Em trở về cát bụi nhưng mãi là… ma-nơ-canh đẹp nhất của anh
Vợ ra đi về thế giới bên kia khi đứa con nhỏ vừa mới thôi nôi. Nước mắt không thể rơi thêm được nữa, anh bước vào cuộc sống của người đàn ông góa vợ ở tuổi 28.
Anh chị yêu và cưới nhau sau 5 năm quen biết. Ngày họ yêu nhau, bố mẹ anh kiên quyết phản đối. Họ không muốn anh và chị đến với nhau bởi chị mang “bóng dáng sát chồng”. Nào ngờ, hai năm chung sống với nhau, chị lại là người ra đi trước.
Câu chuyện của anh chị đôi lần làm tôi bật khóc. Anh và chị đều là hai người công dân năng động của thủ đô Hà Nội. Họ thực sự là cặp trời sinh nhưng chỉ tiếc ông trời chỉ cho họ hạnh phúc quá ngắn ngủi. Hôm qua, anh đang đi trên đường về nhà, anh dừng lại bên đường ngắm các cửa hàngthời trang rồi mắt anh đục ngàu, ngấn nước khi một ma nơ canh đang được chủ nhân thay áo mới. Anh nhớ lại ngày xưa anh vẫn khen chị “dáng và đường cong hơn đứt ma nơ canh”.
Chị đã đi về thế giới của riêng chị, chỉ còn anh mắt ngấn nước vì đau khổ
Bao kỷ niệm hạnh phúc tràn về. Một năm trước, anh và chị vẫn còn tràn ngập hạnh phúc và tình yêu của họ như chưa bao giờ kết thúc. Vậy mà, giờ chị đã ở một nơi rất xa, còn anh vẫn cố phải sống tiếp.
Sống ở Hà Nội nhưng anh chị phải ra ngoài thuê nhà sống. Bởi gia đình phản đối anh vẫn yêu và quyết cưới được chị. Họ tự tìm tổ ấm cho mình ở căn nhà trọ nhỏ ở sau sân vận động Bộ Công An. Họ cứ tưởng căn nhà sẽ là túp lều lý tưởng để vun đắp hạnh phúc thì nào ngờ, chị nhận được án tử.
Đang cho con bú, chị thấy ngực mình xuất hiện khối u. Mẹ chị xem kiểm tra cho rằng con bị tắc tia sữa. Chị không thấy đau nên chẳng đi kiểm tra. Trong thời gian nuôi con. Chị gầy lắm. Cân sụt nhanh. Ai cũng bảo chị về phom nhanh còn chị thấy mình sinh con xong như rắn lột xác. Chị bảo anh “em mệt lắm. Không biết mọi người sinh con xong có mệt như em không?”. Anh chỉ cười rồi động viên vợ cố gắng lên vì thiên thần bé nhỏ của hai người.
Một ngày, khối u to bằng cả nắm tay ở ngực xuất hiện nổi hẳn lên. Sờ khối u khi sữa đã giảm, chị thấy nó rắn như cục đá. Chị lại hỏi anh, lúc này anh giật mình nên đưa vợ đi khám bệnh.
Bao đêm, anh trốn vợ vào nhà vệ sinh khóc
Kết quả khám bệnh của Bệnh viện K, chị bị ung thư vú giai đoạn 4. Giai đoạn cuối cùng và sự sống chỉ kéo dài thêm một vài tháng. Người ta nhìn chị ái ngại vì chị vừa xinh đẹp, vừa trẻ và con nhỏ quá. Chị đau đớn. Bầu trời của họ sụp đổ. Chị và anh chỉ ôm nhau khóc. Nhưng anh tin rằng, sự sống là bất diệt. Anh và chị vẫn phải bước tiếp.
Anh xin bố mẹ đưa chị về nhà để có điều kiện chăm sóc chị. Họ đồng ý. Lấy nhau gần 2 năm đến nay chị mới được bước chân vào nhà chồng. Căn phòng cưới mới tinh họ đã chuẩn bị sẵn cho chị như chào đón một điều gì mới mẻ ở căn nhà này. Đến khi chị gần lìa xa cõi đời, người ta mới đón nhận chị là dâu con trong nhà. Đau xót, chị vẫn tự nhủ mình phải sống.
