Em trai đã thú nhận chuyện làm bạn gái tôi mang bầu
Tôi không thể bỏ bạn gái được, yêu em quá nhiều, tình yêu của tôi luôn đủ lớn để dành cho em, chỉ sợ em không còn yêu tôi.
Tôi là anh trai của tác giả bài viết: “Tôi bế tắc khi khiến vợ sắp cưới của anh trai mang bầu”. Buồn, vì trong một thời gian ngắn tôi mất đi người con gái mình yêu thương và trân trọng nhất. Tôi chuyển từ trạng thái đau buồn khi nghe tin người vợ sắp cưới phản bội sang trạng thái sốc khi nghe một tin còn khủng khiếp hơn. Thật sự tôi đang trượt dài trong cảm giác đau khổ và hối hận.
Tôi như điên dại khi nghe tin thằng em trai tôi thú nhận rằng nó chính là người đã mang lại sự khổ đau cho em. Tôi chỉ hy vọng rằng trong cơn say nó nói sảng, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ thấy nó say mà trong trạng thái đờ đẫn như vậy. Nó khóc, điều tôi chưa bao giờ thấy ở một thằng đàn ông như nó. Cơn đau trong tôi ập đến, không dám tin vào những lời mà người em trai của mình đang nói, tôi thật sự là không muốn tin.
Tôi nắm áo nó dậy, muốn đấm một đấm nhưng đã không làm điều đó trong tiếng van xin của mẹ. Tôi buông nó ra và bước đi, còn nghe rõ tiếng nó nói lời xin lỗi, nghe rõ nó nói với mẹ: “Mẹ ơi con yêu Vy là thật lòng, là thật lòng con đó mẹ”. Mẹ tôi khổ sở an ủi nó: “Mẹ hiểu mà, mẹ hiểu mẹ sẽ giúp con, con như vậy mẹ đau lắm con biết không”.
Tôi lái xe ra khỏi nhà mà trong lòng đau đến tê tái. Người đáng được an ủi phải là tôi chứ. Tôi nghĩ ngay đến em, người con gái đáng thương nhất của mình. Đáng lẽ ra giờ phút này em phải là người đáng được che chở nhất chứ? Em dối tôi để nhận lấy sự bất hạnh cho mình, lúc nào cũng thế, em tôi lúc nào cũng thế.
Video đang HOT
Tôi vô ngay chuyên mục Tâm sự của VnExpress để tìm bài đọc mà thằng em trai tôi đã viết, vì trước đó trong cơn say nó đã lắc lư cái điện thoại trước mặt tôi mà nói: Anh hãy đọc đi, là em, là em đấy. Từng câu từng chữ nó hiện lên trước mắt làm tôi đau. Tôi cố vuốt hết màn hình để đọc cho hết, thật sự muốn phá nát những gì xung quanh mình. Tôi hy vọng cái tên Khải đó không phải là câu chuyện của nó và em, vì thằng em trai vốn không phải tên Khải. Sao em lại giấu tôi về cái thai? Sao ngay từ lúc đầu em không nói luôn để cùng tôi giải quyết? Sao em lại không bao giờ tin tưởng tôi?
Sáng hôm sau tôi về kho xưởng chứ không về nhà. Mẹ điện thoại hàng trăm cuộc nhưng tôi không muốn nghe máy. Có lẽ khi tôi nhấc máy sợ mẹ lại nói về vấn đề đó, về cái duyên của em và em trai tôi, mẹ tôi muốn cái gì đó trong suy nghĩ của tôi. Từ nhỏ đến lớn mẹ cái gì cũng muốn tôi nhường em trai, mẹ nói nhường để tình anh em đoàn kết, mẹ nói làm anh thì phải chịu thiệt.
