Em tặng tình một đêm cho chàng sinh viên khù khờ
Gần kết thúc giờ làm chuông thoại của tôi reo lên, bất ngờ hơn đó là số của em gọi đến. Em nói em qua nhà bạn về muộn quá giờ không về được và nhờ tôi giúp đỡ.
Ảnh minh họa
Khoảnh khắc đê mê sau một đêm “ân ái” khiến tôi từ một thằng “ngơ ngơ chuyện ấy” trở thành “đàn ông” theo đúng nghĩa. Khi ấy tôi đang là sinh viên và đang làm thêm buổi tối tại doanh nghiệp vận tải Tân Đạt ở đường Xuân Thủy, công việc là rửa xe Bus.
Hôm ấy khác mọi hôm là tôi đi làm xe sớm, tranh thủ chưa đến giờ làm tôi ngồi ngoài bến chờ xe Bus ngắm dòng người qua lại. Em bất ngờ đứng cạnh tôi nhoẻn miệng cười nói: “Anh ơi cho em ngồi nhờ một chút có được không?” thế là chúng tôi quen nhau từ giây phút đấy, khi chia tay em là người chủ động xin tôi số điện thoại.
Video đang HOT
Gần kết thúc giờ làm chuông thoại của tôi reo lên, bất ngờ hơn đó là số của em gọi đến. Em nói em qua nhà bạn về muộn quá giờ không về được và nhờ tôi giúp đỡ. Tôi lúng túng chẳng biết tính sao đành đưa em về nơi mình ở, nhường phòng cho em tôi sang phòng bạn ngủ. Ngủ phòng lạ khó ngủ nên tôi thao thức mãi, khoảng gần 1h sáng điện thoại của tôi rung lên, tin nhắn của em gửi đến: “Em không ngủ được, anh sang với em, mình cùng thức nói chuyện đến sáng anh nhé”.
Em gối đầu lên tay tôi rất tự nhiên, em kể cho tôi nghe bao nhiêu chuyện, từ chuyện gia đình, bạn bè, tôi lặng lẽ lắng nghe em kể, rồi em bật khóc khi kể chuyện về người yêu. Tôi ôm em vào lòng vỗ về an ủi. Mùi hương thoang thoảng trên tóc em nhẹ nhàng khiến tôi ngây ngất. Như bản năng tôi ôm chặt lấy em, cảm giác lần đầu được ôm một người con gái thật khó diễn tả. Em cũng ghì chặt lấy tôi và “chuyện ấy” đã xảy ra. Cảm xúc bay bổng lâng lâng thật tuyệt vời, tôi mệt nhoài và ngủ quên lúc nào không biết.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy thì em không còn bên tôi nữa, em lặng lẽ đến và lặng lẽ đi như cơn gió thoáng qua. Những ngày sau đó tôi liên tục liên lạc với em nhưng em tắt máy.
Chuyện đã qua từ rất lâu nhưng mỗi lần nhớ lại đều khiến tôi nhớ em, nỗi nhớ không giống với nỗi nhớ dành cho người yêu, bạn bè…tôi cũng chẳng biết nên gọi đó là nỗi nhớ gì nữa. Cảm ơn em đã đến bên đời tôi và cho tôi trải qua cảm xúc tuyệt vời ấy. Trong sâu thẳm lòng mình tôi luôn cầu chúc cho em sớm tìm được bến bờ hạnh phúc.
Theo Vietnamnet
Tiền bạc chỉ là chuyện vặt?
Mấy ngày nay em lo sốt vó anh biết không? Trong nhà hiện chỉ còn không đến hai triệu. Hai triệu nghe thì nhiều, nhưng đi chợ chỉ vài bữa, đóng hóa đơn tiền điện, tiền nước là hết vèo.
Đó là chưa kể món nợ hơn 20 triệu mình đã mượn của người thân, bạn bè. Nhiều người đã đánh tiếng với em là phải trả nợ sớm. Em tính mãi mà không biết cách nào. Cùng đường, em mới nói với anh để vợ chồng cùng tìm cách gỡ. Ai ngờ, anh tạt vô mặt em cả gáo nước lạnh với câu nói quen thuộc: "Mấy chuyện tiền bạc lặt vặt em đừng nói với anh. Mệt đầu lắm!". Anh là đàn ông, là chồng, là cha, là trụ cột gia đình mà. Em không nói với anh thì nói với ai? Nước mắt em tự nhiên ứa ra...