Ba lần lên bàn mổ, những vết sẹo chằng chịt khắp ngực chị, nơi được coi là đẹp nhất của người phụ nữ. Chị nhìn vào gương trong nhà tắm, chị khóc thét lên đến bản thân chị còn sợ huống chi là chồng. Bao đêm nằm cạnh chồng, chị ôm chiếc gối, quay lưng lại anh. Chị sợ không muốn anh ôm mình. Nhưng lại thèm cảm giác chúi chúi vào ngực anh để được nghe trái tim anh đập, nghe hơi thở từ buồng phổi của anh phả vào chị. Cảm giác khiến chị thực sự không muốn phải từ bỏ tất cả.
Còn anh, từ ngày chị bị bệnh có đêm nào anh ngủ được. Nhiều lần, anh chạy vào nhà vệ sinh khóc thầm trong đó. Tiếng khóc nghẹn ngào không thể thành lời. Có hôm, anh tu tu khóc, sợ vợ nghe thấy anh nhét chiếc khăn mặt vào miệng để không phát ra tiếng. Anh đang đau, anh rất đau. Chị đau một thì anh đau mười.
Video đang HOT
Với anh, chị mãi là nàng manocanh đẹp nhất
Chị bước vào căn nhà tắm, thấy anh đang ôm chặt tim mình, miệng nhét đầy khăn mặt, chị và anh lại ôm nhau khóc. Họ không nghĩ rằng hạnh phúc của mình thật mong manh và nó sắp vỡ. Thời gian với chị không con bao nhiêu. Anh biết điều đó nên đang tự cố gắng sẽ làm tất cả để cuộc sống có ý nghĩa hơn. Vậy mà, anh lại mềm yếu khi thấy chị đang chống chọi với cănbệnh ung thư.
Cuộc sống của họ đang ngày càng rơi vào bi kịch. Anh tự nhủ mình phải cố gắng lên, quên đi căn bệnh ung thư của vợ. Anh ôm chị nhiều hơn, xoa đầu chị nhiều hơn. Dù đầu chị không còn sợi tóc nào nhưng anh vẫn thấy hạnh phúc vì cảm giác hơi thở của họ được gặp nhau. Chị bảo anh “em thèm được làm con ma nơ canh, được mặc áo đẹp, được khoe bầu ngực”. Anh động viên vợ “cố lên, anh sẽ làm cho em đẹp hơn ma nơ canh”.
Anh tích cực tìm hiểu về bệnh của vợ và khuyên chị tham gia các câu lạc bộ của bệnh nhân ung thư. Nhờ thế chị sống vui vẻ hơn nhưng tế bào ung thư vẫn không ngừng phát triển trong cơ thể chị.
Đúng hai tháng sau ngày lễ thôi nôi thiên thần của họ, chị ra đi mãi mãi về thế giới bên kia. Anh không còn nước mắt để khóc thương cho chị. Người ta chỉ tiếc và thương cho thiên thần kia chưa kịp cất tiếng gọi mẹ. Anh bảo mình sẽ cố gắng thay thế chị trong lòng con anh.
Từ ngày vợ mất, mỗi lần nhìn thấy ma nơ canh, trái tim anh lại đau buốt. Trong thâm tâm anh “em mãi là ma nơ canh đẹp nhất”.
Theo VNE
Chồng yếu sinh lý, tôi ngủ với trai Tây
Chung sống với chồng đã 10 năm nay, nhưng cho đến tận bây giờ, tôi mới biết thế nào là hạnh phúc thật sự trọn vẹn của người phụ nữ.
Chồng tôi là một họa sĩ, trông anh lúc nào cũng phong trần, bụi bặm và đầy nam tính với mái tóc xoăn dài, bộ râu quai nón và đôi mắt sầu thẳm hút hồn. Không chỉ có vẻ ngoài quyến rũ, anh còn có nhiều tài lẻ: hát hay, đàn giỏi và có một vài mánh khóe ảo thuật đường phố, bởi vậy mà anh đã khiến không ít cô gái phải điêu đứng, trong đó có tôi.
Ngày còn là sinh viên, tôi đã phải lòng anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc sống và con người anh khi ấy hoàn toàn là một thế giới mới lạ và đầy hấp dẫn với tôi. Trong khi anh thuộc giới nghệ sĩ với lối sống vô cùng phóng khoáng, tự do thì tôi lại là một nữ sinh trường sư phạm, sống trong môi trường hết sức chỉn chu, nề nếp.
