Em tin rằng chỉ yêu mình anh
Cũng một cô gái trẻ có tình cảm với một người đàn ông nhẹ nhàng, hay quan tâm tới người khác, nụ cười hiền, ánh mắt đắm đuối nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ của người có nghị lực, cũng hoàn cảnh phải gặp nhau hàng ngày, thương nhớ mà cô bé ấy không thể có anh.
Thật sự em chỉ muốn gây sự với anh với hàng ngàn câu hỏi “tại sao” mà chính bản thân em biết rằng chẳng thể có câu trả lời. Nhưng người phụ nữ từng trải trong em đã giúp em đủ tĩnh tâm để biết mình phải làm gì. Nếu người ta yêu anh một thì em yêu anh gấp trăm lần, và em biết tình yêu của em mới là thật và đáng quý đối với anh, rằng chỉ có em mới có thể dành tình yêu đầu tiên và duy nhất của mình cho anh cách đây 17 năm và đến bây giờ vẫn còn yêu rất nhiều. Điều ấy đâu phải tự nhiên mà có, chúng mình đã cưới nhau hơn 10 năm, có hai đứa con tuyệt vời, thời gian cũng đủ dài, mâu thuẫn hay hiểu nhầm cũng không thiếu để có thể, như nhiều người vẫn nói, thấy nhau quá quen, quá nhàm chán. Nhưng vì cả hai chúng ta đều đã có ý thức phải gìn giữ tình yêu của mình từ khi mới yêu (thấm thoát đã gần 20 năm rồi đấy anh nhỉ) nên những tác động bên ngoài của một phụ nữ khác đối với anh hay một người đàn ông khác đối với em dường như không thể phá hoại tổ ấm của chúng mình, không thể thay đổi được một điều rằng tình yêu của chúng mình mới là thật.
Cô gái trẻ ấy mong ước rằng giá như thời gian quay về trước đây hơn 10 năm, khi chúng mình chưa kết hôn thì cô ấy có thể đến với anh. Có thể cô ấy tin vào sự trẻ đẹp của mình chăng? nhưng chỉ vì cô ấy cũng không biết em, và cũng không thể biết được rằng tình yêu của chúng mình đã bắt đầu từ cách đây 17 năm, không phải chỉ 10 năm, và em cũng là một trong cô gái đẹp nhất khoá của chúng mình ngày đó, đến bây giờ khi đã là một phụ nữ gần 40 tuổi nhưng đi đến đâu em vẫn thu hút được sự chú ý của mọi người, và anh cũng đã phải chân thành và kiên trì đến như thế nào để có được tình yêu của em. Cũng có thể cô ấy tin vào sự mới lạ của mình chăng? nhưng cô ấy cũng không biết rằng có cảm tình với nhau trong chốc lát thì thật dễ nhưng để chúng mình còn có thể yêu thương nhau sau gần 20 năm là cả một sự nỗ lực rất lớn của cả anh và em. Còn em, em có những thứ mà một cô gái trẻ không thể có, kho cảm xúc của em ngày càng trở nên giàu có, em có ý thức gom dần trong đó những cử chỉ thân thiết chăm chút đầy cảm động, bất ngờ, tinh tế anh dành cho em (anh không thích phô trương và hình thức), những ánh mắt và nụ cười trìu mến mỗi khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, cùng xem phim hay chỉ đơn giản là khi đang trong cầu thang máy hay đang đi trên ô tô, những vòng tay ấm xiết chặt khi anh biết em cảm thấy buồn hay cảm thấy lạnh khi mùa đông tới…. Tất cả cho em một niềm tin rằng anh yêu chỉ mình em và anh chỉ của mình em.
Có thể cô gái ấy nghĩ rằng em may mắn vì đến với anh trước, nhưng không phải như vậy, em hoàn toàn xứng đáng với những gì em có ngày hôm nay, và em hoàn toàn tin rằng anh sẽ vẫn lựa chọn em cho dù 10 năm trước hay 10 năm sau vẫn thế, đúng không anh! Cô gái ấy muốn xin một ngăn nhỏ trong trái tim anh, nhưng không được, em có thể giúp đỡ cô ấy về công việc, hay về cách làm sao thoát ra khỏi hoàn cảnh trớ trêu này để có thể hạnh phúc, để có thể tìm được người đàn ông khác mà gửi trọn niềm tin yêu của mình như em đã từng tìm thấy anh, còn tình yêu của anh thì không thể sẻ chia, cho dù cô ấy có cố cách nào cũng không thể được. Còn có biết bao nhiêu người đàn ông khác cần có một người phụ nữ yêu thương mình, và không có ai hoàn hảo cả, chẳng có một người đàn ông nào lại có đủ ngay những điều mà phụ nữ mong muốn, nhưng một khi đã xác định yêu thương họ thì người phụ nữ phải một lòng một dạ với người đàn ông mà họ đã chọn. Và sau gần 20 năm phấn đấu không mệt mỏi em đã có được một người chồng như anh ngày hôm nay, và em biết em sẽ còn phải cố gắng nhiều nhiều nữa để gìn giữ hạnh phúc của chúng mình cũng như của cả gia đình hai bên.