Anh ngẫm lại đi, hai đứa lấy nhau đã mười năm, bé Susi đã được tám tuổi. Mười năm ấy, những chuyện "tiền bạc lặt vặt" trút hết lên đầu em. Em có mỗi cái bằng đại học tại chức, lại vướng bận gia đình nên dù đi làm đã lâu nhưng chỉ là một nhân viên văn phòng quèn, lương tháng tầm năm triệu. Vậy mà toàn bộ chi tiêu gia đình: tiền chợ, tiền điện, tiền nước, tiền học của con, tiền mua sắm... đều trông vào đồng lương của em.
Anh có biết, vì "mấy chuyện tiền bạc lặt vặt" ấy, mười năm qua em đã phải khổ sở thế nào? Em giật gấu vá vai, em mượn đầu này đắp đầu kia. Nhiều hôm hết tiền đi chợ, em cũng vẫn cố gắng có chút đồ ăn tươm tất cho anh và con, mình thì lén ăn cơm nguội chiên lại, mà vẫn phải giả bộ: "Anh với con ăn đi, lúc nãy em đói bụng ăn trước rồi!". Anh có biết, mấy năm rồi em chẳng dám mua một bộ đồ mới nào, phải xin lại đồ của người thân, bạn bè mà mặc, để có tiền lo cho gia đình?
Ảnh chỉ mang tính minh họa
Còn anh, mười năm qua anh toàn "lo việc lớn". Lúc mới lấy nhau, với tấm bằng thạc sĩ, anh cũng có công việc ngon lành. Nhưng, làm chưa nóng chỗ, anh bỏ ra ngoài mở công ty riêng để "làm chủ cho sướng". Sướng chưa được mấy bữa thì do thiếu kinh nghiệm, gặp lúc kinh tế khó khăn, vốn lại yếu nên công ty phá sản. Bao nhiêu vốn liếng gia đình hai bên cho vợ chồng mình lúc cưới bay theo cái công ty ấy hết. Anh bất đắc chí, suốt ngày than trời trách đất, nhậu nhẹt bê tha.
Sau đó em động viên anh đứng dậy, xin việc làm mới. Khổ nỗi, chẳng nơi nào anh làm quá ba tháng. Chỗ việc nhàn, lương thấp anh bảo: "Anh chẳng thể làm được mấy cái công việc cà tàng này". Chỗ lương cao anh lại than: "Ai mà chịu nổi cái công việc áp lực như thế này". Thậm chí, ba anh nhờ người quen xin cho anh một công việc vừa nhàn, lương lại cao, cũng chỉ đúng một tháng là anh xin nghỉ. Hỏi lý do, anh bảo: "Không chịu được cái lão sếp!". Thế là anh nghỉ hẳn ở nhà. Từ lúc đó đến giờ, mỗi ngày anh đều đặn làm "việc lớn" theo lịch sau: sáng cà phê, đánh cờ tướng và bàn chuyện thời sự đầu ngõ, trưa chiều nghỉ ngơi xem ti vi, có ai rủ thì lai rai vài chai bia. Em nhờ anh đỡ đần một tay, lo toan chuyện tiền nong, hay đơn giản chỉ là giữ con giùm em, rửa giùm em cái chén, lau giùm em cái nhà..., anh đều gạt đi bằng câu nói: "Ba cái chuyện lặt vặt, đừng làm phiền anh...".
Em mệt lắm rồi. Đôi vai em đã oằn xuống. Em có chồng làm "đại sự" mà sao lại vất vả đến thế này? Em soi gương, tuổi mới 30 mà như một bà già. Em không còn sức gánh nổi cái gánh nặng lớn như vậy. Bao giờ anh mới chịu nghĩ lại mà đỡ đần cho em? Bao giờ anh mới ý thức trách nhiệm của một người đàn ông đối với gia đình?
Theo VNE
Con gái đi bar đâu phải là xấu? Mỗi tối tôi mặc chiếc váy sexy đi bar là hàng xóm lại xì xầm, bàn tán tôi ăn chơi, đua đòi... Tôi - một đứa con gái cá tính, tư tưởng khá thoáng và luôn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản. Ngay chuyện đi bar, dù mọi người đánh giá con gái đến chốn đó là hư hỏng nhưng với tôi, chuyện...