Em trao thân cho sếp khi đã nhận lời lấy tôi
24 tiếng sau khi cảm ơn lời cầu hôn và tình yêu của tôi, em lao vào vòng tay gã đàn ông đã có gia đình ấy.
Em – người con gái tưởng quá mỏng manh và yếu đuối trong cuộc đời. Em quá dễ sa ngã vào vòng xoáy tình của người đàn ông đã có gia đình. Em chấp nhận sống một cuộc đời bị đầy đọa về tinh thần lẫn thể xác. Nhục nhã và đau đớn nhưng em không từ bỏ gã đàn ông bội bạc đó. Em vẫn xoay vần theo những cuộc chơi của gã đàn ông đốn mạt kia.
Vì cái gì hả em?
Vì gã đã cho em những cuộc truy hoan không bờ bến?
Vì gã đã cho em những đêm cuồng si với ánh đèn mờ?
Hay vì gã cho em những thăng hoa trong cảm giác vụng trộm đó?
Còn gia đình em, còn bản thân em… còn rất nhiều thứ phía trước em nhưng em vẫn chấp nhận từ bỏ tất cả để lao đến vòng tình ái của gã đàn ông đó?
Gã chỉ sử dụng em như một công cụ sex, nhưng sao em vẫn đam mê?
Chuỗi ngày đau đớn của bản thân tôi đã hết, tôi không còn hy vọng vào sự hồi tâm của người con gái mà tôi yêu nữa. Nhớ lại cuộc tình hơn 2 năm trước đây với em mà tôi chua chát. Ngày đó, tôi có một công việc kinh doanh khá thành công và em làm kế toán cho một công ty tư nhân. Tôi gặp và quen em khi em đến mua hàng của tôi.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Inmagine.
Rồi những đêm tâm sự, những giọt nước mắt hay những tiếng thở dài của em làm trái tim tôi chua xót. Tôi cảm thương nỗi phiền muộn của em và tôi muốn đôi bờ vai mình trở thành điểm tựa của đời em. Tôi đến với em bằng trái tim yêu thương của một người đồng cảm. Tôi yêu thương và trân trọng em. Tôi và em không có nhiều thời gian ở bên nhau vì công việc của em lúc nào cũng bận rộn. Chỉ có buổi tối khi em không phải làm thêm công việc cơ quan hay không phải đi tiếp khách với sếp thì tôi và em mới được gặp nhau. Em lúc nào cũng mải mê công việc và công việc. Dường như công việc chiếm hết tâm trí của em. Đến ngay cả khi đi bên tôi, em cũng chỉ nói chuyện công việc. Tôi cũng chỉ biết lắng nghe những hờn giận và trách móc của em về công việc, về sếp của em.
Em ốm, tôi cuống cuồng đi mua thuốc, lo lắng cho căn bệnh dạ dày của em. Tôi biết em thích ăn đồ chua, đặc biệt là mận hay xoài xanh. Nên khi đi mua, tôi đã cố tình chọn những quả ngọt nhất để không ảnh hưởng đến cái dạ dày của em. Tối nào tôi cũng nhanh chóng thu xếp công việc để được đến bên em, nhưng em lảng tránh tôi nhiều hơn. Những lúc tôi đến nhà mà không hẹn trước thì đều thấy em nói chuyện với gã đàn ông của em. Tôi ngu ngơ đâu biết gì vì em bảo em đang nói chuyện công việc và bắt tôi ngồi đợi em hàng giờ.
Nỗi cay đắng nhất của tôi là khi nhận ra, tôi chỉ là bức màn che cho mối tình vụng trộm của em với gã sếp đó. Ngày em kêu đau bụng, tôi bỏ hết công việc để đến bên em. Cay đắng cho tôi khi em đang than khóc với người tình của em qua điện thoại mà không hề hay biết tôi đang ở bên. Tôi ngồi âm thầm với nỗi đau. Tôi nghĩ mình là người thông minh khi càng dành cho em nhiều tình cảm hơn. Tôi quan tâm đến em hơn. Nhưng tôi đâu biết, càng quan tâm đến em nhiều hơn cũng đồng nghĩa, em rời xa tôi nhanh hơn.
Ngày sinh nhật em, tôi chuẩn bị khá tươm tất. Một bữa tối lãng mạn với những bài hát tình ca và đoạn clip tôi làm dành riêng em. Một chiếc nhẫn tôi đặt làm kỳ công. Tôi với bó hoa thật đẹp đã chờ em từ lúc 5h trước cửa công ty em vậy mà đến gần 7h em mới xuất hiện.