“Giờ đây người con gái con yêu cũng phải nhường sao mẹ”? Tôi lái xe xuống nhà tìm em vì sau nhiều lần gọi điện em không nghe máy, trường em thì đã nghỉ tết, tôi biết chắc giờ em đang ở nhà, phải tìm em để nói chuyện. Đến nhà em, tôi bước vô nhà nhìn thấy em đằng sau bếp, ăn vội tô cơm nguội với cá khô. Nhìn tô cơm, nhìn em tiều tuỵ mà tôi thấy nhói lòng. Em bối rối nhìn tôi, tôi nói đã biết hết chuyện rồi, em ngơ ngác rồi suy sụp, mong tôi tha thứ, cầu mong tôi đừng bắt em bỏ cái thai. Tôi buồn vì sao em lại nghĩ tôi ác độc vậy, nó cũng là cháu tôi, cũng có máu mủ với tôi, làm sao tôi có thể tàn nhẫn vậy chứ.
Tôi hỏi em còn yêu tôi không? Còn muốn cưới tôi không? Em im lặng không trả lời, chỉ nói em không còn xứng với tôi nữa. Em nói muốn ở vậy nuôi con và chưa nghĩ đến chuyện gì nữa. Tôi nói em không phải sợ, tôi sẽ ở bên em, sẽ cưới em như lời hứa, em nói không muốn nhìn tôi khó xử. Em cố tỏ ra mạnh mẽ với tôi nhưng giọng nói đã lạc đi. Tôi thấy thương em, người con gái tội nghiệp của tôi sao toàn bất hạnh ập xuống đầu em?
Em mồ côi ba từ bé, nhà còn mỗi mẹ và đứa em trai. Mẹ em người miền quê hiền lành cũng không dám buông lời nặng nhẹ với nhà tôi. Tôi cảm thấy đau lòng quá, không còn tâm trí để làm việc. Gia đình tôi chưa một lần xuống xin lỗi em, không biết là do họ ngại hay đang có suy nghĩ gì. Em trai xin tôi cho nó được ở bên em, được cưới em và làm tròn trách nhiệm của người cha; mẹ tôi cũng có ý như thế. Còn tôi không thể bỏ em được, tôi yêu em quá nhiều, tình yêu của tôi luôn đủ lớn để dành cho em, chỉ sợ em không còn yêu tôi.
Theo iBlog
Vợ tôi làm chuyện 'động trời' trong đám tang bố chồng
Trong những ngày đau buồn nhất với tôi, vợ lại dám làm chuyện 'động trời'. Sau đám tang bố, tôi đã viết đơn ly hôn vợ.
Tôi chấp nhận cưới người vợ hiện tại cũng vì gia đình ép buộc. Bố mẹ tôi thậm chí đã từng dùng cái chết để buộc tôi chấp nhận cuộc hôn nhân này. Bởi, người mà bố mẹ tôi gán ghép có gia thế giàu có, công việc ổn định. Tôi mà lấy cô ta thì tương lai sẽ rộng mở. Sau thời gian dài đấu tranh, tôi cũng đành chia tay người yêu để làm đám cưới với cô tiểu thư nhà giàu kia.
Là một người đàng hoàng nên sau khi kết hôn, tôi không qua lại hay liên lạc với người yêu cũ nữa. Cái mác "đàn ông đã có gia đình" khiến tôi trưởng thành hơn. Sống gần nhau, tôi thấy vợ mình cũng khá tốt tính. Tuy có hơi nóng nảy nhưng qua cách đối xử của cô ấy với bố mẹ chồng, tôi biết vợ mình không phải người xấu.
Nhờ sự giúp đỡ của nhà vợ, tôi đã có một công việc ổn định với mức lương cao. Nhưng vì thế mà tôi mang tiếng ăn bám nhà vợ. Tiếng xì xào của hàng xóm khiến tôi vô cùng xấu hổ. Vợ tôi cũng vì thế mà ngày càng không coi chồng ra gì. Vợ chồng sống với nhau không thể tránh khỏi những khi mâu thuẫn. Đến khi vợ "nổi đóa" lên, cô ấy lại nói: "Nên nhớ không có tôi thì anh cũng chỉ là người vô dụng thôi", "Có nhà tôi anh mới có ngày hôm nay", "Đừng lên mặt dạy tôi. Anh không đủ tư cách. Đồ ăn bám"...