Bố mẹ chúng ta và cả các con nữa đều chỉ trông mong vào hạnh phúc của chúng mình, và em biết em có vai trò vô cùng quan trọng, chỉ cần em buông xuôi dù chỉ trong giây lát, có thể điều gì sẽ xảy ra em cũng không biết nữa, nhưng em luôn tin tưởng vào sự giàu có trong cảm xúc và kiến thức kỹ năng của mình. Cảm ơn anh đã tin tưởng và chia sẻ với em những lúc anh gặp khó khăn nhất trong cả công việc, chuyện gia đình, và cả những lúc tình cảm anh xáo động, em mong rằng sẽ luôn là hậu phương vững chắc của anh, và em tin rằng anh cũng luôn là chỗ dựa tin cậy cho bố mẹ, các con chúng mình, và cho em, vợ yêu của anh, anh nhé! Sắp Tết rồi, em muốn viết những dòng này để xoá hết những hiểu nhầm năm cũ, đón chào một năm mới hứa hẹn có nhiều yêu thương và hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm sao để tốt cho cả hai
Anh yêu! Tình yêu là gì hả anh. Em đã có lúc nghĩ rằng em phải để anh đi, không phải vì sự cao thượng dở hơi nào đó mà người ta vẫn nói mà chính bởi em không muốn thấy anh phải day dứt. Dù anh luôn nói anh ổn, anh không sao nhưng em tin rằng em biết anh đang cảm thấy như thế nào.
Có những nỗi buồn, những nỗi đau mà người khác không dễ gì hiểu được mà ngày ngày mình vẫn cảm thấy nó. Ngay giờ phút này đây, em càng cảm nhận sâu sắc được điều đó. Anh đau thì em cũng đau bởi nỗi đau ấy xuất phát từ em. Giá mà em không gặp gỡ anh, không đến với anh, không yêu anh nhiều đến thế thì em sẽ tốt hơn biết bao và em biết mình chỉ là một trong số ít những người đã từng đến với anh. Em biết là chông gai lắm, dù những lúc ở bên anh rất vui vẻ nhưng em vẫn mơ hồ cảm giác sự chia ly, em đã không nói với anh điều ấy. Em cũng như anh, cố gắng vượt qua nhưng sao anh đã cố gắng rồi mà lại dừng lại, đã bất chập mọi cam go để nắm tay em mà sao đến phút cuối anh lại xao động.
Em luôn nhớ những ngày mình bên nhau, vui vẻ và hạnh phúc, ngày nào anh cũng có trong giấc mơ của em, nhiều đêm giật mình tỉnh giấc em ngỡ anh bên cạnh em, em chờ đợi một tin nhắn dù nhỏ thôi của anh mỗi ngày. Nhớ anh yêu nhiều lắm. Hôm qua em đã nói chuyện rất nhiều với anh Ngọc. Anh ấy bảo em rằng có biết là anh cũng đang khó xử, đang day dứt lắm hay không, em nói rằng em biết. Lúc ấy em thấy thương anh biết bao, thương anh phải trăn trở, lo lắng. Khi thấy anh bên chị ấy em đã rất buồn. Em tự hỏi, không biết lúc gần gũi bên chị ấy, có khi nào anh nhớ đến em không. Anh biết không, thực ra anh có thể chia sẻ mọi chuyện với em nhưng lại không muốn nói về em với chị ấy thì bản chất đơn giản là anh đang lừa dối chị ấy và em bất chợt có suy nghĩ em là kẻ thay thế. Anh tránh cho chị ấy sự tổn thương, tránh cho chị ấy cảm giác bị phản bội nhưng như thế vô tình anh trà đạp lên trái tim em. Anh ở giữa hai người, chắc anh cũng khổ tâm lắm vì không muốn ai phải khổ vì mình, Em như người chiến sĩ ra trận mà không có vũ khí, dù anh đã ở bên em nhưng chưa bao giờ anh là của em. Anh Ngọc nói đúng, cái gì là của mình thì nó sẽ là của mình và em biết anh không thể là của em. Anh bảo em mạnh mẽ hơn chị ấy, và chị ấy gặp anh trước em. Như thế gián tiếp anh bảo em không thể có vị trí nào trong anh được, em không chen vào mối quan hệ của hai người, em đến với anh khi anh bảo anh và chị ấy sẽ không đi đến đâu cả. Anh đâu biết em cũng yếu đuối lắm nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ và bình tĩnh dù lòng em giằng xé và nặng nề kinh khủng. Nếu em không nhỡ chuyến tàu, thì em không thể gặp anh và chị ấy. Với em, ngày hôm qua như trò đùa của số phận. Em về đến ga Hải Phòng mà cũng không biết phải đi đâu, làm gì. Lúc anh lang thang trên đường thì em cũng thế, cũng đang lang thang, lòng em tê tái và rồi em nói dối em đang ở nhà và đã ngủ quên.