Buổi tối thật lãng mạn trôi qua, đến lúc tôi đeo cho em chiếc nhẫn, em ôm và trao cho tôi nụ hôn đầu tiên. Nụ hôn đầu tiên mà tôi được nhận từ em sau ngần ấy ngày tháng yêu nhau. Em cảm động với tình yêu mà tôi trao tặng em. Em cảm nhận được tình yêu của tôi ngọt ngào và tôi đã nguyện yêu và tôn thờ tình yêu của tôi.
Tôi lâng lâng và phấn kích với tình yêu của em. Ngọt ngào và âu yếm, em đồng ý lấy tôi. Biết bao mơ ước và dự định được tôi và em vẽ ra trong buổi tối hạnh phúc đó. Niềm mơ ước và khát vọng đang dâng lên trong tôi. Tôi say mê với ý tưởng hạnh phúc mới, đưa em về nhà với niềm hân hoan. Em hãnh diện với mọi người chiếc nhẫn tôi tặng em. Nhìn khuôn mặt rạng ngời của em dưới ánh đèn neon, tôi thầm mong mang hạnh phúc cho em nhiều hơn.
Nhưng biết đâu giây phút hạnh phúc đó đang dần trôi xa…
Buổi tối đau khổ ngày hôm sau, khi tôi đứng chờ trên đoạn đường đê hoang vắng. Trời đã khuya, khuya lắm rồi mà em không về. Tôi lặng lẽ đứng chờ em cùng với ánh trăng bàng bạc. Xa xa, những ánh đèn xe loang loáng trên mặt đường làm tâm trạng tôi thêm phấn chấn. Những khi ánh đèn xa dần, xa dần lối vào nhà em là tâm hồn tôi như thắt lại. Xót xa cho tôi. Đáp lại cuộc điện thoại của tôi là giọng đều đều của tổng đài thông báo tự động. Em vẫn tắt máy. Tôi lo cho em vì trên đoạn đường đê vắng vẻ mà em lại sợ ma nữa. Tôi đã chờ em và chờ rất lâu. Càng chờ tôi càng vô vọng. Vì lúc tôi chờ là lúc em đang trao thân cho gã đàn ông kia.
Tôi đau đớn lê bước trên đường đê vắng lạnh với ánh trăng buồn. Đau đớn cũng nhiều mà hờn trách cũng nhiều. Chưa đầy 24h sau khi cảm ơn tình yêu của tôi, em đã vội vàng lao vào vòng tay người khác. Và cũng không đầy 24h nữa em nói lời chia tay với tôi để được sống trọn vẹn với gã người tình của em. Cuộc đời không như em mong đợi!
Em lao vào vòng tay gã nhân tình đó. Em mải miết làm việc cho gã để đổi lấy những lời mắng chửi và những giây phút rũ rượi và quằn quại với tấm thân gã. Những tưởng gã đối xử tốt với em khi em trao tất cả cho gã. Nhưng em đâu hiểu, gã có bao giờ bỏ vợ con và gia đình để cho em một danh phận đâu. Em đau đớn nhận ra điều đó nhưng em không dám từ bỏ gã. Em vẫn yêu và say mê gã. Giữa những đêm say với men rượu, gã lại tìm cách đoạt lấy em để thỏa mãn thú tính. Chán với men tình của em, gã còn công khai tán tỉnh hay cặp với những người con gái khác để thỏa mãn. Cuộc đời em cứ thế trôi không lối thoát.
Vết thương ngày nào tôi mang giờ đã mờ phai. Tôi vui vẻ với cuộc sống và công việc tôi đam mê. Nhờ công việc vất vả mà tôi đã quên đi hình ảnh em. Đôi lúc những cơn đau vẫn nhói trong tôi nhưng giờ chỉ còn như mặt nước hồ thu.
Với em thì khác.
Sau những cuộc hoan lạc với người tình, em bị gã tình bội bạc đó đẩy ra không thương tiếc. Gã không những bắt em phục vụ gã mà còn mang em ra làm mồi nhử cho những thằng bạn rượu của gã. Gã công khai tán tỉnh và đi với cả những người bạn gái của em. Đến lúc đó, em cũng vẫn lao vào gã như một con thiêu thân để thỏa mãn cái dục vọng của em và gã nhân tình. Rồi em nhắn tin cho tôi.