Hai con người, hai tính cách tưởng chừng không thể dung hòa ấy lại hút chặt lấy nhau. Anh nói yêu tôi vì tôi khác với những người con gái theo đuổi anh, tôi hiền lành, dịu dàng và luôn lo lắng những thứ vụn vặt - điều ấy cần cho cuộc sống của anh. Còn tôi yêu anh vì sự tự do, tự tại toát ra từ con người anh - điều mà tôi chưa bao giờ có được.
Sau 4 năm yêu đương với biết bao kỷ niệm tươi đẹp, chúng tôi quyết định tiến tới hôn nhân. Dù anh là người phóng khoáng nhưng suốt thời gian dài yêu nhau, chưa bao giờ chúng tôi vượt quá giới hạn. Tôi luôn ý thức rằng mình sẽ lấy người đàn ông đó làm chồng và sẵn sàng hiến dâng tất cả, nhưng anh chưa một lần đòi hỏi, điều đó làm tôi càng trân trọng anh hơn vì nghĩ rằng anh tôn trọng và muốn giữ gìn cho tôi.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên của chúng tôi diễn ra không như tôi mong đợi. Tôi nghĩ rằng đó là do chúng tôi đều chưa có kinh nghiệm trong chuyện này, và do lễ cưới kéo dài cùng khách khứa đông đúc đã khiến chúng tôi quá mệt mỏi, quá nhiều áp lực. Nhưng chuyện đó cũng chẳng được cải thiện trong những lần sau.
Là một họa sĩ, anh thường xuyên phải đi sáng tác xa nhà. Những chuyến đi tìm cảm hứng của anh cứ dài dằng dặc. Tôi không thể đi cùng vì còn vướng bận công việc, tôi không thể vắng mặt trong những giờ lên lớp. Hằng ngày, sau giờ dạy, tôi lặng lẽ trở về căn nhà vắng bóng anh và nhẫn nại chờ đợi.
Mang tiếng là vợ chồng son, nhưng chúng tôi rất ít khi gần gữi nhau. Những lần anh đi xa về, tôi đã cố gắng chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, lãng mạn để đón anh với toàn những món anh thích, một chai vàng hảo hạng và cả một bộ váy ngủ khêu gợi, nhưng điều đó dường như cũng chẳng tác động nhiều đến anh, nó chẳng hề khiến anh phấn khích. Lần nào cũng vậy, anh lấy cớ mệt để chiều chuộng tôi qua loa rồi lăn ra ngủ. chỉ còn lại một mình, tôi thổn thức giữa đêm.
Một ngày, tôi tình cờ vào phòng vẽ của anh dọn dẹp và bắt gặp những bức vẽ khỏa thân được anh trân trọng treo ở một góc mà anh yêu thích. Tôi ghen tuông đến mức gần như phát điên và cho rằng đây chính là lý do anh lạnh nhạt với tôi trong chuyện vợ chồng. Tôi nghĩ anh đã có tình nhân, những chuyến công tác của anh thực chất là đến với người đó...
Tôi cứ tự suy diễn và tự làm khổ mình, nhưng rồi chuyện đó cũng được giải quyết. Anh không có bồ, cũng chẳng có tình ý với ai khác ngoài tôi, những bức vẽ khỏa thân, anh thực hiện theo một đơn đặt hàng. Sự thật đó làm tôi vui mừng, sung sướng vì biết anh chung thủy với tôi, yêu tôi, nhưng cũng khiến tôi lo lắng về khả năng đàn ông của anh. Nếu anh không có ai khác ngoài tôi, lẽ nào anh lại... yếu đến vậy?
Tôi đã không ít lần gợi ý rằng vợ chồng tôi nên đi khám để cải thiện tình hình, nhưng anh luôn một mực phản đối. Chỉ khi một anh bạn thân với chúng tôi, cũng là bác sĩ, đến tận nhà lấy mẫu của anh đưa đi xét nghiệm thì anh mới miễn cưỡng đồng ý. Sau vài ngày thấp thỏm chờ đợi, tôi cũng có được kết quả xét nghiệm của chồng, mọi chỉ số đều cho thấy sự yếu kém của anh, thậm chí anh bạn bác sĩ còn nói rằng có thể chúng tôi sẽ phải nhờ đến khoa học nếu muốn sinh con bởi mang thai theo cách tự nhiên với anh là rất khó.
Tôi đã rất buồn, nhưng nghĩ rằng tình yêu quan trọng hơn mọi thứ khác nên vẫn chấp nhận tất cả. Tôi cố gắng bồi dưỡng cho anh với những bài thuốc mà mọi người mách bảo, điều đó khiến anh ít nhiều tự ái, song vẫn cố gắng vì tôi.