Lời trách móc của vợ như mũi dao cứa vào tim tôi đau nhói. Không những vậy, lòng tự trọng của tôi cũng bị vợ tôi xúc phạm nặng nề. Khi không kìm hãm được sự nóng giận, tôi tát vợ một cái nảy lửa. Hôm sau, tôi phải nhận một bài ca không thể nào quên của bố mẹ vợ. Gia đình tôi cũng từ quê gọi lên trách mắng con trai. Dần dần, tôi sống cam chịu như một cỗ máy vậy.
Cuộc sống gia đình khiến cả tôi và cô ấy chán nản. Và rồi, vợ tôi cũng dần thay đổi. Cô ấy chăm chút bản thân, ăn mặc gợi cảm hơn. Nhưng không phải để chồng ngắm mà là để đi chơi với bạn bè. Tôi ghét cảm giác vợ mặc đồ hở hang và về nhà khi say khướt. Nhiều lần tôi góp ý nhưng vợ lại cáu gắt. Bởi vậy, tôi chọn cách im lặng.
Một hôm, tôi bàng hoàng khi biết tin bố mình mất vì lên cơn đau tim. Tôi không tin nổi những gì mình được nghe. Trên đường về quê, tôi đã khóc như mưa vì đau đớn. Đó có lẽ đây là khoảnh khắc đen tối nhất trong cuộc đời tôi. Khi về đến nơi thì bố tôi đã ra đi mãi mãi mà không kịp nói với các con lời cuối. Vợ tôi cũng đưa con về chịu tang ông nội.
Nhiều người thân, bạn bè của tôi và vợ đã về chia buồn với gia đình. Sự động viên của mọi người trong những giây phút yếu lòng này khiến tôi dần nguôi ngoai nỗi buồn. Tối hôm đó, sau khi mọi người đã về hết thì đứa cháu gọi tôi ra ngoài. Nó cho tôi xem những bức ảnh chụp được lúc tối ở một góc khuất ở khu vườn sau nhà. Trong hình, vợ đang âu yếm, ôm hôn người bạn thân của tôi.
Tôi cố kìm nén sự tức giận và bảo cháu mình giữ bí mật giúp. Tôi sẽ cố gắng tạm quên đi lỗi lầm của vợ để lo đám tang cho bố. Sau khi đưa bố về nơi an nghỉ cuối cùng, vợ chồng tôi lên thành phố. Lúc này, tôi không thể bình tĩnh thêm một giây phút nào được nữa. Khi nhìn những bức ảnh này, vợ tôi còn trơ trẽn thừa nhận: "Tôi qua lại với bạn anh cả năm nay rồi.
Hôm đó, chúng tôi chỉ ôm hôn thôi có gì mà anh phải nổi giận như vậy. Thích thì anh viết đơn ly hôn đi, tôi ký. Tôi cũng chán cuộc sống vợ chồng này lắm rồi. Nhưng anh nên nhớ, nếu ly hôn với tôi thì anh sẽ mất tất cả đấy". Ngay lúc đó, tôi viết đơn ly hôn và bảo vợ ký vào. Tôi không thể chấp nhận một người vợ có thể tình tứ với người khác ngay trong đám tang bố chồng được. Có lẽ đây là cơ hội để tôi tự đi bằng đôi chân của mình và thoát khỏi tai tiếng dựa hơi nhà vợ bấy lâu nay.
Theo GĐVN
Sự thật phũ phàng đằng sau cái thai vợ dọa sinh non Lấy máy tính của Miên để làm việc, tôi vô tình phát hiện ra sự thật động trời sau cái thai dọa sinh non của vợ. "Em thấy thể trạng mình yếu lắm, giờ em bầu bí thế này, em sợ nhất là sinh non anh ạ. Em thấy bảo những người yếu rất dễ sinh non". Sau ngày cưới chưa đầy tháng,...