn". Nụ cười đã đưa anh tới gần em hơn thì bây giờ cũng chính nụ cười ấy đẩy anh ra xa. Anh lang thang trên con đường đầy gió, gió của trời, gió xé rách tim anh và làm nó tan nát khi chưa kịp mang hình hài, anh thầm nghĩ ai là người được em để ý tới chắc là người đó sẽ hạnh phúc lắm.
Giờ đây anh và em đã ở rất xa nhau không còn cùng nhau nắm tay đi trên con đường thơ mộng ấy nữa nhưng anh vẫn sẽ chúc em hạnh phúc. Ở nơi ấy em bình yên nhé.
Gửi người con gái tôi yêu, Th.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi nào chàng muốn kết hôn? Chàng thể hiện cho cả thế giới biết rằng mình muốn có con. 1. Những tháng ngày rong chơi đã chấm dứt Theo lời John Malloy, tác giả của cuốn Tại sao đàn ông cưới người phụ nữ này mà không phải là người khác, trong đó trình bày chi tiết kết quả một cuộc khảo sát trên 2,500 nam giới. Cảnh "giường...