Chúng tôi đã sống bên nhau như thế suốt 10 năm. Dù không được thỏa mãn, hạnh phúc không trọn vẹn, nhưng tôi vẫn không hề trách móc anh, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ từ bỏ gia đình. Điều đó có lẽ sẽ mãi mãi không thay đổi nếu không xảy ra một biến cố lớn. Đó là chuyến đi học tập ngắn ngày ở nước ngoài của tôi. Là một người có năng lực tôi được nhà trường cử đi học tập 6 tháng ở Australia.
Trong thời gian đó, tôi đã gặp gỡ một người đàn ông khác. Anh là việt kiều, mang hai dòng máu Pháp - Việt. Ở nơi đất khách quê người, gặp được đồng hương quả là may mắn. Tôi và anh quấn quýt hơn tình bạn, và chúng tôi đã vượt quá giới hạn của hai người bạn bình thường. 6 tháng du học dường như là quãng thời gian đẹp nhất của tôi. Tôi như thấy lại thời son trẻ của mình với bao khát khao, ham muốn. Anh không chỉ đem lại cho tôi sự quan tâm, thấu hiểu, chiều chuồng mà còn khiến tôi thăng hoa, cho tôi biết thế nào là hạnh phúc thật sự của một người phụ nữ.
Hết thời gian du học, tôi trở về nước. Cuộc tình ngoài vợ ngoài chồng có lẽ sẽ dừng lại ở đó, cuộc sống của tôi có lẽ sẽ chẳng có gì thay đổi, hình ảnh về người tình có lẽ sẽ mãi mãi là một ký ức đẹp trong tôi. Tôi quay trở lại với chồng, với những lo toan bộn bề của cuộc sống và với chuyện giường chiếu lạnh lẽo. Mỗi đêm, khi nằm cạnh chồng, tôi lại không thể ngăn mình nhớ tới người tình ngoại quốc, nhớ tới những đêm nóng bỏng của chúng tôi và không thôi khao khát.
Điều tôi không ngờ là người tình của tôi lại quyết định về Việt Nam sinh sống và bắt liên lạc với tôi. Lần đầu tiên gặp lại nhau tại Việt Nam, chúng tôi đã có một cuộc hẹn đáng nhớ. Tôi thấy mình như mảnh ruộng khô cằn bỗng được tưới tắm thỏa thuê. Anh nói rằng anh biết tôi không hạnh phúc với chồng và sẵn sàng cưới tôi nếu tôi muốn, bởi anh yêu tôi thật lòng và muốn xây dựng gia đình với tôi.
Điều ấy đã khiến tôi rơi vào tâm trạng hoang mang, rối bời. Tôi không biết phải làm gì, chia tay chồng để đến với anh, sống thật với cảm xúc của minh, để được làm mẹ, làm vợ theo đúng nghĩa, hay chia tay anh để quay lại cuộc sống gia đình êm đềm nhưng tẻ nhạt, lạnh lẽo? Tôi đã 35 tuổi, sự thay đổi này liệu có quá liều lĩnh với tôi?
Chồng tôi vẫn rất yêu và quan tâm đến rôi, nói chia tay với anh liệu có quá phũ phàng? 10 năm ân nghĩa vợ chồng là khoảng thời gian quá dài so với 6 tháng tình ái, tôi thật sự bế tắc.
Hãy dũng cảm để được sống thật là mình
Nguyễn Kim Anh (29 tuổi, nhà thiết kế thời trang, Hà Nội): "Khi đọc những dòng tâm sự của chị, tôi đã thoáng giật mình, tôi dường như nhìn thấy mình trong đó. Tôi từng ở trong hoàn cảnh của chị, tôi hiểu những gì chị đang phải trải qua. Nếu chị chia tay chồng, có thể chị sẽ không nhận được sự đồng cảm từ phía gia đình, bạn bè và đồng nghiệp. Mọi người có thể không hiểu cho nỗi khổ của chị, nhưng chị đã sống với nó 10 năm trời và tôi nghĩ giờ là lúc chị xứng đáng được hưởng hạnh phúc một cách trọn vẹn hơn.