Trong tôi, tình cảm xưa tưởng chừng ngủ quên nay lại ùa về. Tôi lại yêu em và yêu em nữa. Tôi đâu biết rằng em đâu còn yêu tôi. Em đến với tôi bởi đơn giản em cần một người đàn ông. em cần hơi ấm và vòng tay. Em cần những chiếc hôn và những cuộc vui vầy với thân xác. Tôi lại một lần nữa trao trái tim mù cho em. Tôi lại hãnh diện đi bên em, chăm chút cho em. Đưa em đi thăm bạn bè. Lại yêu và lại thương em.
Khi tôi biết rõ mối tình của em và gã nhân tình già đó. tôi đau đớn nhưng tôi chấp nhận. Chấp nhận quá khứ lầm lạc của em nhưng tôi không chấp nhận cách mà em làm với tôi. Tôi chấp nhận em nhưng tôi không chấp nhận khi em vẫn bên gã nhân tình đó. Em biện minh cho hành động lầm lạc của mình là vì gia đình. Em cần phải lo cho mẹ và các em. Nhưng đâu phải những ai có hoàn cảnh như em cũng phải bán rẻ thân xác mình đâu.
Tôi lại một lần nữa lầm lạc trong tình yêu với em. Tôi đã học cách tha thứ. Tôi đã yêu và muốn em hạnh phúc. Nhưng em vẫn không chấp nhận từ bỏ công việc và người tình. Em vẫn quay lại nơi mình đã đánh mất đi người con trai và tình yêu. Nhiều lúc tôi thấy ghê sợ khi bên em. Sợ con người đã bóp nát trái tim tôi. Sợ con người đã lấy tình yêu của tôi đề làm bức màn che chắn cho tình vụng trộm. Tôi chỉ mong em một lần dám từ bỏ để bước trên chính đôi chân của mình. Tôi mong em từ bỏ người tình của em để về bên tôi. Vì đơn giản tôi đã học cách tha thứ.
Tôi cũng bảo với em rằng mình không phải là thánh nhân nên tôi chấp nhận dần cái quá khứ nhơ nhuốc của em. Tôi cũng đau khổ lắm chứ khi biết em đã không được như tôi mong muốn với quá khứ đầy tội lỗi đó.
Từ ngày em quay lại, tôi không bao giờ đề cập đến vấn đề cưới xin của tôi với em. Vì những người bạn của đã nói hộ tôi trong những lần tôi và em đi chơi. Đơn giản vì tôi sợ nói ra thì em lại đối xử như lần trước. Những dự định cho đám cưới và cuộc sống yên bình bên em và những đứa con vẫn được tôi vun đắp.
Mơ ước là vậy nhưng cái điều nhỏ nhoi nhất mà tôi mong chờ nơi em là từ bỏ công việc em đang làm và gã người tình của em. Em không tán thành với tôi. Vì em sợ bỏ công việc hay sợ xa gã người tình của em? Tôi buồn và thất vọng vì em một lần nữa.
Với tôi, để quên đi quá khứ của em thì cần sự chủ động của em chứ không phải là sự chủ động tha thứ của tôi. Khi mà em không chủ động từ bỏ đi quá khứ nhơ nhớp đó thì làm sao tôi tha thứ cho em? Dù có hàng ngàn lý do em đưa ra để biện minh cho hành động tội lỗi của mình mà em vẫn không từ bỏ nó thì làm sao tôi có thể đến bên em?
Có lẽ tôi nghĩ rằng khi em phạm sai lầm thì em là người cần phải hiểu và chủ động từ bỏ sai lầm đó. Nhưng tôi đâu có biết khi người ta đã mắc lỗi thì có bao giờ người ta nhận cái sai về mình. Điều đơn giản thế mà sao tôi không hiểu? Tôi không hiểu vì tôi cần một sự rõ ràng trong tình yêu. Mà yêu bằng con tim thì làm sao mà cân đo được cơ chứ?
Lần nữa tôi lại là người ra đi với một vết thương hằn sâu trong tim. Một nỗi đau lại được khơi dậy từ chính vết thương ngày xưa của tôi. Đau đớn và tuyệt vọng nhưng tôi phải chấp nhận từ bỏ em. Điều tôi vẫn không hiểu và mãi không hiểu, vì sao với tôi em sẵn sàng từ bỏ mà với gã người tình của em thì em không thể? Tôi không hiểu và tôi sẽ mãi mãi không hiểu. Tôi sẽ mang niềm trăn trở này chôn chặt với mối tình của em trong tim.
Tôi cũng thầm cầu chúc cho em được hạnh phúc khi em chấp nhận làm người tình giấu mặt chứ không muốn làm người yêu công khai. Hạnh phúc hay khổ đau là do cảm nhận của mỗi người.
Theo Ngoisao