Yêu anh vất vả quá, mà sao em cứ cố giữ hình ảnh của anh, cứ cố nhớ về anh, cứ cố yêu anh để rồi em bị tổn thương nhiều hơn. Biết là thế mà em không thể dừng lại được, không thể thôi yêu anh, thôi nghĩ về anh. Hôm nay em đã không thể đi làm, mắt em sưng húp, đến Công ty ai mà hỏi thì em sẽ lại khóc mất, biết đâu lại bảo anh tệ lắm, bắt nạt em, thế nên em nghỉ. Bây giờ, em thậm chí còn không thể gọi điện cho anh, cũng không thể nói với anh những suy nghĩ của em nữa. Em sợ anh cho rằng em ghen với chị ấy và em sẽ lại làm anh phải rối lên. Em không ghen anh ạ, em thấy thương anh, thương cả chị ấy. Cũng là con gái nên em hiểu, anh càng quan tâm, chăm sóc để bù đắp cho chị ấy, để chị ấy đỡ cô đơn khi xa gia đình thì chị ấy càng dấn sâu vào anh càng quyết tâm trở về. Khi ấy, em là gì trong mắt anh, anh có tôn trọng, có quan tâm đến suy nghĩ và cảm giác của em không hay em quá xa để có thể trách móc, có thể nói những lời giận dỗi với anh. Anh bảo cứ để mọi chuyện tự nhiên, nhưng như thế vô tình anh đã bồi đắp thêm tình cảm của anh và chị ấy rồi. Mà nếu anh thực sự muốn đến với chị ấy rồi thì anh cứ nên nói thẳng em đừng chờ anh nữa để em đau một lần rồi em chấp nhận mất anh. Cứ như này em chơi vơi quá. Buồn anh yêu lắm. Chị ấy là người mà anh đã nói với các bạn khi về nước sẽ kết hôn phải không, và cô gái ở Hải Phòng chỉ là một điểm dừng chân.
Thời gian trôi qua, vô tình anh có tình cảm thật lòng với điểm dừng chân ấy, nên anh khó xử. Nếu là trước đây, em có thể đoàng hoàng mà nói rằng chúng ta yêu nhau, nhưng bây giờ thì em không dám, chỉ có em yêu anh còn em không dám tin anh cũng yêu em như thế. Anh bảo rồi thời gian sẽ minh chứng cho tình yêu của anh dành cho em, nhưng em không cần như thế, Em biết có nhiều người cũng yêu em chân thành, anh là một trong số họ. Nhưng quan trọng rằng em yêu anh và muốn đến với anh. Anh có thể ở bên cạnh em hay không, đấy mới là điều em quan tâm và cảm thấy cần thiết nhất. Nhưng anh ơi lớn hơn tất cả, em mong anh có thể sống thoải mái, thực hiện lời anh hứa, để rồi anh có thể không day dứt về sau rằng đã hứa mà không làm. Em không đủ tự tin để chúc anh hạnh phúc bởi em cũng ích kỷ muốn rằng trong hạnh phúc của anh là có em. Không đến được với nhau chúng ta đổ thừa cho duyên phận mà không chịu cố gắng hết mình đến tận giây phút cuối cùng, đó là lỗi của chúng ta, lỗi của những người không quyết đoán, không biết vươn lên và bị động vào hai chữ duyên phận, không dám làm chủ cuộc sống của chính mình. Em yêu anh..
Theo Bưu Điện Việt Nam