Người ta nói rằng "trong chăn mới biết chăn có rận", người ngoài nhìn vào có thể sẽ thấy gia đình chị thật êm ấm, viên mãn nhưng chỉ chị mới thấm thía nỗi khổ không thể thổ lộ cùng ai của mình. Theo tôi, một cuộc hôn nhân hạnh phúc không chỉ là cuộc hôn nhân hòa hợp về suy nghĩ, lối sống mà còn phải hòa hợp cả về tình dục. Chuyện chăn gối vợ chồng có thể coi là chuyện tế nhị, nhưng không vì thế mà có thể phủ nhận tầm quan trọng của nó trong cuộc sống gia đình.
Chị có một bản năng phụ nữ mạnh mẽ, thật bất hạnh nếu phải chung sống với một người chồng yếu sinh lý cả đời. 10 năm qua, chị đã không thực sự hạnh phúc, chị có nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục chịu đựng được cuộc sống ấy trong nhiều năm tiếp theo? Nếu chị thật sự tìm thấy hạnh phúc với người đàn ông kia, chị nên dũng cảm để nắm lấy cơ hội này".
"Chồng chị có thể sẽ buồn, nhưng nỗi buồn ấy rồi sẽ qua. Nếu chị cứ tiếp tục lừa dối anh, và nếu biết chuyện, anh có thể sẽ đau khổ hơn nữa và sẽ rất khó để tha thứ cho chị. Chúc chị hạnh phúc với lựa chọn của mình!".
Nên cân nhắc được - mất
Trần Hà Anh (36 tuổi, kỹ sư, Đà Nẵng): "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình. Nếu rơi vào hoàn cảnh của bạn, tôi không chắc mình sẽ không có những phút lầm lỡ, những cuộc tình ngoài vợ ngoài chồng. Những cuộc tình ấy có thể sẽ mang đến cho bạn sự thăng hoa mà người chồng đã không thể dành cho bạn, điều đó có thể sẽ rất tuyệt vời".
"Nhưng theo tôi, bạn cũng cần xem xét lại, cân nhắc được - mất rõ ràng để đưa ra quyết định đúng đắn. Nếu bạn ngoại tình trong khi vẫn chưa chấm dứt hẳn với chồng, bạn đã lừa dối anh ấy, không người đàn ông nào có thể chịu đựng được sự lừa dối, coi thường dù có yêu bạn đến đâu đi chăng nữa. Nếu còn yêu chồng, còn muốn níu giữ gia đình, bạn nên chấm dứt ngay việc làm có lỗi này khi chưa quá muộn".
"Cuộc tình 6 tháng của bạn có lẽ chưa đến mức sâu sắc như bạn nghĩ, phải chăng sự thiếu thốn về nhu cầu giường chiếu đã khiến bạn lầm tưởng rằng mối quân hệ đó là quan trọng với bạn. Bạn đang băn khoăn lựa chọn giữa ân nghĩa vợ chồng trong suốt 10 năm và cuộc tình rực lửa trong 6 tháng?".
"Nếu đặt hai thứ ấy lên bàn cần, tôi nghĩ bạn sẽ có câu trả lời cho riêng mình. Theo lời kể của bạn, chồng bạn thực sự là người đàn ông tốt, hết lòng vì gia đình, một người như vậy không dễ tìm. Còn người tình của bạn, bạn chưa có thời gian để tìm hiểu kĩ về anh ta thì đừng vội đánh đổi tất cả để chạy theo con người đó. Chúc bạn có quyết định đúng đắn!".
Nhờ đến sự giúp đỡ của khoa học
Ngô Thu Anh (35 tuổi, kế toán, thành phố Hồ Chí Minh): "Vợ chồng không hòa hợp về tình dục là một trong những lý do phổ biến dẫn đến đổ vỡ trong hôn nhân. Nhiều gia đình vì những mối ràng buộc không thể giải quyết đã chọn cách sống ly thân hoặc chung nhà, nhưng mạnh ai nấy sống, ông ăn chả, bà ăn nem. Trong trường hợp của chị, chồng chị vẫn rất chung thủy với vợ và có nhiều cố gắng để làm chị vui lòng cũng như thỏa mãn trong chuyện ấy, đó là điều mà không phải ai cũng may mắn có được".
"Chung sống với nhau đã 10 năm nhưng anh chị vẫn chưa có con, đó có thể là khuyết điểm lớn nhất khiến cho cuộc sống vợ chồng chị chưa thật sự trọn vẹn. Tôi nghĩ chị nên nói chuyện thẳng thắn với chồng, lắng nghe những tâm tư của anh, có lẽ anh còn rất nhiều khổ tâm không kém gì chị. Đàn ông có tự ái rất lớn, họ rất khó nói ra suy nghĩ của mình, đặc biệt là khi họ tư ti về bản thân, do đó, tôi nghĩ chị cần cho anh cơ hội để thổ lộ. Có thể anh cũng giống chị, rất mong muốn có một đứa con".
