Em thấy nhẹ nhàng
Biết được cuộc sống hiện giờ của anh rất hạnh phúc, em thấy thật nhẹ nhõm và thanh thảng hơn bao giờ hết..Vậy là sự ra đi của em cho dù tim mình bị cắt ra từng mảnh cũng đươc bù đắp phần nào.
Trời đã cho mình yêu nhau nhưng số phận lại không sắp đặt cho mình bên nhau mãi mãi, đành phải chấp nhận thôi,tình yêu là đem lại sự hạnh phúc cho người mình yêu cho dù mình phải hứng chịu những búa riu của dư luận. Trong con mắt mọi người em thật dại nhưng đổi lại điều ấy anh không phải mang tiếng bất hiếu,trong cuộc tình mới anh sẽ không còn chịu áp lực như khi đã yêu em, hãy trân trọng nó nha anh và hãy quên em đi_một người chỉ có nước mắt dành cho anh mà thôi.
Giờ đi ở xứ lạ quê người em đang quét dọn những ký ức về anh vào một góc và em hy vọng thời gian sẽ che phủ nó. Tuổi trẻ không chờ em mãi, em không cho phép mình guc ngã, từ nỗi đau ấy em sẽ đứng vững . Ba năm mình yêu nhau ,nước mắt mà em đã rơi cho cuộc tình ấy có thể tắm sạch cho một đứa bé. Nhiều lúc em rất giận vì sự yếu đuối của mình,nhưng rồi em cũng mạnh mẽ rời xa anh được anh hãy sống hạnh phúc nha! với em anh sẽ mãi là ký ức đau buồn của em, mãi mãi và mãi mãi em chỉ là người đứng bên lề đường của anh,nhưng dù ở bất cứ nơi nào em cũng luôn hướng theo từng bước chân của anh, mong anh sẽ có hướng đi đúng cho mình nha! đừng nhìn lại sau lưng mình nếu không nếu không anh sẽ lại vấp ngã 1 lần nữa.Em luôn có đủ nghị lực để tha thứ cho anh tất cả, hãy yên tâm về em anh nha!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Video đang HOT
Anh không thể cưới em làm vợ
Tình yêu của anh đã không còn dành cho em (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc em chợt nghĩ "Hay là mình có con để anh phải cưới em?"... nhưng khi ý nghĩ ấy chợt thoáng hiện lên trong đầu thì cũng là lúc em hình dung ra sự đau khổ của anh khi phải chia tay với người vợ hiền, phải xa đứa con ngoan để đến với em...
Hơn một ngày chưa gặp anh, em cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản hơn nhiều rồi anh ạ. Nhưng hôm nay khi em gọi điện cho anh, lại phải nghe giọng lạnh lùng của anh "gì đấy?", tuy giọng em có tươi vui nhưng thật sự em rất buồn, một nỗi buồn chất chứa khó tả.
Anh đến nhưng khi em gọi anh, anh lại bỏ đi chỗ khác. Nhìn dáng người mệt mỏi của anh, em thấy đau lòng lắm anh ạ! Lần nào cũng vậy, cứ đi công tác về là anh lại mệt, lại bơ phờ... Còn nhớ hôm thứ bảy, anh cũng vừa đi công tác về, anh mệt mỏi, anh không giúp em kiểm hàng đã khiến em rất bực mình và nổi cáu với anh. Thế rồi bọn mình lại cãi nhau... nhưng em không thể ngờ được rằng, đó cũng là trận cãi vã cuối cùng của hai đứa mình trước khi chia tay.
Ngày đó, hai đứa mình đã được ở bên nhau, mê man như điên dại... Lỗi tại em, tại em đã kéo anh vào "cuộc yêu đó". Khi ấy, em chỉ ước sao thời khắc ấy cứ kéo dài mãi, để anh còn ở bên em lâu hơn thế nữa!
Không còn những nụ hôn nồng nàn lướt khắp cơ thể em như đêm hôm ấy nữa... và những cố gắng để vượt qua giới hạn cho phép nhưng cả hai chúng ta đã không thể. Hôm ấy em đau nhưng em hạnh phúc lắm anh ạ! Anh bảo "Hai đứa mình bị điên rồi. Từ nay anh sẽ không về nhà em nữa". Em xin lỗi anh vì đã kéo anh về, đã chủ động yêu thương anh và khi được ở bên cạnh anh, em không đã thể kiềm chế được những cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng mình... nhưng em cũng nào đâu ngờ được, đêm hôm ấy bên anh cũng là đêm cuối cùng chúng mình được say đắm bên nhau.
Em mong sao mình có thể bình tĩnh và can đảm để làm bạn của anh (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc em chợt nghĩ "Hay là mình có con để anh phải cưới em"... nhưng khi ý nghĩ ấy chợt thoáng hiện lên trong đầu thì cũng là lúc em hình dung ra sự đau khổ của anh khi phải chia tay với người vợ hiền, phải xa đứa con ngoan để đến với em... Và chắc chắn một điều rằng, đám cưới của chúng mình sẽ không còn là đám cưới bình thường nữa, mà đám cưới ấy có thể sẽ gây đau khổ, mất mát, tổn thương cho biết bao người. Chỉ nghĩ thế thôi, em cũng không đủ can đảm để chịu đựng điều đó, một cuộc sống vợ chồng gượng ép,và nếu như thế thì mãi mãi anh cũng sẽ không bao giờ yêu em. Vậy thôi, vậy em cứ giữ lấy đau khổ cho riêng em, để mình em đau khổ còn hơn là nhìn người em yêu đau khổ, day dứt. Những kỷ niệm, những ký ức đó cứ hiện hữu mãi trong em, ám ảnh em, khiến em không thể nào thoát ra khỏi những ý nghĩ về anh!
Anh biết không? Anh đi công tác, em không nhớ anh nhiều lắm nhưng lại muốn nghe giọng anh và nói với anh rằng "Em nhớ anh" nhưng em không thể làm được điều đó nữa rồi. Giờ đây tình yêu của anh đã không dành cho em, hạnh phúc của anh, anh đã mang đi, chỉ để lại cho em sự nhớ nhung vô vọng mà thôi.
Em mong sao mình có thể bình tĩnh và can đảm để làm bạn của anh. Em sẽ không lấy chồng đâu anh nếu như người đàn ông đó đó không phải là anh.
Em sợ lắm rồi, em sợ đàn ông lắm anh ạ!
Linh Đa (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Niềm tin lung lay Đã gần 4 tháng rồi mình xa nhau. Em thấy lòng mình vẫn không sao quên được những gì đã qua. Vẫn có lúc trên đường đời tấp nập ta đã gặp nhau (em tin thế, linh cảm thế) nhưng tại sao mình lại không thể chào nhau như những người bạn thân thiết. Chẳng nhẽ quãng thời gian đã qua lại mang...