Việc có một đứa trẻ trong nhà sẽ thay đổi hoàn toàn không khí gia đình và chị sẽ thấy nó không còn ảm đạm, lạnh lẽo như trước. Đứa con sẽ là sự gắn kết chặt chẽ hai người. Nếu không thể sinh con theo cách tự nhiên, anh chị có thể nhờ đến sự can thiệp của khoa học. Như người bạn là bác sĩ của chị đã nói, điều đó là hoàn toàn có thể. Đốu với người phụ nữ, không gì quan trọng hơn gia đình. Chị đã may mắn có được một người chồng thương yêu vợ, đừng để mất điều đó. Hãy lạc quan và tin tưởng để nắm giữ hạnh phúc của mình!".
Hãy đặt mình vào vị trí của người chồng
"Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng nếu mình là người yếu sinh lý, không thỏa mãn được những nhu cầu của chồng và chồng bạn muốn lên giường với người khác, bạn sẽ có cảm giác như thế nào? Không ai hoàn hảo cả, nếu đã yêu, bạn nên yêu cả phần không hoàn hảo của người bạn đời của mình và cố gắng bù đắp cho nhau để cả hai cùng toàn vẹn hơn".
"Trước khi làm một việc gì đó, hãy đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ. Tôi nghĩ rằng, bạn chưa bao giờ thật sự nghĩ cho người đàn ông của minh. Bạn đã bao giờ nghĩ đến tương lai, khi bạn không còn ham muốn nhiều về thể xác, liệu người đàn ông ngoại quốc kia có thể là chỗ dựa tinh thần cho bạn không? Anh ta có sẵn sàng chăm lo cho bạn như người chồng của bạn hiện giờ?".
"Người ta nói rằng vợ chồng nếu hết tình thì vẫn còn nghĩa. 10 năm chung sống là quãng thời gian quá dài để có thể đánh đổi. Bạn cũng chẳng còn trẻ trung để mạo hiểm, liều lĩnh nữa, đừng nên vì những ham muốn nhất thời mà đánh mất điều quý gí mình đang nắm giữ. Trong lúc này, bạn cần rất tỉnh táo để suy nghĩ và đưa ra quyết định đúng đắn. Hãy bằng lòng với những gì mình đang có!", Đặng Thị Lan Anh (40 tuổi, nhân viên văn phòng, Hà Nội).
Sự thăng hoa phụ thuộc nhiều vào tình cảm
"Nếu chị Thương đã không còn tình cảm với chồng nữa, chị nên chia tay để giải thoát cho cả hai, chấm dứt sự lừa dối. Nếu chị vẫn còn yêu chồng, vẫn muốn sống bên anh và những đam mê kia chỉ thuần túy thuộc về thể xác, chị cần dứt khoát với người tình. Nếu chồng yếu sinh lý chị có thể giúp đỡ anh bằng cách chăm sóc chồng chu đáo hơn, tạo tâm lí thoải mái cho anh bởi nhiều khi áp lực phải hoàn thành nghĩa vụ với vợ cũng khiến anh căng thẳng và làm mọi chuyện tồi tệ hơn".
"Thực tế cho thấy, sự thỏa mãn về tình dục phụ thuộc vào nhiều yếu tố, cả sức khỏe và tình cảm. tình yêu, sự động viên, khuyến khích của chị sẽ làm anh tự tin vào bản năng đàn ông của mình và có thể khắc phục chuyện chă gối. Y học ngày nay rất hiện đại, chị có thể nhờ đến sự giúp đỡ của các bác sĩ nam khoa để khiến chồng mình mạnh mẽ hơn, đàn ông hơn", Tô Hương (27 tuổi, dược sĩ, Hải Phòng).
Theo Người đưa tin
"Lên giường với anh em sẽ có 100 triệu" "Lên giường với anh em sẽ có ngay 100 triệu trả nợ", nói xong những lời trơ trẽn đó lão sếp già hơn tôi gần 20 tuổi không ngại những người có mặt trong quán cà phê sỗ sàng vuốt nhẹ lên đôi chân đang tê dại của tôi. Tốt nghiệp đại học tôi không ở lại Thủ đô để lập nghiệp như...